Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 952: Chạy đi! Ngay lúc này!




. . . . . .

Mạc Phàm nhìn Michael, Michael cũng chính là lẳng lặng nhìn nghe, hắn không nói gì, cũng không có phát biểu ý kiến gì. Dù sao thì quyết định cũng không nằm ở trong tay của hắn!

Trước đây ở sự kiện thảo phạt Nam Cực Đế Vương, cắt đi Nam Cực Đế Vương trận pháp, Lạc Âu phu nhân muốn tước đoạt Mục Ninh Tuyết trời sinh thiên phú để vượt qua băng xâm thuộc địa, mà Michael lúc đó dùng góc nhìn cực đoan đến tiến hành trấn áp, lấy kết quả xóa bỏ quá trình, cũng là lợi dụng mắt nhắm mắt mở hành vi mặc kệ Lạc Âu tùy tiện, mượn lý do vì nhân loại đại nghĩa, một điểm nhỏ hi sinh là có thể.

Gieo nhân nào gặt quả nấy, này thiên mệnh đến cũng thật làm cho người ta có chút tiếp thu không kịp.

Mạc Phàm tình huống hôm nay tập kích Thánh Thành thu thập thiên sứ chi hồn là giống vậy, vì nhân loại đại nghĩa, thiên sứ thần hồn là nhất định phải có. Mạc Phàm cần sức mạnh đối phó Cổ Nguyệt Tru Đế, cần để cho thực lực tổng hợp của mình nhanh chóng đề thăng.

Hiện tại ở thế giới ma pháp đã không thứ nào bổ ích được với Mạc Phàm, thiên sứ thần hồn chính là cái cuối cùng, cũng là trân quý nhất. Mà lại, Michael sớm hoài nghi, cái Thần Kiếm kia nhất định có liên quan tới Thiên Phụ bảo vật, hoặc thậm chí so với Thiên Phụ càng cường đại hơn một điểm, nếu tập hợp được bảy thiên sứ thần hồn, khả năng thật có thể đạt được ngoài định mức từ xưa đến nay nhân loại đạt đến.

Mặt khác, giảng nhân quả, nếu mất thiên sứ chi hồn, Uriel khả năng rất cao sẽ tử vong, như thế cùng việc Lạc Âu, Mục Nhung đặt bẫy suýt chút giết chết Vi Nghiễm, Mục Ninh Tuyết đều không có gì khác biệt. Điểm khác biệt, có lẽ là Uriel lần này tự nguyện hi sinh thân mình, sâu trong nội tâm, hắn đến để hoàn trả lại vòng tròn nhân quả khắc nghiệt mà hắn cũng góp phần phạm phải, bởi vì trước đây, chính Uriel cũng là cưỡi ngựa xem hoa, dửng dưng làm ngơ trước phương thức cực đoan của Michael.

Michael ngược lại không có khả năng buông bỏ thiên sứ hồn của mình để thay thế cho Uriel. Đó cũng không phải bởi vì hắn luyến tiếc cái hồn thai đầy ám ảnh nguyền rủa này, mà là vì ở 5 năm tới nữa, Michael là mảnh ghép cực kỳ quan trong. Nhân loại bên trong, hắn liền thuộc top cường đại nhất là không thể chối cãi, Michael cần đứng bên cạnh ủng hộ Mạc Phàm đối kháng hắc ám, hoặc chí ít, khi Mạc Phàm còn tại chưa xuất hiện, Michael cũng có thể là một phương thế lực đắc lực giúp đỡ.

Ai bỏ hồn thai thiên sứ trong mắt hắn không quan trọng, nhưng Michael mà bỏ, Mạc Phàm sẽ mất đi một viện trợ cực lớn. Phải biết, Cổ Nguyệt Tru Đế 5 năm sau trở lại, không ai nói trước hắn sẽ đến một mình a, nhỡ đâu hắn lại mang đến một cái nhánh quân đội hủy diệt đến, này tự nhiên Mạc Phàm càng phải có nhiều trợ thủ thì mới được.

“Saga, ngươi cùng với Michael còn lãnh trách nhiệm duy trì trật tự trong nhân loại, không nên tùy tiện”.

Dứt lời, Mạc Phàm buông ra tay Saga, chớp mắt di động xuất hiện tại Uriel cáng cứu thương bên người, ngưng mắt nhìn qua sắc mặt tái nhợt của hắn, chầm chậm hỏi thăm: “Thực sự quyết định sao? Kỳ thực, ngươi không cần phải...”

“Khặc khặc phụt~~~~!”

Phốc cười một tiếng, Uriel cười ho ra ngụm máu tươi, máu tưới lên cổ áo, ngực áo hắn. Uriel sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch nói: “Nhân loại đột phá được Đế Hoàng... khụ, khụ, trong vòng 5 năm tới nếu ngươi có thể đột phá được cảnh giới này, để cho nhân loại chúng ta có thể ngửa mặt nhìn lên bầu trời, như vậy đã đủ trong mắt ta rồi... khụ khụ”.


Cái gì chứ? 5 năm thời gian ngắn ngủi để từ hạng chót đỉnh vị quân vương đột phá lên đế hoàng??? chỉ đế hoàng thôi, đừng nói chí cao đế hoàng. Nhiệm vụ này tuyệt đối còn khó hơn lên trời hái sao, giống như là bảo một học sinh vừa thức tỉnh ma pháp, sau đó giáo viên yêu cầu nó trong vòng 5 năm tiếp theo, bắt buộc phải tự cảm ngộ đột phá cấm chú vậy. Mạc Phàm nếu thực hiện được, Uriel như thế nào không vui lòng giúp sức đâu, rất sẵn lòng đến đỡ cho Mạc Phàm một tay.

Đến lúc đoàn kết đến, cho dù là thiên sứ trưởng cũng sẽ biết vì đại nghĩa nha!!!

“Ta sẽ không từ chối hảo tâm”.

Mạc Phàm ánh mắt sắc lạnh lại trong giây lát.

Hưu!!!

Một tiếng, Bạch Dương Tà Kiếm lao nhanh xuống trong tay Mạc Phàm, Mạc Phàm dứt khoát lạnh lùng cầm chuôi kiếm đâm mạnh xuống giữa trán Uriel đang nằm trên cáng.

Chỉ nghe phập một tiếng, tốc độ đâm nhanh đến mức không một giọt máu bắn ra, không một tia lay động lắc lư thân thể, thứ có khả năng nhìn thấy, bất quá là Uriel dạng này tại chỗ đang nở nụ cười cũng khô cứng lại, hai mắt phúc trạch còn mở nhưng không còn thở, mà Mạc Phàm mũi kiếm điên cuồng tỏa ra bạch hồng chi quang, từ trán của Uriel tịnh hóa vào sâu trong thế giới tinh thần, tiến vào linh hồn của hắn.

Ông một tiếng, mọi người không ai thấy, nhưng Mạc Phàm hòa nhập Hồng Ma Hữu Kiếm bên dưới có thể thấy được, trong cơ thể của Uriel bay ra một đạo hoàng quang, thiên sứ thần hồn xuất hiện, đồng thời 16 phiến cánh xòe ra, hoàng vũ bay tán loạn.

Hồn kiếm Azazel hóa thành một tiểu thánh linh thiên sứ, hai tay chấp lại đọc chú ngữ, khắp nơi chung quanh trong thế giới tinh thần của Uriel lập tức bị xiềng xích thánh quang một dạng khóa lại 16 cánh thiên sứ chi hồn, đồng thời chậm rãi cẩu thiên sứ chi hồn từ trong thế giới tinh thần lôi ra, khắc nhập tiến vào thần kiếm.

Thoáng chưa đầy hai giây đã bị trói buộc đem đi hấp thu, mọi người nghĩ gì cũng đều không kịp nghĩ, chỉ thấy Mạc Phàm rút kiếm ra ngoài, giữa cái trán của Uriel phọt ra một đạo ánh sáng bạch hồng quang chĩa thẳng bắn lên trời, giống như thức tinh thiên nhãn đèn pin một dạng.

“Mạc Phàm, ngươi... ngươi...” Remiel cả người đổ sập xuống đất, tức giận đến quên cả ngôn ngữ.

Mạc Phàm không có trả lời Remiel, hắn từ trên tay phóng thích ra vô số đạo bạch ngân, bạch ngân luồng lách từ trán cắm thẳng xuống thế giới tinh thần của Uriel.

Đúng lúc này, Tiểu Mei từ trong không gian khế ước đi ra.



Nàng triệu hồi thần mang trì dũ đến, nương theo bạch ngân tiến nhập một khắc vào thế giới tinh thần, tiến nhập đến linh hồn thương tổn của Uriel mà điều trị.

Bạch quang trong khu vực tán ra đều đặn, những pháp sư trị liệu, bao quát cấm chú pháp sư nhìn xem một màn này cũng là rung động không ngớt, phảng phất tựa hồ vừa gặp được Thần Nữ giáng lâm vậy.

Mãi cho đến khi bạch quang mờ mịt dần dần, mọi người mới thấy Mạc Phàm và Tiểu Mei từ trong đi ra ngoài.

Dưới mặt đất, lít nha lít nhít bụi cây bạch ngân bị nhiễm độc, đen đuốc hắc ám bủa vây, ô uế dơ bẩn bốc lên mùi hôi thối khó chịu, có thể tưởng tượng được, những này chính là độc tố ăn sâu vào cơ thể Uriel mà hắn trước đó bị Cổ Nguyệt Tru Đế tiện tay phá hủy.

“Hắn hiện tại đang mê ngủ, việc tiếp theo, các ngươi cũng không phải đợi ta làm hết đi”. Tiểu Mei ở phía sau lưng Mạc Phàm, trong tông giọng ngọt mở miệng nói ra với nữ pháp sư Darryl.

“A... a... ta biết rồi”.

Phía sau đó, Mạc Phàm cũng không có gì để nói với Thánh Thành, hắn thu xếp rời đi, bố trí một chút trận pháp không gian truyền tống để đưa tất cả pháp sư rút về Thiên Quốc.

Thiên Quốc hiện tại an toàn hơn Thánh Thành, trước tiên muốn về Thiên Quốc, đợi mọi chuyện bên này lắng xuống, giải quyết sau cũng không muộn.

.........................

Ong Ong Ong ~~~~~~~~~~~!

Ngũ Giác Lôi Sơn kết giới mở ra.

Tất cả vong linh đáy biển đã theo cổng thông hồ Maracaibo rút về đáy biển Thái Bình Dương.


Nơi này chiến trường đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại duy nhất một mình Mạc Phàm một người.

Không, nhầm.

Còn có đỉnh vị quân vương Thanh Long, còn có trên tay chói sáng Bạch Dương Tà Kiếm.

Phải biết, Bạch Dương Tà Kiếm lúc này, triệt để hấp thụ hồn thai thiên sứ 16 cánh Uriel về sau, bộc phát ra uy lực không kém một chút Thanh Minh Long.

Mạc Phàm đồng dạng kinh hỉ rất hài lòng, không nghĩ tới hiệu quả của hồn thai Uriel càng tốt đẹp đến vậy, mỗi một cái hồn thai thiên sứ chi hồn 16 cánh đều mang đến giá trị đặc trưng khác nhau, hiệu quả vô cùng đáng kể.

Mở ra kết giới, Mạc Phàm phía trước mặt chính là vô số cường giả của Tự Do Thần Điện và Liên Hợp Quốc đang vây công, nhìn chằm chằm lấy mình.

Bị thương Ngải Giang Đồ cùng Apase, Hồng Mãng Tà Long, Tử Linh Hỏa Long, Lôi Ti, Viêm Cơ trở lại Mạc Phàm bên người.

“Thử đoán một chút, từ nơi này chạy về Tự Do Thần Điện, bao nhiêu người trong số các ngươi sẽ không bị rớt lại đâu?”

“Bấm giờ chạy đi, ngay lúc này”.

....................