Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 927: Ngươi tìm ta, ta tìm ngươi




. . . . .

Nghe đến âm thanh này, Hắc Ám Chúa Tể không khỏi cười khổ cong khóe miệng lên.

Đầu của hắn gật gật, đồng bộ với động tác xoay người lại hướng về cái kia thân ảnh đang đi đến.

“Azazel”.

Hai mắt vị quý ông mặc đồ vest này ngưng thị nhìn về phía nam tử đứng tại rừng sào Phạm Quỳ phía trên.

2300 năm trước từng kinh kịch toàn thế giới tỏa sáng như Nhật Liệt thái dương, cho thế giới mang đến quang minh, giải quyết vô số nan đề không ai giải quyết được bằng sức một mình mình. Đối với những mối hiểm họa Yêu Ma, Dị Đoan tai ương nhất, thì hắn tựa như trở thành Tà Nguyệt tối cao thẩm phán vậy. Sau này, bởi vì Lucifer bị đánh xuống Địa Ngục sự tình, Azazel cũng không có quay trở về vinh danh thiên sứ trưởng, nhưng hắn là người đặc thù nhất, so với thiên sứ trưởng càng được tín ngưỡng gấp trăm lần, có thể phá lệ đột phá 16 cánh ngay thời điểm tuần du lịch luyện.

Hắc Ám Chúa Tể làm sao lại không biết viên Thái Dương thẩm tuần sáng chói này đâu?

Chỉ là, Hắc Ám Chúa Tể khi đó lựa chọn ẩn nấp làm một cái phổ thông tiêu dao nhân loại, không có hiện thân. Hắn vẫn cho rằng Azazel có rực rỡ hơn đi chăng nữa, bất quá cũng chỉ là 50 năm, 60 năm; chẳng quả chỉ là chuyến tàu nho nhỏ kinh lịch của hắn, sẽ không ảnh hưởng đến ngàn năm sau này.

Mà sự thật đúng là như vậy, Thiên Phụ không muốn thiên sứ có ký ức lịch đại của mình, bởi vì thiên sứ cũng là nhân loại, sẽ có thâm cừu đại hận, có ích kỷ, có thiên vị riêng cho mình. Thiên Phụ không thường dính líu đến nhân thế thì không sao, nhưng nếu thiên sứ có ký ức, vậy bọn hắn một chút cừu hận kiếp trước, chẳng phải sẽ chất chồng, dễ phạm sai lầm làm ra một số chuyện tâm ma sao?

Thiên phụ muốn bọn hắn mỗi một kiếp phải lịch luyện lại từ đầu, hiểu rõ thế giới thời đại này như thế nào, để sẵn sàng tiếp nhận chấp pháp giả vị trí.

Vô luận là thiên sứ chi hồn Michael, Gabriel, những sản phẩm tâm huyết nhất của Chaos, hay thiên sứ chi hồn Satanel (Lucifer) thì là một tay Văn Thái tạo nghệ, và cả thiên sứ chi hồn Azazel, vốn chính là đứa con tự hào nhất, cũng là duy nhất mà Seiddark sáng tạo. Bọn hắn chắc chắn sẽ không ai được như Thiên Phụ, không có lưu trữ ký ức, không có giữ nguyên toàn thịnh thiên sứ chi hồn, chỉ có mệnh cách cao nhất là tích giữ để giúp con đường tu luyện hậu đại dễ dàng hơn một chút, còn đâu thì bắt buộc phải đi từ số 0.

...Giỏi tính toán, nhưng bất cẩn tính thiếu một trường hợp, hoặc là nói, biến số quá mức ngoài dự đoán. Hắc Ám Chúa Tể không có nghĩ tới Azazel vậy mà còn sống. Người này không đi theo tuyến tính luân hồi như thường lệ, mà chính phần mình vẽ ra con đường riêng, trở thành xương khô xác sống, trở thành vong linh Đế Vương, trở thành vong linh Pháp Thần.

Sau đó lùi dần vào Hắc Ám, không còn xuất hiện ở nhân gian. Cái tên Azazel cũng biến mất từ đó, Hắc Ám Chúa Tể không còn thấy động tĩnh của Azazel. Kì thật, đôi lúc sau đó hắn cũng có nghe qua một số truyền kỳ nhắc về một cái tên đỉnh đỉnh đại danh nào đó, gọi là Tuệ Tri Thần. Nhưng người này hết lần này đến lần khác ở trong bóng tối làm việc, cũng không đứng về phía nhân loại, không có chói mắt, không có cao điệu. Cho nên Hắc Ám Chúa Tể đồng dạng bỏ qua thêm một lần nữa, không có đi cân nhắc động thủ.

Bây giờ là lần thứ ba, Bee xuất hiện lần này so với 2300 năm trước càng thêm phô trương lộng lẫy, bày mưu kế chặn Đông Tây Nam Bắc tứ phương, thực sự để người ta nhìn không được thuận mắt.



Lần này, Hắc Ám Chúa Tể không có khả năng để cho Bee còn sống sót rời đi.

“Quả nhiên, nhấn nhân loại các ngươi xuống đại dương, để Hải Yêu ngược lại từng điểm từng điểm bị các ngươi đè bẹp là sáng suốt, vì chỉ có như vậy, ta mới dẫn ra được một mầm họa mà ta bỏ sót qua bao nhiêu lần". Hắc Ám Chúa Tể mở miệng nói.

Tất cả các thiên sứ, thánh pháp cau mày lại, giờ phút này mới ý thức được chuyện gì.

Nhìn thấy được, từ trên thân của người đàn ông này, không những không che giấu, mà còn bày biện đi ra sự vui sướng cuồng vọng trong nội tâm.

Hắn cũng không phải tự đại không có cơ sở, thậm chí lý trí của hắn thắng qua tuyệt đại đa số người ở đây, hắn biết rõ việc mình làm, có sự ngạo mạn chính đáng.

“Diệt trừ nhân loại, xưa giờ không phải là mục đích của ta, ta chẳng qua là biết rõ nhân loại giảo hoạt nguy hiểm, nên mới cố ý đe dọa Hải Yêu, lợi dụng Hải Yêu cường thế uy hiếp, lợi dụng thế giới Yêu Ma đối với nhân loại kiêng kị mà làm loạn, để bọn chúng dụ ra các ngươi những mầm họa tai ương này nổi lên trên mặt nước. Các ngươi muốn cứu vớt nhân loại, bắt buộc từng cái dị đoan phải nổi lên, có như vậy, ta mới có thể dễ dàng dòm ngó tới”. Nói ra câu này lúc, ngữ khí của hắn đã bắt đầu lãnh đạm hơn trước nhiều lắm. Khuôn mặt quý ông lịch lãm hiện lên từng tia sát ý trùng điệp khiến người ta hít thở đều không thông.

Nhân loại xuất hiện tại tất cả chỗ, sẽ cùng tất cả địa phương yêu ma cạnh tranh tài nguyên. Liền số lượng nhiều nhất thực lực cường đại nhất Hải yêu muốn tuyên chiến toàn nhân loại kỳ thực đều rất miễn cưỡng.

Cho nên nhân loại pháp sư lọt vào Hải yêu đại quy mô thời điểm công kích đều biết, những địa phương khác yêu ma đế quốc mặc dù không thường xuyên giao lưu với nhau, không nhất định sẽ liên thủ Hải yêu, nhưng mà bỏ đá xuống giếng là nhất định. Đạo lý thuận theo ý trời, nhanh tay chiếm chỗ tốt, không ai có linh trí không biết cả.

Hải Mộ Đế Leviathan bị vị diện sâu khóa, mạnh nhất Hải Yêu chính là thiếu khuyết đại minh chủ. Hắc Ám Chúa Tể chỉ cần uy hiếp lấy Thập Uyên Chúa Tể bên trong, dẫn nổ tất cả một chuỗi diễn biến sự kiện.

Hải yêu thiên tai rất rõ ràng phá vỡ cái này cân bằng, kéo theo lục địa yêu ma bạo loạn, đẩy nhân loại xuống cửa tử vực.

Pháp sư chẳng những muốn ngăn cản Hải yêu, còn cần phòng ngừa cái khác yêu ma Đế quốc bỏ đá xuống giếng.

Mà muốn giải quyết tình hình này, Thánh Thành, Liên Hợp Quốc không phải chỉ có sức mạnh liền đủ. Muốn lấy sức một phương chủng tộc chống lại toàn thế giới yêu ma, những người như Nhật Ánh, như Bee là bắt buộc phải nổi lên mặt nước.


Chỉ có bọn hắn mới nhìn ra được đại cục, mà kẻ nhìn ra được đại cục, vậy thì chính là con mồi mà Hắc Ám Chúa Tể nhắm tới.

Điếu thuốc tàn dư trên tay cũng bị hắn ném xuống mặt đất, càng tự nhiên lấy chân giẫm lên trây trét.

Một màn này đặc sắc để cho Bee rất chi là dở khóc dở cười, hắn trái lại không có chút nào ngoài ý muốn nói: “A, thì ra ta trong mắt ngươi chính là dị đoan nha”.

Hắc Ám Chúa Tể nhìn chằm chằm lên người Bee, nở ra am hiểm một nụ cười, không lại phản bác.

Dị đoan! Ân, từ này thế nhưng là dùng chính xác. Ngươi so với bất cứ ai càng giống như một cái chân chính dị đoan.

Hắc Ám Chúa Tể xưa nay thì sẽ không ngại đấu dũng đấu trí, hắn là trí dũng song toàn. Nếu không có trí cao, như thế nào nghĩ được qua mặt vị diện pháp tắc, qua mặt toàn bộ sinh vật thế giới ma pháp, tính toán đánh bại được Quang Vương đâu?

Còn phải ở phía sau ủng hộ sắp xếp một chút, để đem đám cá lưới này cho lên bờ, này thế nhưng là đại kì công.

Trí tuệ làm nên sức mạnh, một chút cường đại sức mạnh là có điểm may mắn tự nhiên mà đến, cũng có thể cố gắng tu luyện mà đến. Nhưng nếu muốn đạt được tối thượng sức mạnh, đạt được điểm đột biến ngoài hạng mức kì vọng, vậy thì cũng là từ trí tuệ đến an bài.

Hắn không ngại kẻ ngán đường quá mạnh, hắn thực sự lo lắng chính là tương tự với Bee dạng này ‘Tuệ Tri Thần’ danh chính ngôn thuận nhưng luôn không có bị phát hiện như vậy, hoặc tương tự với Mạc Phàm, Nhật Ánh, Văn Thái những nhân vật có mức độ đột biến quá lớn, tiềm năng vô hạn.

“Ngươi cũng phải biết, ta đồng dạng muốn đem ngươi ngoi lên nên mới đến đây mà phải không?” Bee nói ra.

Ngươi làm mọi cách để đại gia xuất hiện trước mặt ngươi...

Rất tốt, ta cũng là đang phô trương thanh thế, cố ý cao điệu, thu hút sự chú ý của ngươi, tỏa sáng như nhật liệt để nhanh một chút tìm kiếm ngươi.

Hai tuần! Bee nói với Thánh Thành hai tuần nữa Hắc Ám Chúa Tể sẽ đến.


Đây kì thật không phải là Bee biết Hắc Ám Chúa Tể sẽ đến vào thời gian nào, hắn đơn giản chốt một cái lịch, tựa như gửi tin nhắn đòi hỏi suy luận để tìm ra lời giải cho Hắc Ám Chúa Tể như vậy. Khi Thánh Thành từng bước từng bước sắp xếp để người dân ở Venezuela rời đi thẳng đến hai tuần xong xuôi, Hắc Ám Chúa Tể nếu là hắc màn ở sau lưng, hắn chắc chắn liền biết đó là lúc nó nên xuất hiện.

“Thông minh lắm sẽ hại lấy thông minh”. Hắc Ám Chúa Tể nhàn nhạt trả lời.

Bee sờ sờ hoa tai, nửa tức thời gian, nói ra một câu này: “Thế ngươi có hay không thông minh?”

“Giống ngươi”. Hắc Ám Chúa Tể không có bị Bee ngôn ngữ làm lung lay, hắn nói tiếp: “Chỉ có ngoại trừ, ta mạnh hơn các ngươi. Ài, mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí, đây chí là phân...”

Lời còn chưa nói xong, Bee lập tức nhảy vào họng của hắn chặn lại, rất thản nhiên nói: “Vậy thì người chết được rồi”.

“. . .”

Hắc Ám Chúa Tể hay là mỉm cười, bình bình nói: “Có 2% cơ hội”.

“Ân, cảm ơn 1% của ngươi, ngươi trước sau cũng sẽ chết”. Bee nghĩ cũng không nghĩ, cứ nói đã.

Lần này thế nhưng thấy thái độ đối phương chày cối nói ngang như vậy, Hắc Ám Chúa Tể cũng không cần thiết nhấn mạnh thêm làm gì.

Hắn chẳng qua thở dài một cái, làm ra vẻ luyến tiếc chất vấn: “Azazel, ngươi chắc hẳn đang tuyệt vọng lắm. Nói đi, nói một chút, ta rất muốn biết, ngươi là làm sao có thể nghĩ tới chuyện đánh bại được ta?”

........................