Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 899: Đế Hoàng bố cục




.............

“Huống chi, Sahara thế triều chính là toàn thế giới đã từng đứng đầu thập đại đế quốc, liền Nam Cực Băng Xuyên cùng Bermuda thiết quân Giao Long cũng chưa chắc được đánh giá cao bằng. Không thể gọi là yếu được.”

“Khác biệt ở chỗ, tộc nhân của nó hiện tại đang không có vua, thật giống như trước đó không lập ra cái người điều hướng, gặp bất lợi rất nhiều. Này cùng cái khác Hải Dương và Nam Cực bên kia dù gì cũng có vài đầu Thập Uyên Chúa Tể đứng ở trên đường cản lại, thật giống như là những vị vua không ngai quản giáo, dùng trí tuệ Thập Uyên giúp cho thế triều nóc nhà giảm bớt gánh nặng”.

Yêu ma tranh chấp đoạt địa bàn rỉ từng tí từng tí với nhau, trăm năm rồi tới ngàn năm, giấy báo tử vong nhiều hơn giấy báo khai sinh, đây là một loại cảnh báo đến tương lai bố cục.

Hơn nữa, Nhật Ánh đồng dạng đề cập đến, hoạt động trên cấm khu Sahara cũng không phải chỉ có Yêu Ma quấy rầy, hiệp hội liên minh thợ săn từ phía nhân loại giống như hoạt động rất mạnh, không ngại va chạm các bộ lạc.

“Không phải Sahara chi chủ sợ đế quốc của mình bị diệt, vốn dĩ là không ai diệt nổi cả. Nhưng mà nó sợ chính là thế triều của nó bị văng ra khỏi top 3 thế triều trong thập đại đế quốc. Như thế liền để cho nó so với hai nóc nhà còn lại yếu thế thấy rõ”.

Mạc Phàm minh bạch cái gì, nói: “Trước đây ta có nghe Linh Linh nói qua, so với Nam Cực và tam giác quỷ Bermuda, vùng hắc sắc cấm khu Sahara là tương đối đông thợ săn hoạt động hơn rất nhiều, nơi này thường xuyên tụ tập toàn thế giới cường đại thợ săn, thậm chí trụ sở căn cứ đều đóng đô trên sa mạc, lấy yêu ma Sahara làm phương thức săn giết đạt tiền thưởng cao”.

Nhật Ánh gật đầu, biểu lộ nói nghiêm túc: “Nhân loại chúng ta cũng biết không thể một mực bị yêu ma từng bước xâm chiếm hoàn cảnh sinh tồn, nhất định phải tiêu diệt yêu ma phản kháng lại để xâm chiếm địa bàn, cho nên mới thành lập Liệp Giả liên minh. Cái này đã xảy ra từ rất sớm trước thời đại ta, vô tình vừa khéo thế nào, trong tam đại nóc nhà lãnh thổ, Sahara hoang mạc liền thuộc vùng cấm khu dễ hoạt động hơn cả, dễ săn bắt hơn hẳn lục địa riêng Nam Cực băng địa cùng giữa lòng Đại Tây Dương tam giác quỷ Bermuda”.

Nói vắn tắt, Sahara thế triều không những thiếu khuyết vua, mà còn bị nhiều cục diện yêu ma khác nhau chi phối, bao quát cả Liệp Giả liên minh xâu xé.

Phải biết, cho dù tất cả đều không thể chiến thẳng nổi đội quân của nóc nhà, nhưng thiệt hại vẫn là có. Đã kéo dài trăm năm, ngàn năm đi tới, bây giờ liền muốn báo động.

“Ngươi biết Liệp Khôi Hopper hay không?” Nhật Ánh hỏi.

Mạc Phàm hơi nghiêng đầu gật nhẹ một cái, coi như xác nhận đi. Con chó cấm chú đầu tiên gâu gâu trước mặt, mặc kệ là đã bị mình ủ thi, nhưng ấn tượng dĩ nhiên khó phai.

Nhật Ánh nói tiếp: “Có vẻ như hắn làm việc cho một người nào đó, điểm này ta không rõ. Nhưng trước đây hắn thường xuyên ngoại trừ tuyển ra tối cường thợ săn pháp sư, còn có chính là tụ tập toàn thế giới liên minh săn bắt giả cấm chú, đối với cái nào đó trong sa mạc yêu lĩnh đế quốc khởi xướng một lần trí mạng công kích".

“Khafre?” Trong đầu Mạc Phàm bất tri bất giác hiện lên chữ này. Hopper làm chó săn cho Khafre, cài này ngược lại hắn biết, Nhật Ánh không biết.

Có lẽ Khafre mới là để cho Hopper khởi xướng công kích Sahara chi chủ thế triều đi.



“Mặc dù thợ săn pháp sư không được quốc gia ủy thác kỳ vọng, hiếm khi có tài nguyên từ quốc gia chu cấp, nhưng mà không thể phủ nhận thợ săn pháp sư là một cái khổng lồ quần thể được gom góp từ vô số những cá thể hám kim tiền rải rác khắp nơi, hơn nữa đồng dạng bởi vì thường xuyên va chạm hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt, thợ săn hiệp hội thỉnh thoảng có vô cùng cường đại pháp sư xuất hiện”. Nhật Ánh nói ra câu này, nhìn chằm chằm Mạc Phàm tựa hồ chỉ đích danh.

Thợ săn pháp sư chính là Mạc Phàm dạng này, ném mình lịch luyện giữa hố yêu ma, không nhận quy tắc trói buộc tự do pháp sư, tự sinh tự diệt, tiến bộ từng bước đi lên. Bọn hắn thật giống như những vi sinh trong cỏ dại, không có ai để ý, ký sinh trùng khắp nơi, nơi nào có nhiệm vụ nhận tiền thưởng hậu hĩnh hơn, nơi đó có mặt bọn hắn đến đoạt bảo.

Hopper lấy Liệp Khôi thân phận là lợi dụng điểm này để tác oai tác quái trên toàn bộ Châu Phi.

Lấy Hopper chỉ thị, việc Liên Minh Thợ Săn cũng thường xuyên chinh phạt săn bắt Yêu Ma trên hoang mạc Sahara, cũng góp phần không nhỏ gây thù chuốc oán với Sahara chi chủ.

Toàn thế giới nhân loại, kể cả Thánh Thành đều ngồi yên xem tuồng kịch, này là bởi vì bọn hắn không biết được Sahara vai trò bên trong thế cục diện chung then chốt như thế nào.

Thánh Thành đơn giản nghĩ rằng Yêu ma tại từng bước xâm chiếm hoàn cảnh sinh tồn, mà thợ săn pháp sư đồng dạng đang hấp thu yêu ma khu vực tài nguyên. Đây là hình thái cân bằng trong mắt Thánh Thành.

Nhưng Nhật Ánh không nghĩ vậy, hắn ngược lại cho rằng đây là tự mình giết mình, tự giết mình đường lui ! ! !

Hopper bây giờ cũng đã chết, kì thật cho dù Mạc Phàm không giết Hopper, Nhật Ánh sau lưng cũng đã hậu thuẫn để cho Liệp Khôi Quân Thạch Hữu dần dần chiếm hết toàn bộ hào quang thợ săn, bất cứ lúc nào cũng có thể đá Hopper ra khỏi hiệp hội. Bị đá ra thời điểm, lấy thợ săn uy nghiêm treo thưởng ám sát, kết liễu Hopper.

Nhưng cuối cùng Mạc Phàm đã tự mình giết, Nhật Ánh chỉ là bớt đi một cái công đoạn, sau này Quân Thạch Hữu nhận lệnh Nhật Ánh lên tiếng cắt giảm Liên Minh Thợ Săn hoạt động ở khu vực Sahara lại, bình ổn hoang mạc căn cứ, đối với hoang mạc Sahara không còn gây khó dễ.

“Thêm vào đó, nếu Hải Yêu thành công xâm lấn toàn bộ thành thị nhân loại, thẳng đến giáp giới Sahara, đoán chừng sa mạc yêu địa cũng sẽ gặp hiểm họa khôn lường, thổ cư sa mạc sợ nhất chính là Hải Yêu thiên tai, cho nên Behemoth tuyệt đối cũng không thích trường hợp này”. Nhật Ánh diễn giải thêm.

Cái gì tam nóc nhà kiềng ba chân? Cái gì ma pháp vị diện thế chân vạc? Cái gì nóc nhà ổn định duy trì cân bằng thế giới?

Đây tất cả là thêu hoa gạt người!

Cả ba nóc nhà đều để bộ hạ của mình cùng khôi lỗi trong nhân gian trăm năm rồi ngàn năm thêu hoa dệt chuyện, mục đích vạch ra cán cân ngại đánh đấm chính là tránh né người đời biết được bọn chúng lên Đế Hoàng chính là bị phong ấn!


Nếu Đế Hoàng không bị phong ấn, nhân loại đã sớm bị san bằng lâu rồi, chỉ là giết nhiều hơn một đàn cừu, không cần nói chuyện ai ở ngoài ngư ông đắc lợi. Coi như Hải Mộ Đế Leviathan giết nhân loại sau đó bị trọng thương, này cũng không có nghĩa là Sa Nguyên Giáo Chủ Behemoth cùng Hàn Băng Khu Đế Cự Thần dám thừa cơ đánh lén nó.

Bọn nó là rất khôn ngoan giảo hoạt, lỡ chẳng may Leviathan liều chết đánh một bên, vậy thì chẳng phải phần thắng chung cuộc liền rơi vào cái còn lại nóc nhà sao?

Chân vạc xác thực là tồn tại, nhưng nó là do ba thiên triều đế quốc yêu ma của bọn chúng tạo ra cân bằng, đồng thời định cuộc toàn bộ vị diện cân bằng, cũng không phải là Đế Hoàng tạo ra cân bằng.

Một khi thế lực Hải Yêu vượt qua khỏi Sahara thiên triều, lục địa sinh vật xong! Cán cân hoàn toàn biến mất!

Mà thế lực Hải Yêu thì không phải một mình Leviathan quyết định, là liên minh Thập Uyên Chúa Tể đại dương đồng thời quyết định, cái này có nhất định trùng kích lên Behemoth nội tâm đấy.

Nghe xong những lời chân thành phân tích, Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, thế mới biết có nhiều như vậy cần suy tính sự tình, liền tám hồn cách của hắn cũng là ngửa tai nghe Nhật Ánh truyền đạt chính trị quân ý.

Sau trận chiến Hải Yêu thiên tai này, Mạc Phàm đã giết qua không ít Đế Vương, thậm chí Đế Vương tầng lớp lãnh đạo là Thập Uyên Chúa Tể bên trong, nhưng mà tất cả bọn thủy chung là tại Đế Hoàng phía dưới. Đế Hoàng chính là cái thế giới này cường đại nhất cấp bậc, dùng từ chính xác nói ra, Đế Hoàng là Thần Thánh, toàn thế giới cách cục phân bố, kỳ thực chính là Đế Hoàng cùng Đế Hoàng ở giữa định đoạt. Chỉ cần bọn nó lãnh thổ có vấn đề, vậy thì cục diện cân bằng sẽ thay đổi, vị diện chiến tranh liền không cách nào phòng tránh.

Đương nhiên, muốn dạy lớp trẻ về ma pháp thì dễ, nhưng muốn uốn nắn thế giới quan, liền phải xem xem thế giới quan của lớp trẻ có cùng mình hay không giống nhau. Nhật Ánh sẽ không quá cưỡng cầu Mạc Phàm hiểu được.

“A, vậy lão sư, người giao dịch với nóc nhà... có phải là...”

Thấy Mạc Phàm vẫn còn nhìn mình chằm chằm chờ đợi câu kết luận, Nhật Ánh mới nói ra: “Ân, ta giao dịch cam kết đánh bại Hải Yêu trong 5 năm tiếp theo. Đồng thời nguyện ý ứng cử thành viên bí mật ở Liên Hợp Quốc đến bảo vệ tiền tuyến bốn cái yêu lĩnh Sahara trong vòng 70 năm”.

Tại Mạc Phàm một mảnh tinh thần bên trong, nghe hết câu này của Nhật Ánh, tất cả hồn cách đều rộn ràng không thôi.

“Kinh khủng”. Lonna là cái đầu tiên kinh hãi.

“Gào gào gào ~~~~~~~”. Hắc Long Đại Đế tựa như gặp lại một cái đại ca Văn Thái ngày nào, giống nhau thuộc về âm hiểm hố người đại ca ca.

Lãnh Liệp Vương đồng dạng thán phục thốt lên: “Nhật Ánh giao dịch với Behemoth chính là không mất cái gì, nói bảo hộ một điểm 70 năm, nhưng 70 năm thời gian, Liên Hợp Quốc nhất định sẽ nhận được chỗ tốt tài nguyên từ Sahara”.



Tô Lộc gật đầu đồng ý: “Nếu ngày xưa ta cũng nghĩ được một chiêu này, thực sự có thể đem Thánh Thành nhấn chết”.

“Thật kinh khủng”. Lãnh Tước, Lục Niên dở khóc dở cười nói ra.

Đàm phán chiếm được tiện nghi lớn từ cấp tạo hóa thân phận nóc nhà, toàn thế giới lịch sử văn minh cũng chỉ có vị này đang ở trước mặt bọn hắn.

Lãnh Liệp Vương phân tích nói thêm: “Đây là một canh bạc, Sahara chi chủ bất quá là không có lựa chọn, phải chơi lớn. Nếu Nhật Ánh chết, đoán chừng sẽ mất luôn cả Địa Tâm Chi Nhãn vào tay Hải Yêu”.

“Không, Nhật Ánh sẽ không chết, có lẽ, Nhật Ánh đã nói kế hoạch giao dịch với Hải Thần Tuyệt Hải Hoàng Điệp cho Behemoth nghe, Behemoth không phải đồ ngu, nó không chắn chắn chín thành, hoàn toàn không rảnh đi giao dịch”. Tô Lộc phản bác.

Nháo nhào nháo nhào, mọi người ầm ĩ thảo luận mãi cho đến khi Vũ Ngang nói thì mọi chuyện mới lắng xuống im lại.

“Chủ thần, không ấy, ngài giết Nhật Ánh đi. Đem người này du hồn cho ta ăn thịt, đoán chừng sẽ bạo phát IQ cho ta chạm nóc 200 a, ta càng thông minh, đối với ngài nói là càng có chỗ lợi hại trợ giúp. Hơn nữa, giết Nhật Ánh còn tranh thủ đoạt luôn Địa Tâm Thần Nhãn, sau đó chúng ta trốn xuống Hắc Ám Vị Diện sống”.

Mạc Phàm cái lưỡi muốn tặc lại.

Hỗn đản ! ! !

Lời như thế ngỗ nghịch, vậy mà cũng dám nói ra!

....................