Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 702: Phong huyệt




. . . . . .

“Tê tê tê ~~~~”

Phong huyệt hắc động hình thành sau va chạm giống như là nước xoáy trong biển lớn mênh mông, khí lưu chính là dị nguyên chảy xiết, mãnh liệt nuốt chửng hằng hà vong linh.

Kì thật đoán chừng có đâu đó bảy đầu tám đầu Đế Vương vong linh đang nhiệt huyết chém giết ở khu vực lân cận, bao quát Đoản Phủ Đại Thánh mình đầy thương tích, toàn bộ bọn chúng sau một vụ nổ kia đã thân đã thể trọng thương gần chết, lại không cách nào thoát khỏi Phong Huyệt hấp lực, cuối cùng bị xay nhuyễn thành bột mịn, hòa tan thành vũng máu.

Lực lượng hấp xả này lan ra tới phạm vi mấy trăm dặm đều tính ít, vậy thì vị trí trung tâm đáng sợ đến mức nào đây? Hiển nhiên không cần phải bàn rồi.

Bên trong Phong Huyệt do hỗn độn cùng thiểm điện va chạm tạo thành chính là không gian bạo liệt vô tận tử vong, cho dù là cường đại đế vương bị hút vào cũng phải chết không thể nghi ngờ.

“Hống hống hống~~~”

Tử Thần Sphinx vội vàng tụ lực, cưỡng chế phá khai địa phương kinh khủng này, nhưng hiện tại ở nơi chỉ cách Phong Huyệt vài trăm thước, cho dù nó tận lực đạp không chạy trốn về nơi xa, nhưng thân thể nó vẫn từ từ bị hút vào trong tụ hỗn độn tối đen kia.

Sphinx cực kỳ sợ hãi, không ngừng rú lên cầu cứu đồng bọn. Nửa người dưới của nó đã chạm vào lực lượng hắc động, đang thừa nhận lôi bạo tàn phá không còn hình dạng gì nữa, rống thất thanh đau khổ.

Mắt nó kinh khủng nhìn thấy cả Ma Hóa Đạo Sĩ Trú Sư cùng Quỷ Đao Nhân cũng đang có xu hướng bị thất thoát hút vào bên trong, không cách nào giữ được mình.

Quỷ Đao Nhân trượng nghĩa liêm minh, tuy là Tang Đao đã bị Minh Nhạn đánh gãy trước đó, một thân thể tàn lụi nắm chặt Ma Hóa Đạo Sĩ Trú Sư, mãnh liệt dồn toàn bộ sức lực còn lại ném chủ công ra ngoài, cứu hắn một mạng.

Nhìn thấy Phong Huyệt sau đó xé xác Quỷ Đao Nhân thành trăm ngàn mảnh, mà Đạo Sĩ Trú Sư quăng ra xa cũng không được bao nhiêu, liền bị hút trở lại, hắn liền sử dụng ma thuật giẫm đạp vào người Sphinx cùng một gã Đế Vương Á Đông vong linh, dùng hai kẻ này làm thêm một lần bàn chống, nhảy ra xa xa khỏi hắc động.

Sphinx giận dữ cùng phẫn nộ vô cùng, trong khóe mắt tiếc hận không giẫm chết tên hạ đẳng Pharaoh này. Nhưng nó một mực đều vô pháp làm gì được, chỉ thấy mơ hồ hung cảnh mình sắp về vùng đất tử vong cực lạc.

Nhắm mắt lại, cuối cùng Sphinx cam phận buông xuôi, nó không tiếp tục vùng vẫy, đắng chát mặc cho Phong Huyệt tàn phá thân thể.

“Lóe Lóe~”

Bàng bạc tà dị ngân quang ở đâu đột ngột xuất hiện, bao phủ chụp cơ thể Sphinx lại, đồng thời ném ra xa xa khỏi địa phương Phong Huyệt hấp xả.



Nháy mắt thoát chết, Sphinx ngẩng đầu đi lên, lại chuyên chú nhìn chằm chằm một thân ảnh nam nhân mà trước kia chính nó chán ghét vô cùng, hận thù chỉ sợ so với Khafre càng lớn.

Vậy mà người này hôm nay, hắn vừa mới cứu mình.

Mạc Phàm thu hồi Hồng Ma Hữu Kiếm, giả bộ ân cần tùy hứng một câu: “Làm sao, ta chưa cho ngươi chết, Hư Vô Đảo không có người giết được ngươi”.

“Hống hống hống~!”

Sphinx u khuất ánh mắt rống lên một tiếng, cũng không có tổ chức ngôn ngữ nhân loại phản bác, cho nên không ai biết nó vừa muốn biểu hiện điều gì.

“Có một nữ nhân vừa gia nhập chiến trường này, ngươi cùng lão lang, viêm cơ đi tìm nàng trước đi, việc ở đây, ta nhận”. Mạc Phàm trực tiếp nói ra.

“Gào gào rú rú ~~~~~~~~~~”

Ngục Nhung U Lang gầm lên một tiếng rung trời, trong trạng thái ma hóa như thi vương vậy hùng hùng hổ hổ, huyết chiến phát tán cực kỳ đáng sợ; dĩ nhiên đại biểu không quá nguyện ý đi tìm kiếm Asha Corea. Việc nhàm chán như vậy, vẫn nên để nữ nhân như Apase, Viêm Cơ đi làm liền tốt. Thân phận vương giả như nó, phải ra sa trường cùng địch nhân chém giết.

Mạc Phàm tâm ý tương thông, hiểu được ánh mắt vừa rồi của lão lang, lập tức trừng nó một cái lạnh nhạt.

“Nàng có chuyện gì bất trắc, ta đem ngươi nhúng xuống Hắc Ám Hỏa Vực, bảo Tiểu Viêm Cơ dùng ngươi luyện đan”.

“Gào gào ~~~~~~~~~”

Lông đuôi, lông mao Ngục Nhung U Lang dựng ngược, thoáng nghe hai chữ ‘luyện đan’ liền hồn bay phách lạc, không dám tiếp tục chống đối mệnh lệnh, toàn thân sát khí dần dần nép về thành một đầu sủng khuyển ngoan ngoãn.

Sphinx lúc này được Tiểu Mei đi ra khôi phục cho một ít thân thể bị Phong Huyệt cắt xén, tâm tình đồng dạng dần dần chuyển biến. Nó nhìn về phía Ngục Nhung U Lang đánh giá, khóe miệng co giật vì sợ hãi.

Còn tưởng rằng mình vào đội ngũ kia sẽ có một chút giá trị hơn người...


Nào biết được đội ngũ người ta trên cơ bản là ai nấy đều không khác gì ma thần tồn tại.

Không dưới một lần Sphinx tự ngốc trệ dằn lòng bản thân, những sinh vật như Ma Thần này là Mạc Phàm cái gia hỏa biến thái kia làm thế nào thu phục được !?

Thật đáng sợ ! ! !

May mắn là mình khôn ngoan quay đầu tìm bờ, may mắn là bờ bên kia, dĩ nhiên có một vị vô thượng thánh nhân dang rộng vòng tay lương thiện đến chấp chứa...

“Gào gào ~~~~~~~~~~~”

Lão lang gầm một tiếng vào mặt Sphinx ra lệnh bước mau, Sphinx kém chút vỡ dây thần kinh, bất tỉnh nhân sự, vội vội vàng vàng cúi đầu khép nép đi theo sau.

Mạc Phàm nhớ lại tiền kiếp kia chính mình không có ở cạnh, ngoài ý muốn để Tiểu Viêm Cơ, lão lang thiệt mạng, hắn bây giờ liền không muốn lặp lại tình huống cũ, đồng thời kêu gọi Tiểu Mei, Apase đi ra, gia nhập nhóm Sphinx tìm kiếm Asha Corea.

“Nhớ kĩ Ly Loan sự tình!” Apase nhắc nhở Mạc Phàm.

“Ân, ta sẽ lưu tâm”. Mạc Phàm gật đầu đáp lời nàng.

Đi thì đi, nhưng Ngục Nhung U Lang đã sớm đói khát khó nhịn, nó vừa đi dẫn đoàn tìm kiếm vừa mở rộng lĩnh vực huyết chiến, máu cục súc dồn tới não, không ngừng nghỉ vung móng vuốt đánh xuống đám vong linh các đế quốc liên hợp.

“Băng ! ! Băng ! ! Băng !!”

Thương trảo đánh xuống liên tục, tần suất cực nhanh, vài phút đồng hồ quét ngang thì hàng ngàn đầu vong linh Cốt Thi Long, Tang Xà, Anh linh cự nhân trên chiến trường đã bị đánh thành thịt nhão. Linh hồn toàn bộ biến thành đồ ăn của Ngục Nhung U Lang, thu nạp vào trong miệng.

Ngục Nhung U Lang là trạng thái Minh Thần Hades, có lực lượng tương đối hủy diệt đồng cấp, bóp chết đám vong linh này chẳng khác gì bóp chết con kiến hôi. Nếu để cho nó thu thập oan hồn oán ngưng đầy đủ, thậm chí đánh một trận tàn sát với Đại Đế sinh vật cũng không phải là không có khả năng chiến thắng.

Trong lúc nhất thời chung quanh bọn Sphinx, Ngục Nhung U Lang đã gây chú ý chiến trường, vô cùng hỗn loạn.

“Lánh lánh~”



Tiểu Viêm Cơ nhìn thấy lang thúc thúc phô trương thanh thế, vui thích muốn gia nhập đốt phá chiến trường. Nhưng Apase đã bắt lại thân thể nàng, đem về bên người ôm lại không cho bay lung tung.

“Một tên là đủ rồi”. Nàng dở khóc dở cười nói ra.

“Gào ~~~”

Ngục Nhung U Lang cường hãn đánh tới dọn đường, con mắt u đồng lạnh lẽo đảo qua những thân thể to lớn Cự Nhân vong linh chẳng khác gì nhìn thấy những nhỏ bé côn trùng, yếu không tả nổi.

U hồn ma văn lượn lờ xung quanh thân thể Ngục Nhung U Lang thải ra, Ngục Nhung U Lang nâng thương trảo lên, bỗng nhiên đập xuống mặt đất.

Giống như có vô số ma câu hồn phách bùng nổ, bọn chúng có lực lượng không khác gì cổ trùng, mang theo hấp hồn sinh mệnh cực kỳ đáng sợ, một mực theo bước chạy của Ngục Nhung U Lang quét sạch chiến trường, càng sau đó bồi bổ cho Ngục Nhung U Lang.

Lẽo đẽo thất thần đi phía sau, Sphinx nhìn một màn chấn động thị giác này, bất tri bất giác sùi bọt mép, hoài nghi nhân phẩm.

. . . . .

Mạc Phàm không để ý bọn Ngục Nhung U Lang, ánh mắt khóa chặt về phía Phong Huyệt bên kia, đang có Phượng Vĩ Uyên Ưng cực kỳ tức giận.

Hắn thế nhưng rõ ràng, Quân Vương không phải tảng đá, lấy năng lực hắn hiện tại, không có khả năng một đòn miểu sát Quân Vương, huống chi còn là hàng ngũ khủng bố như Phượng Vĩ Uyên Ưng.

Phong huyệt hắc động càng lúc càng xoáy mạnh.

Nếu có ai đó nhìn kĩ vào bên trong, tự nhiên sẽ thấy được vô số tia sét màu đỏ thẫm huyết kia đang dần dần chuyển thành màu trắng.

. . . .

Một con khô lâu thích trồng rau, lập đoàn với Thiên Sứ, Rồng, Cương Thi, Kiếm Thánh, Độc Giác Thú.... đi các vị diện trồng rau.