Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 431: Lucifer cố sự - Bóng tối bao trùm




...

Trên lầu cao, lúc này những hoàng thân quý tộc đều đã nhanh chân mất hút tự bao giờ, chỉ còn lại trên dưới chục tên thủ vệ cùng Ezuli đang vẻ mặt thất thần, một bộ dáng không thể tin những thứ này vừa bày ra trước mắt. Cổ họng của hắn có chút khô khan, liền bàn tay có chút run rẩy cầm lấy chén rượu ở trên bàn, uống cạn một hơi để lấy lại bình tĩnh.

"Mau... mau tìm bắt lại những tên tù binh kia cho ta!" Ezuli quát lên chỉ tay về phía đám đông hỗn loạn.

"Nhưng... thưa ngài, còn những người dân kia thì sao?" Tên cận vệ pháp sư dáng người nhỏ con lúc nãy giọng nói lắp bắp hỏi lại.

"Khốn kiếp, ngươi làm sao hết lần này tới lần khác xem thường mệnh lệnh của ta, có phải không muốn sống nữa hay không?"

Vừa dứt lời, không đợi tên kia cận vệ hồi đáp, dưới chân Ezuli đồng thời lấp loé lên quang mang màu xanh lục, hắn ánh mắt trừng lớn, bàn tay đồng thời phất ra một cái, lập tức một trận cuồng phong như mãnh thú nghiền xé lao tới đánh bay tên cận vệ kia đập vào vách tường. Sau cú va chạm rất mạnh khiến hắn phun ra một ngụm huyết lớn, xương sườn đứt đoạn mấy cái, thương tích không biết bao nhiêu mà kể, nằm rạp trên mặt đất không còn chút sức lực nào gượng dậy.

Ra tay trừng phạt tên cận vệ không vâng lời xong xuôi, sắc mặc Ezuli lúc này mới có một thoáng khôi phục, quay sang hạ lệnh đối với những tên thủ hạ còn lại: "Mặc kệ đám người bên dưới kia, nhanh chóng bằng mọi giá vây bắt lại toàn bộ những tên tử tù này, nếu chống trả, giết ngay tại chỗ!!

"Vâng, thưa ngài!" Đám cận vệ pháp sư nhận lệnh, ngay lập tức lao xuống bên dưới.

Hắn sai phái 8 tên thủ hạ quyết truy bắt bằng được những tù phạm bên trong đám đông kia, chỉ để lại 2 tên hộ vệ bên người. Thân thể mập mạp đứng dựa vào lan can nhìn xuống chăm chú thật kỹ diễn biến.

"Bọn chúng là cực kỳ nguy hiểm và trọng yếu, tuyệt đối không được để chúng thoát, hai ngươi... Ahh?"

Chưa nói dứt câu, Ezuli giật mình nhìn thấy hai tên thủ hạ của mình đứng im như phỗng, ánh mắt vô hồn. Mà cũng gần như ngay lúc đó, hắn đột ngột cảm giác thân thể một trận run bắn lên, phía sau gáy bất giác cảm thấy một cỗ xuyên qua lực lượng lạnh lẽo, dù là thể xác hay linh hồn cũng đều giống như bị cái gì đó ghim chặt, không thể cử động dù chỉ là một chút.

Cảm giác lạnh gáy ở cổ tựa hồ như đến từ một cái đinh nhọn màu tối chứa đựng khí tức hắc ám nồng nặc, nó cũng không có trực tiếp đâm vào gáy Ezuli mà là chân chính cái bóng của hắn, cả hai tên thủ hạ kia cũng đều chung một số phận bị đóng chặt như trúng phải điểm huyệt, hoàn toàn bất ngờ, không có lấy một tiếng động nào.

Từ bên trong bóng tối quỷ mị đi ra, một cái tóc vàng hoe nữ tử che kín mặt, trên người khoác lên màu đen áo lụa, đai lưng ngân sắc quấn quanh eo thon càng tôn lên mỹ lệ vóc người. Phần da thịt lộ ra đều là trắng nõn như tuyết sương, đôi mắt ôn hoà màu nâu hổ phách chăm chú nhìn lấy tên mập Ezuli đã không cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút, đôi môi như sắc hoa hồng khẽ nở nụ cười châm chọc.

"Nhìn đồng loại của mình bị tàn sát, ngươi cảm thấy hứng thú sao?" Một cái mềm mại dịu dàng lại có phần lười biếng ý vị giọng nói được phát ra.

"Ngươi... là ai, tại sao lại công kích ta?"

Ezuli lúc này toàn thân hắn đã bị gắt gao cầm cố, duy chỉ có đầu lưỡi dường như được nữ tử kia chừa lại, cho nên hắn vẫn cố nói được mấy câu, lại còn nhìn chằm chằm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Ngươi không biết ta là ai, nhưng ta thì hoàn toàn ghi sâu trong tâm trí những gì ngươi từng làm với đồng bào ta!"

"Mau thả ta ra! Ta không hiểu ngươi nói gì, rốt cục ngươi là cái gì dị đoan, lại biết sử dụng cái này hắc ám cấm thuật?"

"Ồ nha, ta thời gian hiện tại chính là vàng bạc, không rãnh để bồi ngươi hỏi cái gì liền trả lời cái đó. Như vậy đi, ta đem ngươi ném xuống bên dưới sân thi đấu kia, nếu như ngươi có thể toàn thây trở ra, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai!" Nữ nhân tóc vàng cười cợt nói rằng.

"Khốn kiếp, ngươi có biết ta là ai không, nếu ngươi dám giết ta, ngài Cesar sẽ..."

"A, ta không có trực tiếp giết ngươi, chỉ là muốn cho ngươi đồng thời nếm trải được một chút tư vị sợ hãi giống như những người từng bị ngươi thả vào lồng đấu thú này, sống hay chết đều do ngươi tạo hoá, lại không liên quan đến ta".

"Không, dừng lại..."

...

Chỉ trong vòng vài tiếng, cả một khu vực rộng lớn đông dân này đón nhận vô cùng vô tận khí tức tử vong.

Từ phía xa trông lại, đã nghe rõ ràng có hàng dài tiếng yêu ma rít gào, so với trường hợp yêu ma tấn công vào an giới thành thị tựa hồ không sai biệt bao nhiêu.

Bên dưới sân thi đấu nhuộm một mảnh đỏ tươi huyết nhục, đâu đó như vang vọng tiếng hét thảm của một kẻ nhân loại đang bị thành đàn yêu ma xâu xé.

Ở một nơi như thế này, người bị giết thực sự quá nhiều, căn bản không có ai sẽ đi lưu ý đến một kẻ quyền uy quý tộc kia sắp bị chôn thây cùng với những người khác.

Mặc dù hắn cũng là một ma pháp sư, nhưng bị cái kia quá cường đại hắc ám năng lực cho cầm cố, không còn vận dụng được bất kỳ ma pháp nào, thậm chí năng lực bỏ chạy như người bình thường cũng không có, chỉ có thể đứng sững tại chỗ chờ đợi thần chết mang đi. Ánh mắt hắn lúc này chỉ toát lên nỗi kinh hoàng cùng tuyệt vọng, đại khái là không cam lòng.

"Aaa, ngài Ezuli..."

Tên thuộc hạ lúc nãy bị đánh trọng thương đã tỉnh dậy, hắn vừa cố gắng nén đau ngẩng đầu, nhưng con mắt vừa nhìn xuống dưới đã chứng kiến một màn không thể kinh khủng hơn!

Chủ nhân của hắn đứng như trời trồng giữa một bầy quỷ thú yêu ma, trong khoảnh khắc thân thể chia năm xẻ bảy, giống như một miếng thịt ngon lành được ném vào bên trong vườn thú, để cho chúng nó tuỳ ý giày xéo, chia nhau từng phần nhai sống nuốt chửng, rùng rợn đến cực điểm.

"Hắn không xem các ngươi là người, không cần phải tiếc thương cho hắn!"

"Ngươi... ngươi là người nào?"

"Chuyện đó không quan trọng, đây là một ít thảo dược chữa trị, có thể có ích cho vết thương của ngươi, hãy cảm tạ ta vì không ném ngươi xuống cùng với tên kia". Nữ tử nói xong, bỗng nhiên xung quanh nàng xuất hiện một luồng khí lưu đen nhánh, khiến cho không khí xung quanh trở nên tối tăm lạnh lẽo đến nghẹt thở.

Trong lúc nhất thời, một làn sương đen không biết từ lúc nào lan toả ra khu vực xung quanh. Bầu trời đang sáng chói kia đột nhiên giống như bị thứ gì đó nuốt chửng mất. Giống như có một tấm màn hắc ám khổng lồ bao trùm lấy toàn bộ đấu trường vậy. Nữ nhân kia cũng đã hoà mình biến mất vào trong bóng tối rồi.

Trên trời vẫn như cũ không có một chút áng mây, mặt trời vẫn còn treo ở trên đỉnh đầu, thế nhưng tấm màn bóng đêm kia khiến mọi người không còn nhìn thấy hay cảm nhận được nó nữa. Thậm chí là cảnh vật xung quanh, cũng đều chìm vào một mảnh tối tăm huyền ảo, rất khó khăn để nhìn rõ bất kỳ thứ gì trong tầm mắt.

Khu vực rộng lớn đấu trường bỗng chốc biến thành một màu đen tuyền. Từ nơi khác xa hơn nhìn lại nơi này cũng giống như đang nhìn vào một vùng hắc ám tập khu vô cùng đáng sợ quỷ dị!!

"Lại có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ta không thể nhìn thấy gì cả, lối ra biến mất rồi!!”

Bóng tối đã bao trùm toàn bộ khu vực này. Tình cảnh giết chóc thê thảm lúc nãy đã vượt quá sự chịu đựng của bọn họ, mà hiện tại không gian lại chìm vào một mảnh tối tăm, mọi người liền càng trở nên bàng hoàng, càng thêm hoảng sợ, cảm giác như một cái chân chính địa ngục sắp bày ra trước mắt.

"Nathan, ngươi mau dẫn mọi người rời khỏi đây, ta đã sắp xếp xong rồi!" Từ bên trong mê vụ hắc ám, một thanh âm êm dịu cùng một vóc dáng mê người nữ tử dần dần đi ra hướng về những vị tù binh pháp sư kia.

"Ha, quả nhiên là ngươi Venus, ta nhìn thấy cái này hắc ám chi lực đã biết ngươi đến rồi!!" Vị đội trưởng tên gọi là Nathan vui mừng nói.

"Không có thời gian vui vẻ ôn chuyện đâu, bọn chúng viện binh nhất định sẽ tới trong vài phút nữa, mau đi thôi!" Venus nói rằng.

"Khoan đã, ngươi cầm lấy cái này mật thư, bên trong có chứa một ít thông tin tình báo quan trọng mà người của chúng ta lấy cắp được, chúng ta sẽ phải tách ra hai đường, mạng của chúng ta không quan trọng, nhưng ngươi phải đưa cái này cho ca ca ngươi phân tích, chúng ta không có khả năng đọc được mật ngữ của nó. Nhớ kỹ, nhất định phải lấy được thông tin bên trong!" Nathan đội trưởng nghiêm túc nói ra.

"Nếu vậy... thôi được, ta tiễn mọi người đến đây thôi, hãy bảo trọng!" Venus nói rồi nhận lấy mật thư cất giữ vào bên trong ngực áo.

"Ngươi cũng vậy, chúng ta gặp lại sau!"

Trong khi những gã cận vệ của Ezuli còn đang mò mẫm tìm kiếm bên trong màn đêm tối đen như mực, năm người đã lợi dụng bóng tối để luồn lách, tránh khỏi đám cận vệ cùng lít nha lít nhít yêu ma, nhanh chóng tìm tới một thông đạo bí mật dẫn đến một nơi an toàn khác, rời khỏi nơi quỷ quái này.

...

Bóng tối vẫn không ngừng duy trì lượn lờ bên trên thiên không khu vực đấu trường, mặc dù khung cảnh có vẻ âm u đáng sợ hơn so với trước khá nhiều, nhưng màn đêm hắc ám này cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới giác quan của bầy yêu thú, chúng nó tàn sát tần suất cũng có phần giảm đi, hơn hai phần ba số người đã chạy thoát được ra ngoài, mà viện binh của Vương cung thánh điện cũng sắp sửa đem quân đến đây vãn hồi trật tự.

"Vậy ra mục đích của ngươi tới đây chính là cứu bọn họ sao?" Một giọng nói bất ngờ vang lên trong một vùng không gian u tối mà tĩnh lặng, nhưng Venus cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì thanh âm của nam nhân này là vô cùng quen thuộc đối với nàng.

"Đúng vậy, bọn họ là đồng bào ta, nhưng vì sao ngươi lần nào cũng là xuất hiện sau lưng ta như thế? Ngươi theo dõi ta sao, không phải có ý đồ gì với ta chứ, Samael?" Venus híp mắt xoay người nhìn về phía Lucifer, che lại đôi môi đỏ hồng cười cợt.

"Đừng lảng tránh ta chất vấn, sự việc biến loạn xảy ra ngày hôm nay có phải là một tay ngươi làm?"

"Nếu phải thì sao? Ngươi sẽ nỡ lòng bắt ta giao cho bọn họ?" Nàng vẫn như cũ giọng nói yêu mị trêu đùa, gương mặt nàng tiến tới có chút gần sát cằm Lucifer, khiến hắn có hơi khó chịu lui lại một chút.

"Ta... sẽ không bắt ngươi giao cho bọn họ, nhưng ngươi phải đi theo ta!"

"Ồ? Vậy là ngươi muốn bắt ta về nhà của ngươi sao, nghe cũng có chút thú vị nha. Nhưng mà... ta không phi hành nổi nữa, chắc là do ma năng khô cạn, ngươi ngoài dìu ta đi cũng không còn cách nào khác, nhưng như vậy sẽ khiến ngươi vướng bận tay chân, e rằng sẽ không thể thoát được, ngươi nên đi... A, bỏ ta ra, ngươi thật thô lỗ!!"

Không đợi Venus luyên thuyên hết câu, Lucifer nhanh như cắt đem lấy phần eo trước của nàng vác lên vai, trong chớp mắt cả hai bóng người biến mất, chỉ còn dư lại một ít tàn ảnh màu thanh nhạt, bóng tối cũng chầm chậm tan đi từng điểm từng điểm, trả lại sự thống trị cho ánh sáng mặt trời.

Lucifer vận dụng chính là phong quỹ, nhưng mà thân pháp của hắn so với những phong hệ ma pháp sư khác nhanh hơn nhiều lắm, nếu không muốn nói tốc độ nhanh gấp bốn, năm lần hơn. Không rõ là hắn nắm giữ cái gì lĩnh vực chủng loại, hoặc là đặc thù nào đó năng lực, thoắt cái đã tốc hành vượt ra khỏi thành thị. Mặc kệ Venus trên vai hắn vung tay múa chân chửi bới như thế nào, Lucifer vẫn như cũ mặt không biến sắc một đường đi tới, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở một cánh rừng sồi thưa thớt khu vực ngoại ô.

"Thả ta xuống, tên nam nhân không biết xấu hổ kia, đừng nghĩ ta có thiện cảm với ngươi thì có thể tuỳ tiện như thế!" Venus khoé miệng phù lên, tay nhỏ liên tục cào đấm vào lưng cùng vai của Lucifer

"Ta không có làm gì ngươi, khẩn trương cái gì?" Lucifer thả Venus xuống, sắc mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị thường thấy.

Hắn cũng là cạn lời với cô nương này, là ai vừa nãy còn mở miệng bảo mình dìu đi, bây giờ lại giương nanh múa vuốt như con mèo nhỏ bị túm đuôi như thế. Nữ nhân thời đại này đều là nghĩ một đằng, nói một nẻo hay sao.

...