Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 401: Hồn ngọc, ngọc khảm




............

Chân không bão táp mịt mù chung quanh Hồng Ma Hữu Kiếm, bông tuyết bột phấn tung bay, mọi người đã không thấy rõ tình hình ở trung ương đình hồ lúc này, chỉ biết trong tuyết trắng gió bão mênh mông cất giấu đáng sợ sát cơ, đem Mạc Phàm, Tiểu Thiên Hy hoàn toàn bao phủ ở mảnh màu trắng bão táp khu vực này.

Để cho Hồng Ma Hữu Kiếm đề cao trình độ, Mạc Phàm cái gì cũng không xen vào.

Mà Mạc Phàm án binh bất động, kia thực ra ba vị cấm chú cũng là lồi con mắt ra ngây dại ngóng chờ, vô luận thế nào cũng không dám động thủ.

Cân nhắc đến Hồng Ma Hữu Kiếm mang lại quá nhiều kinh ngạc cho chính mình, chẳng hạn như loại này thần lôi tà kiếm lại có thể tắt điện nhận hỏa công, hay mới đây vừa hấp thu một cỗ giá trị liên thành thiên chủng phong quyển không liên quan gì tới lôi hệ; Cho nên Mạc Phàm tạm thời kết luận rằng chính mình tà kiếm trên tay rất có khả năng là một dạng sở hữu linh hồn bồn chứa tồn tại.

Tỉ dụ như nói ma pháp sư thức tỉnh hệ ma pháp thì sẽ nắm giữ cho mình một cái mới mẻ tu vi chưởng khống, giống như vậy Hồng Ma Hữu Kiếm tựa hồ không kém bao nhiêu so với dung môi bồn chứa, cứ việc bản thân bởi vì thai nghén ở trong Luyện Ngục Tích Lôi Ma Động, dùng dằng dặc thời gian để hấp thu tinh hoa mà thuế biến ra hắc lôi nguyên tố làm chủ đạo; nhưng về nguyên bản tà kiếm cơ sở, nó vẫn đối chứng giống như ma pháp sư ở di vật thể trạng, nghĩa là có thế giới quan tinh thần trống rỗng, có năng lực khảm ngọc, đem ngọc đến tôi luyện thức tỉnh lực lượng mới.

Nghĩ theo hướng này, Mạc Phàm tự nhiên thông suốt, gật gù gật gù cảm thấy hợp lý nhất.

Phải, chắc chắn là thần kiếm biết khảm ngọc, mà ngọc ở đây, nhất định phải là siêu phẩm hồn chủng, thiên chủng làm ngọc!!!

Nhớ ngày đó Mạc Phàm bóp nát Hắc Quang Hồn Thạch ở dưới Luyện Ngục vị diện, đem tinh thần cảnh giới của hắn đến tiếp nhận toàn bộ vô cùng vô tận tích lôi ủ bên trong ma động, ngoài mặt đột phá lôi hệ cấm chú, rõ ràng càng cầm đến tay cực đại hồn chủng, Luyện Ngục Ma lôi.

Theo lý thuyết chính mình minh bạch, ngục chủng lôi mệnh cũng không có sở hữu một tầng phụ hiệu là Hồng Ma Hữu Kiếm, mà ngược lại, nguyên do Hồng Ma Hữu Kiếm quá cường đại, là tự nó mở ẩn thân vào trong hồn lôi, ép mình làm một cái phụ hiệu chi tầng.

Nói cách khác, Luyện Ngục Ma Lôi là hồn ngọc đầu tiên của Hồng Ma Hữu Kiếm, về sau bởi vì tương thích mà tích hợp thêm Bạo Quân Hoang Lôi, trở thành thiên chủng ngục chủng lưỡng cực, Hắc Ma Lôi Hoàng chủng ngọc; và cũng là chủ đạo hồn ngọc mạnh mẽ nhất cho Hồng Ma Hữu Kiếm.

Mấy ngày trước giao thủ với liệp khôi Hopper, mượn nhờ thánh hỏa hồng liên cùng chu tước thánh hỏa ép mình thành cái thứ hai chủng ngọc, khảm lên Hồng Ma Hữu Kiếm, trở thành Hồng Ma Viêm Kiếm hình hài.

Mà lại là hồi tưởng hồi tưởng cùng suy luận có chứng cứ, Mạc Phàm rốt cuộc thông suốt rồi.

Côn Lôn trận chiến năm đó một kiếm kia mạnh nhất, giống như bổ vẫn thiên địa, diệt thế, diệt tiên, kém chút ép chết mới thăng cấp Quân Vương Bạch Ma Bát Vĩ Kỳ Lân, này rõ ràng là lĩnh vực lôi hỏa tích diệt đồng thời cùng làm khảm ngọc cho Hồng Ma Hữu Kiếm, phát huy đến cực thịnh.

Cứ việc một kiếm kia Mạc Phàm vẫn chưa quá thành thạo, vẫn cần rất nhiều rất nhiều thời gian tích góp dẫn dắt thiên địa chi lực để triển khai, rút trích hết toàn bộ ma năng, tinh thần cùng thể lực; nhưng là nó kỳ thực rất mạnh.

Bây giờ càng có một cái phong chủng tàn quyển làm hồn ngọc tiếp theo…

Không phải chính mình có thể tru thần rồi sao???

Thêm một hồn ngọc, cho dù đối thủ có thần mệnh, Mạc Phàm cũng dám chém.

Mà giả dụ có thể gắn vào một lúc bảy cái nguyên tố thiên chủng làm hồn ngọc, ngọa tào!

Nương tử Vĩ Linh Hoàng đến, hắn không ngại ngược nàng một phen!!!

“Bỏ đi, nàng xảo biện linh hoạt, tốc độ quá đỗi không hợp lẽ thường, cho dù chém chết được nàng, chính mình cũng cần phải học cách giữ mạng trước”. Mạc Phàm rất nhanh lắc đầu ngậm ngùi.

Có một số thứ muốn chậm rãi đến phát triển.

Không vội a.

“Tỷ phu, kiếm của người tối đa thu hoạch được bao nhiêu thiên chủng?” Tiểu Mei trong trẻo âm thanh tới hỏi, nàng vỗ vỗ bạch linh chi dực bay tới, nhè nhẹ đáp xuống bên cạnh Mạc Phàm, cho hắn một cái phủi phủi bụi tuyết ở vai áo.

“Phải rồi, là Mei Mei tốt, ta cũng chưa có thông tin xác nhận”. Mạc Phàm cười cười, xoa đầu Tiểu Mei một cái nói ra.

Có thể là thời điểm nói câu đó, ánh mắt của hắn trái lại cũng không có như vậy ôn hòa dễ gần.

Chín người, làm sao lại chỉ có một cái thiên chủng phong hệ đây?

Điều kiện tối trọng để đột phá một bước bán cấm chú dễ dàng hơn là cần đến thiên chủng, đây là giáo khoa học thuyết lý luận, rất khó chối cãi.

Đương nhiên, làm khảo hạch học thuyết sẽ có trường hợp ngoại lệ, bất quá, trong chín người này, xác suất nho nhỏ kia tương đối khiến cho Mạc Phàm không tin nó xảy ra nổi.

Cầm lên Hồng Ma Hữu Kiếm Phong Quyển trên tay, phong tuyến lĩnh vực ngang dọc tán loạn khắp nơi cắt chém đình viện.

Phong quyển tàn đao liên miên bành trướng, liên tục thổi mấy luồng gió sắc bén o bế vào cổ họng của ba vị cấm chú giả, để cho bọn hắn hưởng thụ một chút nghẹt thở cảm giác.

"Bây giờ các ngươi biết đáp án sao?" Mạc Phàm nhìn ba người bọn hắn sắc mặt xanh đen, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi.

Mồ hôi chảy ngược xuống như thác suối, điên cuồng từ trên đầu ba vị cấm chú Liên Bang chảy xuống, thấm ướt y phục bọn hắn, bản thân tu vi đều thoát ly cực hạn nhân loại cũng không giúp cho bọn hắn dám tin tưởng vào khả năng tự thoát thân trước mặt Mạc Phàm thời điểm này.

Biệt phủ không quá lớn, đình viện bên trong càng nhỏ bé hơn nhiều.

Thế nhưng là, tuyệt đối không ai dám chạy trốn.

Chạy, tự nhiên mang ý nghĩa không từ bỏ, tự nhiên đặt bút ký vào án tử một cái.

Bọn hắn nhìn sắc mặt Mạc Phàm, sắc mặt hai nữ nhân bên cạnh Mạc Phàm, Apase cũng Tiểu Mei, nghe rõ hơi thở lạnh lẽo truyền tới từ sau gáy Băng Thần Minh Lang, gần như hồn phách xiêu lạc, muốn quỳ hai chân xuống đất...

Hiện tại như thế nào sẽ không biết đáp án đây.

Ban đầu còn tưởng rằng lộ ra một ít lòng thành giảng hòa chiến trận còn có hi vọng được sống.

Chỉ là tận mắt thấy kia Tà Kiếm chi nhận rút trích ra thiên chủng chi mệnh về sau, cả người bọn hắn cái gì cũng không còn chắc chắn.

Nếu đổi lại mình ở vị trí đối phương, nhất định sẽ toàn bộ đem giết cùng một chỗ để cướp đoạt thiên chủng.

“Tên kia lúc nãy dự định giết chết ta, ta tự vệ, phản kháng giết hắn, các ngươi đồng ý không?” Mạc Phàm thu về Hồng Ma Hữu Kiếm, tiến trở lại bục ghế đá ở đình hồ, ngồi xuống tản mạn ôm Tiểu Hy, ngắm trời đêm, hỏi han vài điều.

Ba người một chỗ nghe nghe kĩ lưỡng, còn cho là mình nghe nhầm, ngây người như ngỗng.

“Đồng... đồng ý!” Kia quyết đoán hơn, vị cấm chú tên là Sitong mồ hôi nhễ nhại nói ra.

“Hắc quả phụ bên kia bản chất muốn chọc vào chó dữ nhà ta, rốt cuộc bị chó cắn đến tàn phế, mất đi tự thân ma pháp, các ngươi cảm thấy chó nhà ta có hay không sai?” Mạc Phàm mở ra không gian ngăn chứa, lấy xuống bình sữa cho Tiểu Hy mút, đồng thời tiếp tục đặt nghi vấn.

“Không sai… Tiên Lang không sai, Thần Lang không sai a!”. Sitong cùng hai vị còn lại pháp sư đột nhiên vội vã quay đầu về sau lưng nhìn Băng Thần Minh Lang, động tác nhanh gọn muốn vái lạy đến nơi.

“Hảo, đây là trang viên của một người bạn ta, ta đang ngồi câu cá hưởng lạc trong trang viên cùng với Triệu Hoán thú, các ngươi ở đâu đột nhiên nhảy vào phá hoại tự ta yên tĩnh, cuối cùng bị Triệu Hoán của ta chống đỡ trả đòn, đao kiếm vô tình, trọng thương nặng nhẹ khác nhau, đồng đội các ngươi bị như vậy có phải oan ức?”

Nghe tới đây, cả ba vị cấm chú đều muốn điên rồi.

Bọn hắn phi thường phẫn nộ, hầu như cố gắng lắm mới tiếp tục chịu đựng nhẫn nhịn.

Đây là vừa ăn cướp vừa la làng trong truyền thuyết à!?

Cái gì tự nhiên nhảy vào phá hoại sự yên tĩnh?

Ai, kẻ nào nguyện ý tới đây thì đi ra mà thú nhận một cái…

Biết rõ cái địa phương quỷ quái như vậy toàn bộ là Đế Vương giữ nhà, liền liền có chìa ra cho bọn hắn vài viên đại địa kết tinh thì cũng chẳng ai có gan đi vào lấy.

Có thể trong ngắn ngủi thời gian tận mắt nhìn thấy đồng đội mình từng cái từng cái bị hạ gục dễ dàng, đủ để chứng minh cái nam nhân tóc hồng trước mắt là đáng sợ dường nào, hơn nữa mấy đầu Đế Vương này, vậy mà thực vẫn là Triệu Hoán Thú.

Ba người bọn hắn hiện tại vô cùng hối hận ảo não, tại sao lại đi tin lời cái bọn thám tử não tàn mà cho rằng Ai Cập chỉ có quân thủ Nole là kẻ mạnh, người này so với Nole, rõ ràng càng là trời đất một khoảng cách lớn.

“Không oan ức, bọn hắn đáng chết!" Sitong vội vàng trả lời vấn đề của Mạc Phàm.

"Các ngươi có thể rời đi, chỉ là, Ai Cập thế sự bên ngoài…biết phải làm thế nào rồi chứ?" Mạc Phàm cười lạnh nói.

“Biết, biết a, chúng ta trả lời Liên Bang đại quân, trả lại Ai Cập, không công chiếm nữa, chúng ta nhất định sẽ từ bỏ, nếu Liên Bang nhất quyết không buông Ai Cập, chúng ta chống lại Liên Bang”. Ba vị cấm chú đồng thanh trả lời.

.........

“Ngươi tha mạng cho bọn hắn sao, ta thấy Hồng Ma Hữu Kiếm có thể thôn phệ thiên chủng nhất định là điều tốt?” Chờ ba gã kia cấm chú pháp sư dẫn đám người bị trọng thương rồi khỏi, Apase mới bắt chuyện với Mạc Phàm.

“Xem đại ca ca của ngươi là loại người nào rồi, mấy loại chuyện như này, vẫn là không thích hợp”. Mạc Phàm khoát tay đáp lại.

“Thật?” Apase cười, lộ ra một hàm trắng muốt răng khểnh xinh xắn dung ý.

“Thiên chủng cũng có loại này loại kia, Hồng Ma Hữu Kiếm vừa vặn chỉ ăn đồ thích hợp hảo hạng nhất, ta cảm giác ý niệm, chỉ mỗi một mình tên kia có”.

“Phải là như vậy mới giống ta đại ca ca”.

“...”