Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 218: Lôi hệ nhập cuộc




Đêm vẫn chầm chậm trôi đi, cũng không vì một trận chi tranh người yêu tàn khốc này mà dừng thời gian quỹ tích lại; chỉ là lẽ ra lúc này liệt nhật đã phải gõ cửa báo hiệu tờ mờ sáng, không biết vì nguyên nhân nào lại để đám mây đen kia vẫn còn có thể giữ kìn kịt chiếm hữu bầu trời.

Mây mờ che đậy cả bình minh ngày mới, hầu như kể cả khi nó không còn giữ vững được mật độ liên kết phần tử, không khí kỳ thật đều chẳng dễ dàng gì lưu thông. Bình phương mấy trăm ngàn km Côn Lôn Thánh Sơn có bụi linh, băng linh dàn trải, cũng do bị Triệu Mãn Duyên tạm thời làm chấn động co giãn, phân tách ra các loại hạt cực kỳ hiển vi trong trạng thái hỗn loạn từ cực, mà loại trạng thái này tự nhiên chính là tiêu chuẩn sinh ra từ trường.

Từ trường lĩnh vực, rất nhanh làm cho hết thảy các hạt bên trong bị cưỡng ép nhiễm điện tích.

Mà nhiễm điện tích, vậy cũng mang ý nghĩa toàn bộ vật chất bắt đầu có tính dẫn điện rồi…

“Loẹt xoẹt loẹt xoẹt loẹt xoẹt ~~~~~~~~~~~~~~!”

“Loẹt xoẹt loẹt xoẹt loẹt xoẹt ~~~~~~~~~~~~~~!”

Vô luận bụi linh đại biểu thổ tức chi sa hay băng linh tượng trưng dị thể băng nguyên tố, nội một vòng nháy mắt này bao nhiêu hợp chất, đơn chất trong chân quyển đều nhất nhất chuyển hóa thành một cái khổng lồ Lôi Uyên. Lôi uyên phồn thịnh lôi nguyên tố, nồng nặc đến nỗi có thể nghe thấy rít rào tiếng sấm ùn ùn rền vang khắp nền trời dù phải đứng ở đâu đi chăng nữa.

Bắt đầu từ phía Đông kéo dài đến phía Tây, lấy cột mốc ở phía Nam dàn trải ra tận đường biên phía Bắc, Côn Lôn Thánh Sơn diện tích mấy trăm ngàn km bình phương trục khu yêu tộc bỗng mấy chốc trở nên quá đỗi giống như địa bàn thiên trì thần tử, sấm chớp miên man làm người ta rùng mình đến cực điểm.

Tại nhỏ nhoi tiêu điểm giữa mảnh thế giới Lôi Uyên lơ lửng trên bầu trời này, thân ảnh Mạc Phàm không biết từ lúc nào đã đứng tại đó, treo trước mắt của Vĩ Linh Hoàng.

Nàng có chút bàng hoàng, nhưng không phải vì kẻ nào đó vừa cản bước ma chưởng của mình, mà đơn giản là trong giây phút tự nhiên cảm thấy đối với nhân loại đều đã có xuất hiện đôi chút thứ gì đó nằm ngoài phạm vi hiểu biết của mình.

Mạc Phàm cũng thấy nàng, lập tức cho ra một nụ cười: "Ta phải cảm tạ ngươi rồi!"

Vĩ Linh Hoàng thu hồi ánh mắt xao lãng, tự thấy không tốt lắm nói rằng: “Tại sao?”

Lúc này nàng nhìn thấy Mạc Phàm xung quanh thân thể có vô số đạo tử vong tia chớp nổ tung, hóa thành hai mảnh vong sắc thiểm điện nghịch thoa hiện tượng, một đạo thương hắc sắc minh huy cao ngạo, đạo còn lại có màu hắc huyết như u ma giáng thế.

Chỉ quen biết gần đây thôi, nhưng nhiều khi người nam nhân trước mắt cho Vĩ Linh Hoàng cảm giác chính là một loại dở dở ương ương đặc thù, thậm chí có phần đê tiện vô liêm sỉ, không quá muốn đặt nhiều kỳ vọng lên. Nhưng thời khắc này để ý hắn, hai con ngươi đối lập song sắc đồng tử, một bộ dáng phi thường tản mạn, lẳng lặng đứng trong thế giới Lôi Uyên tử vong này, ánh mắt khiến cho nàng cũng vô pháp nhìn thẳng.

"Cấm pháp huyền thuật của ngươi kỳ thực để cho ta không ít khó khăn, lôi nguyên tố là không cách nào nghe theo ta điều khiển, hay nói ta vốn dĩ trận chiến này đã sớm muốn từ bỏ thủ đoạn mạnh nhất của mình rồi. Nhưng biển mây đen tồn tại, để hết thảy lại thay đổi, ta có cái đặc thù đảo vận những vật chất nhiễm từ dẫn điện thành nguyên tố lôi điện tinh khiết nhất, mà lôi do ta sáng tạo ra, tương tự sẽ nằm ngoài cấm pháp của ngươi." Mạc Phàm dần dần trở nên lạnh nhạt nói rằng.

“Tự tin nói như vậy, liền không sợ ta lần tới rút kinh nghiệm hay sao?” Vĩ Linh Hoàng dáng người càng lúc càng lộ ra hồ ly mị hoặc biểu cảm.

Mạc Phàm thần sắc bình tĩnh, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng giương lên lấy, coi như Vĩ Linh Hoàng bây giờ đối với mình đã không phải là tuyệt đối không thể đánh một trận nữa, “Bao nhiêu đây lôi nguyên tố, ta xưa giờ còn chưa từng trải qua triệu hồi được. Cho nên là, nương tử, sẽ không có chuyện còn lần tới đâu."

"Ông ông ông ~~~~~~~ "

Không gian rung vang lên, giữa mấy tầng âm u minh huy gào thét, một thanh hắc huyết ma kiếm lơ lửng lấy, cho dù là duy trì một loại đứng im trạng thái, vẫn như cũ cho người ta một loại uy hiếp cực lớn cảm giác, nhất là giây phút lít nhít dị ảo thiểm điện trên thân kiếm rít gào xé gió ra, giống như một loại trăm vạn bạo quân lôi đình đang gầm thét.

Trên người hắn có khí chất đáng sợ, tại theo thanh thần kiếm lợi khí khuếch tán mà phát sinh cải biến cực lớn, khí khái thiên sứ đứng đầu thế gian sợ rằng cũng chưa chắc thuộc về cỡ này.

Vĩ Linh Hoàng quan sát kĩ thanh Hắc huyết lôi kiếm này, trên mặt dần dần lộ ra mấy phần vẻ kinh ngạc.

Đây tựa hồ cũng không phải là thuần túy một loại ma pháp hay cổ pháp chưởng khống nào đó. Nó có sinh mệnh linh thức, càng thể hiện ra khí tức giống một cái thần binh diệu khí, thiên giới cùng ma giới song song tồn tại, tuyệt đối chân thực thần khí.

"Hay là gặp một lần diện mục thật của ngươi đi." Vĩ Linh Hoàng xinh đẹp đôi môi thở ra một tiếng nhỏ nhẹ nhưng dài âm nói.

Nàng vừa dứt lời, ở sau lưng mình, dưới bờ mông cong vuốt ngẩng lên, có thể nhìn thấy chín cái tầng quang vĩ ảnh phản xạ in hằn trên bầu trời, nó xác thực phi thường chói mắt, vô luận là về độ lớn hay màu sắc, đều y hệt nhau, tản ra một cỗ lưu ly nhu mì cao quý nhưng cái oai thế uy nghiêm, trời sập xuống cũng triệt để khiến cho thiên địa này nhỏ bé đến tội nghiệp.

Vạn trượng hỏa thành!!!

Một trong chín đuôi của Vĩ Linh Hoàng tự động bay ra khỏi cơ thể nàng, đuôi vĩ chập bay trong chân không, nhật liệt gột rửa hóa bạch mao thành một đầu Sí Hỏa Xích Long to dài mấy chục km, mà bạch phiến thì hóa thành vô số sợi xích màu đỏ nung, như thép nung một dạng quấn quanh cơ thể hỏa long. Đầu long ảnh này căn bản cường độ phòng ngự cũng không kém chút nào “Thủy Dịch Băng Thần Cửu Vĩ” được nàng sử dụng trước đó, nên là có thể miễn nhiễm áp lực hủy diệt của lôi nguyên tố trong thế giới Lôi Uyên đáng sợ này.

Sí Hỏa Xích Long vỗ cánh, xông lên đám mây, đốt thành một vùng đỏ rực hỏa diễm bay qua bay lại giữa bầu trời bình minh, tựa hồ y hệt một người đem nét bút chắp vẽ Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết cổ đại.

Mạc Phàm nhìn Sí Hỏa Xích Long khí thế bừng bừng bay lượn trên trời, tại Lôi Uyên trăm ngàn km lôi chi nguyên tố.

Tựa hồ bởi những dây xích nung chảy kia, Mạc Phàm không có đuổi theo đầu Hỏa Long này; bởi vì vì chính mình cũng muốn biết rốt cục loại yếu kém Xích Long này còn có thể làm được chuyện gì.

Cuối cùng, sau khi định vị thích hợp đối thủ, Sí Hỏa Xích Long đáp xuống tại Mạc Phàm bên người, đồng thời từng điểm từng điểm đem không gian đất trời hướng nhân loại nhỏ bé này vị trí càng lúc càng sát tới, thu hẹp lại. Sí Hỏa Xích Long không có dấu hiệu chợt toàn thân bùng bùng hỏa diễm, hỏa diễm tràn tấp nập vào bên trong diễn sinh chưởng khống, tạo thành một cái lồng xích hỏa đầu trường cao hơn vạn trượng giữa trời bình minh.

Hỏa thành hừng hực liệt diễm, tường thành mang đặc thù xích nha dày đặc, trên thân xích còn có liệt hỏa kia mờ mịt càng lan tràn tới chung quanh, chính hướng Mạc Phàm cho bao vây lại, tuyệt đối nửa điểm cũng đừng hòng thoát.

"Rống ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!"

Thân cuộn tròn, đầu hướng lên trên cao rót xuống ánh mắt hung dữ, Sí Hỏa Xích Long rống lên một tiếng tụ lực sa chi cùng sí hỏa, lập tức nhìn thấy chung quanh khí lưu hóa thành một vòng xoáy màu đỏ to lớn.

Một ngụm long diễm từ Sí Hỏa Xích Long giữa yết hầu tuôn ra, giống như một tòa treo lủng lẳng miệng núi lửa, chính hướng toàn bộ Lôi Uyên thế giới nung thành nóng hổi nham tương, nham tương tại miệng rồng rơi xuống, nhanh chóng hướng toàn bầu trời này điên cuồng lan tràn.

“Ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~!”

Đột nhiên, một mảng lớn mưa lửa hướng trên miệng Sí Hỏa Xích Long nhả ra càn quét tới, trùng kích tại trên không gian bó chặt Mạc Phàm lại, chỉ gặp trên tuyết đường hỏa diễm đi ngang, bất kể là bao nhiêu lớp lôi nguyên tố từ Lôi Uyên thế giới bảo vệ cũng trong khoảnh khắc bị bạo nổ, hóa thành vô số mảnh chớp giật xung kích về hướng Mạc Phàm.

Sa bụi liệt hỏa, đầu Sí Hỏa Xích Long này chưởng khống loại liệt diễm từ sa chi bụi, vừa có thổ hệ cực mạnh, vừa có hỏa hệ khủng bố, dĩ nhiên sức công phá đã không kém hơn lửa của Chu Tước Thánh Thú, thậm chí xét về tàn độc còn bỏ xa rất nhiều.

Cái này Mạc Phàm cũng là tự nhiên triệt để ý thức được, Vĩ Linh Hoàng chưởng khống thất đại nguyên tố, bất kể một nguyên tố nào cũng đã đạt được cảnh giới siêu việt siêu tưởng, để cho chính hắn cũng cảm thấy mình yếu ớt đến nhường nào.

“Hồng Ma Hữu Kiếm!”

Thế nhưng tại cùng một thời gian này, Mạc Phàm đứng trong liệt diễm, miệng chậm rãi nói ra bốn cái ký tự đơn giản này, hắc huyết lôi kiếm kia chính mình bắt đầu chuyển động, nó chùm tơ kiếm chi vĩ đong đưa, thân kiếm đột nhiên quét ngang, lập tức một vòng màu đỏ tươi lãnh nguyệt chi huy giống như đem ban ngày này chém thành đêm tối, đem bình minh cắt thành hoàng hôn một dạng.

“Xoẹt ~!”

Trên tay Mạc Phàm, Hồng Ma Hữu Kiếm phát ra tiếng rung càng ngày càng mãnh liệt, không gian chung quanh đều phảng phất tại cùng theo một lúc lắc lư, xung quanh nó bao bọc bởi một lớp lôi điện màu đen nhàn nhạt, còn có lít nhít màu đen huyết chớp chớp giao thoa, hình thành nên một cái tà huyết hồng ma trạng thái, đặc biệt đem khí tràng bạo phát toả ra vô cùng đáng sợ, như thể muốn nuốt chửng mọi không gian chứa đựng vậy.

Sí Hỏa Xích Long cái gì cũng đều nhìn không thấy, chỉ thấy màu đỏ tươi lãnh nguyệt kiếm huy, cũng không thể ngăn cản đánh tới, như Tử Thần Sấm Chớp với tốc độ cực hạn vừa cắt ngang thiên địa như vậy, đáng sợ đến cực điểm.

Vốn dĩ đầu Thần Long này là nóng nảy, cuồng nhiệt, một thân màu nâu đỏ cùng xích đỏ xích luyện thế gian, nhìn như dã tính bạo ngược, không thể ngăn cản, nhưng Mạc Phàm đơn thuần vung ra một đạo thiểm điện thần tốc.

Tử vong lôi huyết nhanh như cắt đem Sí Hỏa Xích Long yết hầu cắt ra làm hai, tựa hồ thời gian ngưng trệ lại cũng chỉ có vậy.

Sí Hỏa Xích Long trên thân không có máu, nhưng đầu cùng thân bị đứt lìa, còn lại tàn dư huyết ảnh hóa thành lôi tích, lôi tích màu đen cùng hắc huyết ở hai nhánh rìa cổ và đầu Sí Hỏa Xích Long bị cắt tiếp tục xâm lấn, đem lôi điện tiếp tục ăn nát phần còn lại.

Gió nhẹ từ thiên không thổi qua, vuốt lấy mái tóc bạc nhánh của Mạc Phàm.

Rõ ràng khí thế đã từng có một tràn hỏa diễm cuồng nhiệt nơi đây, chung quanh khí lưu vẫn còn như là vừa rồi một dạng yên tĩnh, không có bất kỳ cái gì đó dấu hiệu của một trận chiến tại hỏa thành.

Côn Lôn Thánh Sơn bình minh đến, ánh mặt trời chiếu qua thế giới Lôi Uyên dày đặc, mà Mạc Phàm lúc này lơ lửng cũng là chỗ cao nhất, có một ít xích diễm còn sót lại tàn dư, hắn đứng lặng ở nơi đó, phảng phất chưa bao giờ xuất thủ qua, có thể lại xuất quỷ nhập thần một đạo tử lôi cắt hầu kia, Mạc Phàm bày ra thực lực muốn làm rung động toàn bộ yêu tộc, hoặc là nhân loại trên địa phương này.

Phải!

Hồng Ma Hữu Kiếm một đạo tử lôi cắt ngang bầu trời, dù là xa xa bên kia đám người Triệu Mãn Duyên, không ai là không thấy luồng sóng chấn hai màu hắc thương cùng hắc huyết đáng sợ quét qua này, trong nháy mắt đã phảng phất Hắc Ám Vị Diện thế giới.

Vĩ Linh Hoàng cũng vậy, nàng ói ra một ngụm máu, tự nhiên cũng mang ý nghĩa một bộ phận cơ thể để bị chặt đi mất, thống khổ cực kỳ.