Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1402: Hồ đồ




...........

Mộc Quái Tổ tiếp tục công kích, vừa công kích vừa tức tối phun ra: “Thôi mấy trò hồ đồ nói nhảm này đi”.

“Hồ đồ? Ngươi muốn nói về chủ đề này sao? Được, vậy thì luận bàn ‘hồ đồ’ đi”.

Sở Giang từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách cố định với hai vị Đế Hoàng có ác ý. Cứ việc giao chiến kịch liệt, nhấc lên một mảng lớn bụi mù hỗn độn, nhưng cho đến cùng thì Sở Giang vẫn chỉ thủ cùng nói chuyện phiếm. Lâu lâu thỉnh thoảng chọt một cái phản đòn gọi là cho có hương vị, cũng không hề rời khỏi hậu phương chốt chặn Triều Ca.

“Hồ đồ là một cái đạo lý lớn, hồ đồ không phải là tầm thường, mà là người đối nhân xử thế khoáng đạt, cầm lên được và cũng buông xuống được. Mộc Quái Tổ, Đọa Lạc Viêm Quân, hai ngươi không thấy như vậy sao?” Sở Giang người không di chuyển, đơn thuần dốc sức vừa đỡ đòn, ném ra mấy đạo bùa văn Thần Ngữ màu vàng bao phủ thế giới mà nói

“Câm miệng!!!” Mộc Quái Tổ rít gào lên, tuyệt đối chướng tai gai mắt cái người này.

“Tục ngữ nói ‘Nước quá trong thì không có cá’. Nhiều người có thiên kiến với hồ đồ, cho rằng người hồ đồ tầm thường, ngu muội, thậm chí ngu ngốc. Tuy nhiên, trong những người hồ đồ đó lại có những người thực sự là bậc đại trí tuệ. Ngược lại, ra vẻ bản thân đắc ý thông minh, thường thường khả năng lại không có mấy thông minh”. Sở Giang rất có kiên nhẫn thuyết giảng đạo lý với Mộc Quái Tổ.

“Ta bảo ngươi là câm miệng lại...” Một cái thất thanh tiếng thét, Mộc Quái Tổ đem đầy ắp thiên địa Ma Đằng quấn tới, giống như là thiên binh thiên tướng hạm quân ầm ầm lũ lượt bát phương tứ hướng lao về Triều Ca.

Chỉ gặp Sở Giang phất tay một cái, kiếm vực phản sát.

Liêm đao phong bạo một tấn quét qua, tất cả đều bị chém vụn, cắt nát không chừa lại một mảnh.

“Thông minh việc nhỏ, hồ đồ việc lớn là hồ đồ thật trí tuệ giả; thông minh việc lớn, hồ đồ việc nhỏ mới là hồ đồ giả trí tuệ thật. Mộc Quái Tổ, ngươi nghe nhưng hiểu?” Sở Giang mặt không đổi sắc, không chút nào vì sự nóng giận của Mộc Quái Tổ mà lung lay.

Cuộc chiến cứ thế kéo dài, Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer cũng đã dừng tay lại, ở một bên nhìn Mộc Quái Tổ tâm lý dần dần mất đi sự ổn định, hoàn toàn là cuồng ma quấn thân khổ chiến.

“Đây là đánh tiêu hao, ngươi muốn thi xem ai tiêu hao nhiều hơn trước?” Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer nhìn ra thủ đoạn của Sở Giang.

Nói một cách khác, hắn đúng muốn cầm chân kéo dài thời gian.

Trên thực tế, nếu cứ tiếp tục cái đà này, bọn hắn chỉ có thể chiến đấu chính là so sánh tiêu hao lẫn nhau, song phương rất khó phân thắng bại trong khoảng thời gian vài... chục năm. Hoặc là Sở Giang tiêu hao hết tinh thần lực cùng duy tâm chi lực cũng không có cách nào ngăn cản Đọa Lạc Viêm Quân cùng Mộc Quái Tổ vây khốn, hoặc là Mộc Quái Tổ đến cuối cùng chịu tổn thưởng do bị chậm rãi phản kích dẫn đến thể lực không đủ, không thể nào tiếp tục phân hoá dây leo giam hãm đối phương, cuối cùng mới bị chết dần chết mòn, còn lại mỗi Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer.


Dĩ chính trị quốc, dĩ kỳ dụng binh, dĩ vô sự thủ thiên hạ.

Đây đúng Pháp gia, trị quốc bằng chính Đạo, dụng binh bằng thần kỳ, được thiên hạ bằng vô sự. Mỗi một cái đạo lý bên trong, đều hàm chứa đỉnh cấp Thiên Đạo pháp tắc, tất cả đều có thể bị Sở Giang chưởng khống đến cực hạn.

Nếu rơi vào tình huống giống Sở Giang, không có mấy người có thể nghĩ nhanh như vậy, quả quyết áp dụng đấu pháp thiên tài giống hắn.

Rốt cục công nhận, tuy bản thân là Sa Đọa Đế hoàng, nhưng Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer vẫn phải thừa nhận công nhận đấu pháp cùng phong cách thánh nhân đầy chuẩn mực của Sở Giang.

Chỉ nhưng là...

Thực lực hai bên cũng không tính là tương đương đi.

Sở Giang trình độ cho dù đặt ở U Minh Thần Tộc thì cũng là vị trí số hai, thực sự rất mạnh.

Thăm dò thì cũng thăm dò xong rồi, quán trú thực lực cũng đã hiểu nhau đến bảy, tám phần. Bây giờ Lucifer muốn nhiệt huyết đánh toàn lực, ném đến đại giới lớn một chút, thêm vào Mộc Quái Tổ dạng này, có thể Sở Giang thực sự không xong. Đoán chừng chưa tới một tháng tiếp theo, mạng thì có thể giữ lấy đấy, nhưng Triều Ca chắc chắn không giữ được.

Oành ! ! !

Sở Giang một đạo thần văn đánh trúng Mộc Quái Tổ, đem Mộc Quái Tổ giáng xuống hàng vạn dặm đại địa bên dưới.

Sau đó, giống như là phát giác thứ gì, vừa vặn cảm ứng căn chỉnh thời gian xong xuôi, ánh mắt liếc về phía Lucifer, gật đầu nhẹ giọng mà nói: “Đọa Lạc Viêm Quân, ta trả lời thay Mục Bạch câu lúc nãy, Bỉ Ngạn sinh tồn, vô luận trắng hay là đỏ cũng không được ngắt. Hoa rơi cửa phật, phật nhặt cánh hoa, phật tuôn lệ. Hoa cũng có sinh mạng, Bỉ Ngạn mạng, càng chính là cõi niết bàn cùng cõi âm giới ranh giới chuẩn mực ở giữa, một khi nó lụi tàn, phật sa ngã thành ma, mà một khi nó còn sống, ma cũng có thể quy y thành phật”.

Lucifer ồ lên một tiếng, con mắt có chút nhiệt độ nhìn chằm chằm về phía vị này Hạo Nhiên Sở Giang.

Sở Giang lại mở miệng nói: “Ngươi đi đi, không cần nói kết quả cho ta, dù sao đi nữa, đối thủ của ngươi không phải là ta. Bên trong, hẳn có người càng so với ngươi sốt sắng, niên kỷ trùng phùng tái hợp, ta là người bảo vệ Triều Ca, không phải là người sẽ đi cản người có hữu duyên gặp lại nhau. Hơn nữa, ta đánh không lại ngươi, coi như ta thua đi, Sở mỗ nhận thua nên mở một cửa cho ngươi vào thành, không phải ngươi nên tranh thủ đi cho đỡ mất thời gian sao?”

Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer có chút kinh ngạc.


Nhưng hắn cũng rất hài lòng với luận điểm này của Sở Giang.

Nói thật ra, ở bên trong kia, hình như có một kẻ nào đó vừa rồi cũng đầu ngửa cao lên trời mở miệng gáy bẩn lắm lắm, để cho Lucifer cảm giác nhột nhột ngứa mũi ngứa tay ngứa chân.

Loại này nhiệt huyết muốn đánh, thậm chí còn so với trong tưởng tượng dâng trào.

Lucifer quay người lại, nhìn về phía dưới hố sâu Mộc Quái Tổ, nói: “Cầm chân hắn đi, chốc nữa Dạ Du Thần kiểu gì cũng đến ứng cứu ngươi. Triều Ca nội thành, để cho ta”.

Nói xong, hắn quay lại, hướng Sở Giang cười một cái ẩn ý, thả đá xuống giếng, bàn đạo thiên địa: “Hồ đồ thật là cái mệnh của đời người, giả hồ đồ là cái đạo của sinh tồn. Ngươi làm ta nhớ đến một cái bằng hữu... à, cảm ơn”.

Mãi cho đến khi Lucifer tiến vào thành rồi.

Sở Giang mới chậm rãi đáp xuống mặt đất.

Rất có thành ý đối chất với Mộc Quái Tổ, tiếp tục nói: “Hiểu được không. Thông minh chỉ được nhất thời, cũng sẽ có lúc hết. Hồ đồ có thể sống cả đời, sẽ có lúc thành công”.

Lần này khác lần trước, lần này nghe được, cũng là một câu đạo lý khiến người ta khó ngửi, nhưng không biết vì cái gì, khí chất trên người Sở Giang đã có chút thay đổi rồi.

Một lần này, để cho Mộc Quái Tổ cảm thấy sợ hãi...

........
........

Lúc này, tại trong tiểu trấn nhỏ ở tận sâu trong lòng Triều Ca, hết thảy trên chiến trường trở về đội ngũ đều đột nhiên cảm thấy một loại kỳ diệu cảm giác, giống như là linh cơ khẽ động đồng dạng.

Giang Dục, Triệu Mãn Diên, được chạy thoát trở về, Mục Bạch càng toàn thân run rẩy một chút, Tương Thiểu Nhứ nhìn thấy Mục Bạch bình an vô sự, trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng, chạy đến ôm chặt.

...


“Lucifer?”

“Mục Bạch, ngươi nói Lucifer xuất hiện?”

“Ta mẹ nó liền biết, cái này gia hỏa thích trang bức, chúng ta chạy đến Siêu Duy Vị Diện đều nhất quyết phải mở sân khấu biểu diễn cho xem”.

Bên kia góc nhà, thiếu niên nhà nghèo Sở Nguyệt Cát không giúp ích được gì nhiều, chỉ ân cần đến băng bó, săn sóc cho những người bị thương, từ đầu đến cuối không muốn cùng ai nói chuyện.

Eileen cũng ngay tại bên cạnh hắn, đang sử dụng hệ một chút đạo cụ khôi phục ma năng cho mọi người, nàng đột nhiên giật mình một cái, cảm ứng đến cái gì, nhìn về phía bầu trời, hít sâu một hơi sợ hãi.

Mà Đông Ly Cao Kiệt thì đứng tại không trung, thu hồi trạng thái hấp thu duy tâm chi khí để khôi phục, hắn chưa hề nói bất luận cái gì lời nói, chỉ khóe miệng bên trong mang theo một vòng khó nở được nụ cười.

Xì xì xì~~~

Đầy trời cuối đất Triều Ca thành.

Từng đạo tia chớp màu đỏ đen hiện lên, quỷ môn chập trùng nở rộ rồi biến mất, bụi mù thoái lui, một cái tóc ngắn vuốt ngược nam tử xuất hiện tại đối diện Mạc Phàm.

.....

Thấy một cảnh này, Triệu Mãn Dương tằng hắng, cười khổ nói: “Các vị, hôm nay trời không đẹp... có ai muốn theo ta rời khỏi Triều Ca không?”

.............