Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1365: Ngươi có nguyện ý cùng ta một lần nữa




........

Sớm tinh mơ đã sử dụng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn. Mạc Phàm hiện tại rất tin vào huyền học, hắn càng cảm thấy đối với không biết sự kiện cùng đồ vật, bói toán ngược lại uy tín hơn một chút.

Khi thăm dò đến cơ duyên kỳ ngộ, Thần Tỉnh Bỉ Ngạn thời gian gần đây phác họa đến một chút hình ảnh điểm sáng, để cho Mạc Phàm nhìn thấy một đám quỹ tích thổ nhưỡng vô cùng sung túc Mộc Thụ, cảm giác nhiều lúc còn mang đến mấy phần quen thuộc.

Về phần bói quẻ trở lại Triều Ca, như cũ là quẻ ẩn. Triều Ca đang có quá nhiều tiềm ẩn nguy cơ, quá nhiều thế lực bắt đầu nhúng tay vào, lấy trình độ của Thần Tỉnh Bỉ Ngạn hiện tại thì phi thường không có khả năng làm ra một cái thôi diễn chính xác phán đoán. Mọi manh mối mơ hồ trập trùng, thẳng đến nếu hắn trở lại lúc này, địch nhân nhất định sẽ cảnh giác. Mà một khi địch nhân cảnh giác, đại kiếp sẽ chậm chạp do dự chưa có thôi động, Mạc Phàm cư nhiên cũng sẽ bị trì hoãn thời gian trở về thế giới ma pháp.

Mục Bạch, Giang Dục, Tương Thiểu Nhứ, Eileen mấy người thì còn dễ, bọn hắn không có ID Siêu Duy Vị Diện, nhưng Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên thì có.

Huống chi Chúa Tể muốn rời đi thế giới, độ khó càng lớn. Mạc Phàm bây giờ hơn nữa là Xích Miện Thẩm Thần, có thần danh cùng mệnh chức vượt qua tuyệt đại bộ phận Đế Hoàng khác trong Siêu Duy Vị Diện. Hắn đồng thời đã thu hoạch được vô tận cơ duyên từ thế giới này, từ bản thân thu hoạch, hồn ước, linh ước thu hoạch, phần này vận khí không thể cân đo đong đếm, nhân quả to lớn, chiếm tiện nghi khổng lồ, đền đáp dĩ nhiên trái lại không thể nhỏ được.

Đến lúc trả quả, Sở Giang nói cho Mạc Phàm biết, hắn muốn rời đi, muốn nhận được Thần Ý Chí mà rời đi, hắn phải hoàn thành trách nhiệm đại kiếp lần này. Chỉ có đến lúc đó đúng hạn, Thiên Đạo mới cách trở mở ra, cho phép hắn kịp thời trở lại thế giới ma pháp.

“Hay là đi tới tìm kiếm nàng thử?” Mạc Phàm nói thầm trong lòng.

Nàng ở đây, tự nhiên muốn nói Minh Nguyệt Thần Cơ, Vĩ Linh Hoàng.

Hừm...

Nhắc đến Mang Đế Horakhty và Vĩ Linh Hoàng, hiện tại Mạc Phàm có một tia thần du triệu hoán linh hồn phụ thể Tiểu Mei ở Quang Minh Vị Diện, đồng dạng đang bế quan cảm ngộ bạch ma pháp dưới sự thuyết giảng của Diệp Tâm Hạ, phía ngoài hộ pháp chính là Mang Đế Horakhty.

Mang Đế Horakhty thì chính xác 100% là Vĩ Linh Hoàng rồi, cái này không sai. Nhưng mà Minh Nguyệt Thần Cơ cũng lại là Vĩ Linh Hoàng, căn cứ trước đó Thần Tỉnh Bỉ Ngạn Hoa thôi diễn đi ra hình ảnh, Mạc Phàm xác nhận nàng vẫn chưa từng một ngày nào rời đi khỏi Siêu Duy Vị Diện. Nói cách khác, đúng có hai cái Vĩ Linh Hoàng. Không biết là nàng đang sử dụng thủ đoạn gì, nhưng chắc chắn xuất hiện ở cả hai vị diện, thậm chí là người thật, chân chân chính chính xuất hiện nguyên dạng, cũng không phải là thông qua phụ thể.

Chỉ là mỗi khi hắn úp mở hỏi thử Mang Đế Horakhty ở Quang Minh Vị Diện, hết lần này đến lần khác câu trả lời của nàng đều là ‘bí mật’, một bí mật làm nên vẻ thần bí và giá trị của riêng nàng, một chiếc hộp mang sức thu hút mãnh liệt nhưng kín đáo đến cực điểm càng khiến người ta si mê tò mò muốn mở... Nhưng rốt cục chẳng ai có thể mở ra.

Mang Đế Horakhty có dặn dò chính hắn, vô luận như thế nào nếu đến Triều Ca thì đều nên đi một chuyến đến Minh Nguyệt Thiên Cung, gặp gỡ chân chính Minh Nguyệt Thần Cơ, vị Vĩ Linh Hoàng còn lại, cũng là người cùng hắn mang theo duyên phận từ thế giới ma pháp đến.


Bí mật hắn muốn biết, nơi đó có thể cho hắn câu trả lời thỏa đáng. Về phần Mang Đế Horakhty, nàng bản thân đều chẳng nắm giữ bao nhiêu lý giải.

Trong vòng khoảng độ 150 năm gần nhất trở lại đây, Triều Ca ngoại trừ Sở Giang ra, rất rõ ràng vừa xuất hiện thêm một cái cực kỳ bí ẩn Thiên Đạo Đế Hoàng. Có câu, nếu muốn đi tới Quỷ Cốc Tông tọa lạc ở ngọn núi cao nhất Đông Bảo kia để mời thánh nhân xuống núi giải quyết nan đề thiên hạ, như vậy Minh Nguyệt Thiên Cung khẳng định là phải đi, lên để thắp hương cầu bình an bảo hộ chính mình.

Mạc Phàm một đường di chuyển trở về Triều Ca, đi đến Minh Nguyệt Thiên Cung thời điểm này tự nhiên là không thể thích hợp hơn.

Hắn cần viện trợ, tối thiểu, hắn không biết chính mình trước mắt sẽ va vào bao nhiêu thể loại Đế Hoàng, một phương diện khác, ngay cả Mạc Phàm đạt tới cảnh giới này, nhưng nói hắn muốn lấy sức một mình mình đi kháng cự toàn bộ Siêu Duy đại kiếp, vậy liền có chút tự ngạo.

Chưa bàn tới tính chất bất khả thi, thì đây như cũ hoàn toàn là chuyện phi thường tốn sức, độ khó cùng áp lực không nhỏ. Mà hắn cân nhắc đến đại giới có thể bỏ qua, không cho phép quá nhiều.

Tốt nhất là giữ được thể trạng toàn thịnh nhất đến đối kháng Cổ Nguyệt chung cực là không gì tốt hơn.

Vì vậy, có thể cần đến nàng viện trợ một tay, nàng đầu óc, hảo dùng.

...........

Tây Bảo Triều Ca, Minh Nguyệt Thiên Cung được cho là một chỗ chân chính Tiên cảnh chi thành, nơi này liên thông hướng núi ở trên mây, tiên thành đại đạo đều khảm nạm lấy từng viên từng viên lóe sáng ngọc thạch, lại càng không cần phải nói đến tiên thành đằng sau, không nhuốm bụi trần đường đi thậm chí có thể chân trần dẫm lên trên, có thể so với bước vào đến một cái nào đó xa xỉ quốc đô quốc cung bên trong, đúng giống Phản Chiếu Thánh Thành, là một tòa lơ lửng trên mây đình điện.

Mạc Phàm trên đường nhìn theo cả tòa tiên thành đều là như vậy, phảng phất tùy tiện từ trong tòa tiên thành này cạy ra bên dưới một viên gạch, đều có thể xuất ra đi bán một khoản tiền.

A, vì sao chính mình sẽ có loại này ly kỳ ý nghĩ?

Chính mình rất thiếu tiền sao?

Đầu tiên bản thân khẳng định là cái trọc phú dồi dào, tiền của Triệu Mãn Duyên cũng chính là tiền của mình, chỉ là chi tiêu cũng lớn thôi.


Mấy năm thời gian gặp lại, Mạc Phàm miệng ăn một nhà tương đối lớn, vẻn vẹn mấy năm, đốt đến kém chút phá sản Triệu Sắc Tông.

Thứ hai, bản thân là đại thần thiên đạo đế hoàng, làm sao lại muốn cướp bóc dân thường nguyên liệu.

Lần này đi đến Minh Nguyệt Thiên Cung phía sau tiên thành thuộc Triều Ca còn có một cái cơ duyên gặp gỡ, phía sau đại kiếp còn có bảo tàng của Triệu Hoàng, Mạc Phàm quyết định dùng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn đi tìm tới chuyên gia trong lĩnh vật phá giải cấm chế ---- hầu gái thiếp thân Nhàn Nhàn.

Nàng rời bỏ Hàn Hải Điện, đi đến Triều Ca phía Minh Nguyệt Thiên Cung làm dân thường trong thành bang.

Vào thành bang, Mạc Phàm hồi tưởng nghĩ nghĩ, không biết thời gian sau này cái nha đầu kia sống có tốt không, sợ nàng một cái nữ hài tính nóng như kem sẽ hay bị thiệt, nữ hài tử chịu khi dễ.

Đi hướng tỉnh Lâm Động hà nhai, Mạc Phàm nhớ kỹ Nhàn Nhàn không chỉ một lần cùng mình nói qua, nàng ưa thích mùa xuân trung tuần lễ đèn sông, phần tĩnh mịch cùng mỹ hảo kia xa xa so với lễ mừng mỗi năm càng làm nàng muốn hướng tới.

Cho nên Mạc Phàm cảm thấy nàng nhất định sẽ xuất hiện ở đây.

Minh Nguyệt Thiên Cung rất nhiều người, vừa yêu vừa người, đặc biệt là nữ tử, giống cái, cho dù tung bay ướt át mưa, cũng căn bản không trở ngại Minh Nguyệt Thiên Cung thành bang các nữ tử, yêu tinh, thiên hồ hóa người mặc ôn nhu váy mây, đi dạo đèn sông lãng mạn.

Mưa xuân tí tách phiêu đãng.

Mở ra cây dù, Mạc Phàm tại trong oanh oanh yến yến mưa xuân phố phường này tìm lấy nha đầu tính nóng như kem.

Chỉ là khi tìm được đến gần, Mạc Phàm sắc mặt tối sầm lại.

“Đi đi đi, một cái nghèo hèn dân nữ, đừng làm dơ bẩn cảnh sắc trước mặt ta, tối nay thế nhưng là có Phương thị đại tiểu thư đến xem đèn sông, chúng ta ở chỗ này tổ chức yến tiệc, đương nhiên sẽ không để cho ngươi tiểu nha đầu thối hoắc này chạy vào đi”. Một tên phu trưởng Thương Kim Giả canh giữ ở lối vào, không có gì tốt sắc mặt nói.

Mạc Phàm ở bên trong tìm một lần, còn tưởng rằng nàng đã hưởng thụ trong đó, nào biết được nha đầu này bị ngăn ở bên ngoài.

Nhàn Nhàn đứng ở trước mặt dã nhân phu trưởng Thương Kim Giả, nhưng là tính tình giống như thay đổi đi rất nhiều.



Không nóng không giận, có một loại cúi thấp đầu ngơ ngơ trạng thái, nhìn thương vô cùng.

Mạc Phàm khẩn trương đi tới, ngăn cản kẻ nói năng lỗ mãng Thương Kim Giả này.

Ô che mưa che chắn trên đầu Nhàn Nhàn, Nhàn Nhàn vẫn cúi đầu xuống thấp, chỉ gặp Mạc Phàm nhỏ giọng uốn nắn vị kia: “Có chuyện gì không, ta đến bảo lãnh cho thiên kiêu nhà ta”.

Tên kia gặp Mạc Phàm đơn giản giống võ sĩ đạo khoác tấm áo đen quấn lại, nhìn thì đơn giản, nhưng có dây đai Hỗn Thiên Lăng quấn quanh eo, có dây chuyền mặt đá Jeremejevite nhìn rất đắt tiền trước ngực, chắc chắn là giàu sang. Mà lại, có một loại khí tức áp lực gần như là nghiền ép hắn xuống, sắc mặt vị này phu tử chẳng mấy chốc thành bùn xám, liền vội vàng hành lễ, không còn dám như vậy quát lớn.

“Đi thôi, tiểu Nhàn, ta dẫn ngươi đi mua một thân y phục, đến phụ cận khách sạn tắm một cái, muốn đi dạo, liền phải mỹ mỹ sạch sẽ thơm tho, nữ hài ra đường cần phải chỉn chu trang phục, có biết không”. Mạc Phàm giống như là nhặt được một cái ven đường mèo rừng nhỏ một dạng, không khỏi cười nói.

“Hừ, ta chỉ là quá vội vàng, chưa kịp thay y phục. Không cần ngươi giúp”. Bị khoác vai, Nhàn Nhàn đột nhiên không thích bị người ta cho bao bọc che chở, tính tình chôn giấu bỗng bộc phát, rất bất bình nói.

“Tốt, nóng như vậy mới quen thuộc, này mới đúng giống Nhàn Nhàn”. Mạc Phàm cười nói ra.

Đều nhanh thành một cái tên ăn mày này, Nhàn Nhàn nghe trường giọng kia, tâm tư đột nhiên thổn thức, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, tính tình bực tức chẳng mấy chốc chẳng còn còn bao nhiêu chống đỡ.

“Chủ...” Nhàn Nhàn không tin được vào mắt mình, trong giây lát như có thứ gì chắn ngang cổ họng.

“Đừng xúc động, chuyện của ngươi ta đã nghe người khác nói. Ta còn sống, ta đã trở lại, Nhàn Nhàn, ngươi có nguyện ý một lần nữa làm thiếp thân thị nữ cho ta?” Mạc Phàm nói ra.

.............