Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1334: Đi đi, nơi này không nên ở lâu




.........

“Xuân tới năm mới, tiểu Chúc nếu có thể tránh thì nên tránh, học theo thiên nhân thì tiếng thơm vang dội, nhưng lên voi xuống chó thì mới là nhân sinh của người bình thường”. Mạc Phàm hiếm có nói ra một câu thâm thúy đầy ẩn ý.

Chúc Chi Sơn đứng lên, cũng không có coi bói xem quẻ. Hai mắt của thiếu niên thư sinh ôn hòa như mặt hồ thủy sinh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời một lát, sau đó lại nhìn về phía đạo nhân 27 vạn năm tuổi đang ngồi tĩnh lặng xếp bài, cao giọng ngâm nga: “Tinh thần đắc ý dương dương tinh thần chí. Công danh như bèo dạt mây trôi, nhờ gió phong phú đẩy đi khắp muôn nơi. Trạng nguyên vốn là con nhà nhân gian, tể tướng quân triều chẳng qua cũng chỉ là người thế tục. Lên voi hay là xuống chó, có thể cưỡng, nhưng không thể cầu. Mạc huynh đệ, xin cáo từ”.

Rõ ràng là Mạc Phàm nghe thấy những lời Chúc Chi Sơn vừa nói, hắn hiểu hay không thì đố ai biết được, nhưng tiếc là hắn không có ý định trả lời, chỉ thấy hai tay để ở trước mặt làm một cái lễ.

Chúc Chi Sơn dự định xoay người rời đi, lại chợt phát hiện con mắt Mạc Phàm có chút nhụt chí, miệng lẩm bẩm tựa hồ thều thào: “Quen biết về quen biết, ôn chuyện cũ về ôn chuyện cũ, nhưng cả buổi nói chuyện không làm ăn được gì, thế này thì sống làm sao”

Thiếu niên thư sinh hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc há hốc miệng mãi nửa nén nhang mới phục hồi nổi. Hắn từ trong túi áo lấy ra một đồng tiền, rồi ném xuống bàn cho Mạc Phàm, cười tươi nói: “Mượn lời lành lúc nãy của ngươi!”

Chắp tay một cái, Chúc Chi Sơn mắt thẳng phía trước rời đi.

Khi hắn đi được một lúc lâu rồi, Mạc Phàm bây giờ mới vội lượm lấy đồng tiền trên bàn, mở tay ra xem thì lại xị mặt.

Mẹ nó chứ, nhị sư huynh Quỷ Cốc Tông giàu sụ như vậy, nói chuyện cả buổi chỉ trả cho người ta 10 đồng kim tệ thế này?? Keo kiệt sẽ không tốt đâu.

Nhưng nói vậy, Mạc Phàm vẫn đặt đồng xu này lên đốt ngón tay cái, rồi dùng ngón trỏ búng một cái, đồng tiền bay cao một khoảng ba, bốn mét, sau đó rớt gọn gàng trở về mu bàn tay của hắn.

Liu líu liu líu, bỗng đâu lại có một chú chim vàng anh cũng đáp nhanh trên mu bàn tay của hắn, cúi đầu mổ nhẹ lên đồng kim tệ nọ rồi dùng mỏ quắp lấy bay đi. Mạc Phàm tay nhanh hơn, chụp được thân nó lại, bắt nó nhả ra đồng tiền cho bằng được.

Chim vàng anh ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân trẻ tuổi, đôi mắt linh động chìm trong sợ hãi.

Nhân loại này, phá lệ ham tiền...

Mạc Phàm như là hiểu ý nó, thấp giọng nói: “Tiền thì ai mà không ham, ta vất vả khô cổ cả buổi mới được nhiêu đây, ngươi không làm mà đòi có ăn, cạp đất mà ăn”.

Nói xong lời, hắn lại có chút thẩn thờ, lặng lẽ suy tư nghĩ về một chút chuyện trong quá khứ, nghĩ đến Phong Thanh Dương, nghĩ đến Bee, nghĩ đến thiên phụ Chaos, thế là liền thở dài não nề.



Có thể ăn đất được thì vẫn là tốt... chứ đừng để đất ăn lại...

Đến ngày đất ăn lại, khi mở mắt ra, chính là chuyện của kiếp sau.

“Đi đi, có cánh thì phải bay, nơi này không nên ở lâu”.

Chim vàng anh được thả, một bộ thất thố kinh hoàng vỗ cánh bay, thoắt cái đã biến mất, chạy như ma đuổi, không bao giờ dám quay lại cái tiểu trấn hung hiểm này.

Mạc Phàm bắt đầu dọn quầy, một vị phụ nhân mặn mà non nước dung sắc đi đến, nàng vốn là người quen của Mạc Phàm, hai năm trước, kết phu thê cũng là bởi vì xem tình duyên ở chỗ Mạc Phàm mà đạt thành, thậm chí đã sinh ra được một bé trai kháu khỉnh đáng yêu. Hôm nay nàng trở về tiểu trấn muốn nói lời cảm tạ, thấy đạo nhân tuấn tú trẻ tuổi có vẻ lạ thường nên dịu dàng hỏi han, đem một chút bánh ngọt biếu tặng.

Thực ra, tay thì biếu bánh, miệng thì ríu rít cảm ơn nhân duyên được trời ban, nhưng đôi mắt sóng sánh kia lại dán chặt trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ hào kiệt khí khái của Mạc Phàm.

Mạc Phàm im lặng nhìn nàng, hắn bị động, bị nàng chủ động áp sát lại gần cảm tạ, tầm mắt thấy ngay hình ảnh căng tròn như chực chờ phá toang lớp vải mà bổ nhào về trước, khó tránh nuốt một ngụm nước bọt, tự động nói một câu nghe có vẻ thần bí: “Hôm nay bần đạo tự bói một lá bài cho mình, bói trúng lá ‘kẻ phán xét’ trong bài Tarot, phu nhân, hôm nay đóng sạp, khi khác có duyên gặp lại”.

Mạc Phàm tay chân cuống cuồng thu dọn thật nhanh, đeo chồng chéo lên người rồi đứng dậy bỏ chạy.

Gái một con trông mòn con mắt là có thật, quẻ đại hung này, tuyệt đối không đùa được đâu, cảnh giới báo động độ, cực kỳ nguy hiểm đấy. Một trong mấy bà vợ, người yêu cũ nếu phát giác, đây đúng là đại hung.

Phải biết, hắn bây giờ phụ thể Tiểu Viêm Cơ đang trốn trong ngực Mục Ninh Tuyết ngủ khò khò, phụ thể Tiểu Mei thì đang song tu lĩnh hội hệ ma pháp với Diệp Tâm Hạ, một con mắt thì lén lút nhìn trộm trước mặt bờ mông quyến rũ người yêu cũ đang đứng thổi sáo. A a, còn có một con mắt, một con mắt tia vào Kiếm Đạo Trường Hà, ngắm nhìn cái kia kiện siêu phẩm dáng người Asha Corea.

Vốn là tâm bình khí hòa, thế nhưng Pháp Thần vẫn là con người, vẫn không tự chủ được bản thân ở gần các nàng.

.......

Ngoài cổng ngõ Tao Đàn, chẳng biết từ khi nào, Chúc Chi Sơn vừa đi vừa nghĩ, đi miết cũng tới biên tiểu trấn, hắn phóng nhãn ánh mắt của mình nhìn thấy tên ăn mày lôi thôi bần tiện đang nằm chỏng vó ở đó, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, cứ tiếp tục đi về phía trước, làm việc của chính mình.

Bên quầy sạp chỗ bố thí đồ ăn, gã ăn mày lôi thôi đang nhắm mắt dưỡng thần, đồng dạng đã phát giác ra Chúc Chi Sơn vừa đi ngang qua, miệng lẩm bẩm cảm khái: “Đầu xuân sẽ có mưa giông, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, nhưng giếng nước ngập, ếch kêu vang trời, thứ đâm vào lòng người chính là nhân tâm, suy cho cùng... hài... là ai nói vận trời tuần hoàn không thiên vị đây?”



Thiên Đạo này, người vì sao không thể ngừng giao phó bi kịch cho Quỷ Cốc Tông ta?

.................

Triều Ca rất lớn, nhưng tiểu trấn của Sở Nguyệt Cát thì lại rất nhỏ. Tiểu trấn giống như một thửa ruộng sắp sửa vào mùa thu hoạch bội thu.

Nhưng có một vài người chỉ là những ngọn cỏ dại mọc xen giữa lúa thật, người ta chỉ nhìn qua một lần rồi thôi, không giẫm vào đã là may phước lắm rồi.

Cũng như thiếu niên nhà ngheo đang lẻ loi đi trong ngõ Tao Đàn vậy, sinh ra là một cọng cỏ, cọng cỏ bị duy nhất cắm vào cánh đồng lúa nước Triều Ca.

Chẳng biết từ khi nào, Sở Nguyệt Cát đã giao hoa xong xuôi về nhà.

Trước cổng nhà hắn, gã cao lớn quý công tử họ Trần, Trần Tuấn Kiệt dắt theo một đám bộ hạ và cô nương bạn lữ tình cờ đi ngang qua, mở miệng trêu ghẹo Sở Nguyệt Cát: “Đi dạo một vòng không, cuối ngõ có xe ngựa, ta dẫn ngươi đi chơi”.

Sở Nguyệt Cát thừa biết Trần Tuấn Kiệt bụng dạ như thế nào, thành thật ngẩng đầu đáp: “Không đi đâu".

Trần Tuấn Kiệt bĩu môi: “Đồ cô hèn tẻ nhạt”.

Cô hèn, chính là ám chỉ cô nhi và bần hèn.

Trần Tuấn Kiệt khoác tay lên vai bạn lữ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cứ thế đi ngang qua mặt Sở Nguyệt Cát, miệng nói: “Nàng thấy không, không phải là ta ăn hiếp hắn, ta có rủ hắn đi chơi, nhưng do hắn từ chối đó thây, không lẽ lại bắt ta quỳ xuống cầu xin hắn à. Mà nghĩ cũng đúng, người của nhà họ Trần ta quen sống xa hoa, thế phiệt trâm anh, chơi với cái đồ bủn xỉn như Sở Nguyệt Cát thì khác gì làm nhục gia phong”.

Sở Nguyệt Cát có chút quặn lòng.

Thiếu niên ngồi bên ngưỡng cửa giơ tay xoa xoa lại bụi bám vào lá bùa cầu an tích âm đức cho cha mẹ mà Mạc Phàm tặng, thật ra lúc không nói mấy câu dở người như thế thì tên Trần Tuấn Kiệt này cũng mang tới cảm giác không tồi cho mọi người, chẳng qua, lâu lâu hắn đụng chạm tới nỗi đau của Sở Nguyệt Cát, Sở Nguyệt Cát như cũ sẽ rất tức giận, tức giận nhưng giấu trong lòng, cũng không nói ra.

Khuya xuống, Sở Nguyệt Cát đắp chăn rách ngủ, thiếu niên có chút buồn tủi, thầm nghĩ ngày mai thể nào cũng sẽ y như hôm nay, ngày mốt thì lại giống ngày mai. Cứ tiếp nối như thế, cuộc đời của thiếu niên nhà nghèo hắn cũng sẽ tiếp tục như vậy, đến cuối đời thì nhắm mắt xuôi tay trong cô quạnh...



À không, không hẳn cô quạnh, hắn còn có Trịnh Khắc Thiên...

Hắn còn có Chúc Chi Sơn làm bạn...

Nghĩ tới hai người này, Sở Nguyệt Cát dặn lòng thật kĩ, phải đối đãi thật tốt với bọn hắn, bọn hắn là những người thân duy nhất trong cuộc đời của mình. Nếu là dám đụng tới hai người họ, Sở Nguyệt Cát nhất định là tuyệt đối không buông tha.

.............

Sáng tinh mơ.

“A a a a a a!!!” Gà còn chưa gáy, một tiếng thét thất thanh vang lên ầm ĩ ngõ Tao Đàn.

“Có người chết, có người chết!”

“Miệng giếng cổ, miệng giếng cổ có người chết!"

Nước ngập miệng giếng, đêm qua không có mưa, cũng không biết ai tình nguyện đem nước tới giếng sâu vạn trượng đi đổ đầy.

Nhưng trên miệng giếng, xác thực có một cái thi thể nam hài...

....................