Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1330: Hai thiếu niên tại ngồi nhà rách nát




..............

Đứa bé mồ côi kia cũng cứng đầu, dù Chúc Chi Sơn bắt nạt cỡ nào cũng không hề khóc lấy một lần, khiến thiếu niên Chúc Chi Sơn càng tức hơn. Nhưng về sau, Chúc Chi Sơn cảm thấy chắc là thằng nhóc mồ côi họ Sở kia không trụ nổi qua mùa đông nên lương tâm trỗi dậy, thiếu niên đã dẫn thằng nhóc mồ côi kia đến lò gốm nằm kề bên dòng suối nhỏ, giữa ngày tuyết rơi nặng hạt tặng cho đứa bé một ngôi nhà rách, hắn nói với thiếu niên nhà nghèo, đây là nhà của tổ tiên hắn để lại, nếu Sở Nguyệt Cát không có nhà ở, có thể bước vào bên trong tá túc, hắn không thấy phiền.

Trong lòng Chúc Chi Sơn nghĩ : “Sở Giang ơi là Sở Giang, ngươi đối với nhi tử của mình, cũng hà khắc quá đi, nếu ta không tặng cho nó căn nhà, e rằng nó thực sự sẽ chết đấy, ngươi có nhìn thấy không? Ngươi có xứng làm cha nó hay không?”

Hài, thiếu niên thư sinh thở dài...

Bao nhiêu năm nay, Sở Nguyệt Cát vẫn luôn hâm mộ Chúc Chi Sơn, càng là yêu quý hết mực.

Chúc Chi Sơn vừa tài hoa đầy mình, vừa tuấn tú, vừa trắng trẻo, lại biết cách nói chuyện, rất được lòng mấy nữ hài đồng lứa. Trong số những thiên phú đó, Sở Nguyệt Cát hâm mộ Chúc Chi Sơn nhất chính là cái tính không sợ trời không sợ đất, đi tới đâu cũng có thể vô tư vô lo, cầm quyển sách ngâm nga, chưa bao giờ cảm thấy sống một mình là chuyện tồi tệ gì. Dù Chúc Chi Sơn đi đến đâu, ở với ai thì cũng có thể nhanh chóng choàng vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ, uống rượu tù tì, cái gì cũng đều làm được. Mà Sở Nguyệt Cát cái dạng này, mọi thứ đều xếp hạng chót, thậm chí so với chót còn cách rất xa một quãng.

Có một lần nữa khi Sở Nguyệt Cát ngồi bên bờ sông nghĩ về cha mẹ của mình, Chúc Chi Sơn nói: “Ngươi đừng buồn, cha mẹ ngươi, ca ca bảo đảm, bọn hắn nhìn thấy mặt ngươi bây giờ, nhất định sẽ xấu hổ chết mất, thậm chí còn đào đất chui xuống hang khóc hu hu đấy”.

Lúc đó, Sở Nguyệt Cát ngược lại bật người.

Trong lòng hắn cảm thấy vui nhất chính là ở đời này có hai cái người bạn, một là nhõi con nói nhiều Trịnh Khắc Thiên, hai là thiếu niên thiên tài Chúc Chi Sơn.

.......

Chúc Chi Sơn thấy Sở Nguyệt Cát tiến vào phòng, đặt lại lên bàn thì hài hước hỏi: “Sở Nguyệt Cát, dạo gần đây ca ca có nhiều việc bận phải rời tiểu trấn đi đến mạn Đông Triều Ca, bấy lâu không quan tâm ngươi, ta vừa trở lại, xem ra ngươi ăn đủ uống đủ, nhà cửa còn rất là khang trang nhỉ? Cướp tiền của ai có phải hay không?”

Sở Nguyệt Cát do dự một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Ta đi bán hoa xác thực được kha khá”.


Chúc Chi Sơn nguýt dài, chẳng buồn nói nữa.

Thừa biết Sở Nguyệt Cát đang nói điêu.

Ông đây tuổi còn lớn hơn cả giáo viên dạy học trong trấn, ngươi mẹ nó lừa gạt cả ông?

Bán hoa giàu vậy sao?

Ngươi bán hoa tặng kèm bán thân à? Mà lại, người nào ngu si đến nỗi sẽ tình nguyện mua tấm thân của ngươi?

Gần nhất mấy năm trở lại đây, Chúc Chi Sơn không ít lần nhìn thấy Triệu Mãn Duyên và Mục Bạch xuất hiện trong tiểu trấn. Hai cái tên này ngày xưa dĩ nhiên Chúc Chi Sơn là có gặp qua vài lần, nhưng đời người trớ trêu, lên voi xuống chó, nháy mắt một cái, hắn làm chó, người ta đã là voi.

Chúc Chi Sơn tâm bình thái hòa, không muốn đi va chạm, cũng chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, một mực lo sợ Sở Nguyệt Cát bị người ta lợi dụng. Nếu như dám đụng vào Sở Nguyệt Cát, Chúc Chi Sơn nhất định sẽ bày liên hoàn kế, thậm chí rót hết vốn liếng ra xử đẹp hai cái tên kia. Quá lắm đánh không được, chẳng lẽ lại không thể đi mách Sở Giang sao?

Mà Chúc Chi Sơn nghĩ nghĩ một hồi, lại cảm thấy Sở Giang e rằng cũng đã biết rồi.

Sở Nguyệt Cát nghèo chứ không ngu, ra đời tự lập xuống, đối ứng nhân tâm, hắn nhìn một chút liền biết Chúc Chi Sơn không tin mình, thế là quyết định đem toàn bộ mọi chuyện mình biết được đem nói ra, trừ việc gặp gỡ đạo nhân bói toán Mạc Phàm.

Ánh mắt của Sở Nguyệt Cát vẫn trong veo, thấp giọng đáp: “Chuyện là như thế đó. Ngươi yên tâm, ta không nghĩ bọn họ đối với ta có ý đồ xấu. Khả năng quan sát của ta rất ổn, đôi lúc ta nhìn Triệu ca ca làm việc, Triệu ca ca ngồi trên ghế xem sách gì đấy, lần nào nhìn về phía ta cũng mỉm cười cả, mặc dù ta không đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng cảm giác liền không thể nào là xấu đối với ta”.

Chúc Chi Sơn thộn mặt ra.


Bỗng nhiên, chiếc giường gỗ cũ kỹ không chịu nổi trọng lượng của Chúc Chi Sơn nên gãy làm đôi, thiếu niên Vương cảnh vẫn y nguyên tư thế ngồi bằng hai chân không cần ghế tựa, mông không chạm đất, thần kì vô cùng.

Chỉ gặp Sở Nguyệt Cát mặt mùi xanh lè, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu thở dài, cảm thấy đau hết cả đầu.

“A, người ta đối với ta chưa chắc xấu, nhưng Chúc ca ca ngươi, không dưới năm lần ngồi sập giường của ta, ngươi thân thể rốt cục là nặng bao nhiêu cân vậy hả?”

Chúc Chi Sơn gãi đầu đứng dậy, cũng không lấy làm xấu hổ, chỉ vỗ vỗ đầu Sở Nguyệt Cát vài cái thật nhẹ, nhếch mép cười nói: “Được rồi, chẳng phải chỉ là một cái giường mục thôi à. Hôm nay ta mang tin tức tốt lành đến cho ngươi đây, kiểu gì cũng đáng giá hơn cái giường vứt đi này của ngươi".

Sở Nguyệt Cát ngẩng đầu lên.

Chúc Chi Sơn lại đắc ý nói: “Thời gian gần đây ta tới Đông thành gặp một số bà cô người quen, được giới thiệu đến một lò rèn của Thanh Vũ Đế Quốc đặt ở Triều Ca. Do ban đầu không đủ người, bọn họ cần rất nhiều nhân lực nên mới mong muốn tìm thêm người đến giúp, trả lương ổn lắm, có cả đào tạo dạy rèn trước khi cho đi làm, ta liền thuận miệng nhắc tới ngươi. Nói là có một tên xa bánh mật nghèo hèn, khí lực cũng tàm tạm nhưng được cái trung thực và bảo gì làm nấy. Chủ lò rèn nghe nói đồng ý rồi, bảo ngươi tháng tới nhớ qua đó đăng ký”.

Nhãn tinh sáng tỏ, Sở Nguyệt Cát đứng bật dậy, định mở miệng cảm ơn.

Ngay lập tức lại bị Chúc Chi Sơn ký đầu một cái, miệng ra dáng đàn anh: “Dừng, dừng, cứ nhớ ở trong lòng là được rồi. Người xui xẻo như ngươi, nói cảm ơn ta, chính là đại họa không hết”.

Sở Nguyệt Cát nhe răng trợn mắt, nhưng sau đó rất nhanh liền ấm áp gật đầu.

“Phải rồi, tiểu tử Trịnh Khắc Thiên kia thì thế nào, mọi lần ta về thành liền thấy hắn lẽo đẽo chạy khắp làng khắp xóm kiếm ngươi kiếm ta, hôm nay ta đi về cũng đã mấy canh giờ, nhưng đều một mực không thấy?” Chúc Chi Sơn đột nhiên lái sang một chủ đề khác.

“Ta không biết”. Sở Nguyệt Cát lắc đầu.


Một lúc sau, khóe mắt có chút co giật, giống như là nhớ ra thứ gì đó, vội nói: “Đúng rồi, ban ngày lúc ta đi ngang qua đình Trường Thọ thì thấy có một ông già cầm vò rượu lớn tự xưng là người kể chuyện đang loay hoay bày sạp. Còn nói là trong bụng ông ta toàn mấy chuyện kỳ nhân lý thú, muốn kể cho mọi người nghe, lúc đó có cả cha mẹ và bạn bè của Trịnh Khắc Thiên, hắn cũng ở đó. Ngươi rảnh thì cứ qua đấy xem thử, biết đâu lại gặp được”.

“Hiện tại đã là hoàng hôn, ngươi có vấn đề gì về thời gian sao?” Chúc Chi Sơn bĩu môi khinh bỉ nói.

Sở Nguyệt Cát ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cái, trời mây ửng đỏ như lòng đỏ trứng hồng đào, thế là phát hiện mình có chút bị hố, khuôn mặt liền cười hì hì gãi đầu.

Cũng đúng, khả năng người ta ai đều đã về nhà nấy.

Không tiếp tục nán lại ở nhà Sở Nguyệt Cát nữa, gật đầu một cái, Chúc Chi Sơn lại sải bước rời khỏi ngõ hẻm mục nát.

Trong tiểu trấn lưu truyền đủ loại nhận xét về chàng thiếu niên mảnh khảnh thư sinh, thích độc lai độc vãng này, bóng lưng của hắn bước đi, cao cao mà tại thượng, che mờ thế nhân vô tri hủ lậu, có loại kiệt ngạo khí chất của văn thánh nho gia.

Sở Nguyệt Cát ngẫm nghĩ một lúc rồi ngồi xổm xuống bên ngưỡng cửa, lấy tay phủi phủi tấm bùa thư pháp mua được từ chỗ của đạo nhân Mạc Phàm.

Miệng của thiếu niên nhà nghèo lẩm bẩm: “Nguyệt Cát thái bình, Nguyệt Cát an nhiên, cha, mẹ, cầu xin hai người ở thế giới khác có được tuế nguyệt bình an, thiên thu vạn hạnh”.

................