Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1318: Bức họa cổ




...........

Tiếp tục trò chuyện xuống dưới, Thanh Long tranh thủ đem mọi thứ về bảo tàng thánh tích của Long Thần dồn một lần cho Mạc Phàm hiểu; song, có thể Thanh Long xưa nay rất ít khi giao tiếp trò chuyện với người khác, phương diện này không quá rành rọt.

Nó cố gắng nói, nhưng nói lòng vòng lan man một hồi, vẫn như cũ là một vòng tròn lẩn quẩn không đầu không đuôi, người nghe không thể hiểu, nhiều khi chính bản thân nó cũng khó mà hiểu. Việc này để Thanh Long có chút khó chịu, khí tức Long Đế bốc lên bộc phát đi ra khiến Apase có cảm giác như bị chèn ép đến ngột ngạt.

“Từ từ, hít sâu vào, đừng khẩn trương, có gì đâu mà phải khẩn trương”. Mạc Phàm biết Thanh Long gặp khó khăn trong việc tổng hợp thông tin rồi đem mọi chuyện hợp lý hóa diễn đạt, thế là nhẹ giọng an ủi.

Cũng không phải nói Thanh Long nhận thức kém đến cỡ nào, chẳng qua là trên đời này đúng thật có những hiện tượng như vậy, bản thân lâm vào một cái tình huống mà đến chính mình cũng rất khó giải thích, thần kinh sẽ bị trì trệ, liền thông thái như giáo sư Stein đôi khi cũng sẽ lắp bắp vòng vo, một số nghiên cứu căn cứ nói mãi đều không thể trơn tru đem chính mình nội tâm cho diễn đạt. Việc này rất bình thường.

“Tiểu Hulk, cho phép ta...” Mạc Phàm vừa nói, tay vừa chỉ tay vào đầu Thanh Long, ám hiệu hỏi rằng nó có tình nguyện để hắn thử nghiệm đọc tâm linh soi ký ức hay không.

Được biết Mạc Phàm tâm linh hệ rất cường đại, tinh thần thức hải vô biên vô ngần, cộng thêm Thần Tinh toàn bộ cường hóa cấp 9 dung tụ một chỗ, rõ ràng là lực lượng chưởng khống siêu việt rất nhiều Đế Hoàng bên trong.

Tuy nhiên, cứ việc tâm linh hệ Mạc Phàm rất cường đại, mô phỏng hoàn mỹ Tà Thần Biên Giới lĩnh vực, chăm chú đọc được tới các chi tiết rất nhỏ trên thế giới, nhỏ đến tỉ lệ siêu hiển vi, hắn trong cầu não nhận biết được chuyển động lưu thông của các hạt vật chất cùng ma năng dòng chảy quấn quanh người Thanh Hoàng Hiên Viên Long, thậm chí có thể dựa vào tâm linh bao trùm trên dưới Đệ Bát Long môn để diễn sinh ra một chút động tác mà Thanh Hoàng Hiên Viên Long ra đòn, luôn luôn đi trước nó một bước.

Nhưng mà.

Phải đồng ý một điều rằng, tất cả những thứ đó liền chỉ là kỹ xảo liên đới a, chẳng hạn nhìn một người nét mặt sợ hãi khi chứng kiến thứ gì đó trong rừng, nhất định sẽ suy luận ra được hắn đang chứng kiến một thứ đồ vật rất chi là đáng sợ, tỷ như hung thú, tỷ như xác người chết, vân vân.

Từ phương trình A suy luận ra phương trình B, trên cơ sở này, Mạc Phàm sử dụng tâm linh ma pháp câu thông thiên địa dòng chảy vật chất cùng ma năng xung quanh Thanh Long để phán đoán Thanh Long sau đó động tác, chứ cũng không thực sự đọc được nó ý nghĩ.

Thiên Đạo Đế Hoàng là không có khả năng đọc được ký ức, bọn nó khẳng định miễn nhiễm đọc tâm thuật.

Này không phải vấn đề tinh thần lực mạnh hay yếu, kì thật tinh thần lực mạnh yếu chỉ bất quá dùng để công kích tinh thần, cổ vũ khích lệ hoặc xoa dịu tinh thần. Mạc Phàm nếu có nắm giữ pháp môn gây nhiễu, gây hỗn loạn tâm linh hệ của Văn Thái, tu luyện nhuần nhuyễn một chút, hắn sẽ có xác suất trung bình phá hoại được lý trí Thanh Long trong khoảng vài phút đồng hồ, nhiều lắm là nửa giờ đồng hồ.

Nhưng đó là tâm linh công kích, cũng không phải đọc tâm thuật. Đọc tâm thuật không cách nào tác động lên Thiên Đạo Đế Hoàng, ký ức của tất cả Thiên Đạo Đế Hoàng đều có Thiên Đạo Pháp Tắc bảo hộ, tựa hồ như một đặc ân, cũng là trách nhiệm mà mỗi một gã Thiên Đạo Đế Hoàng cần phải gìn giữ bí mật, cân nhắc kĩ mồm mép.



Vì vậy cho nên, coi như tinh thần lực Mạc Phàm có mạnh hơn chăng nữa cũng vô dụng, liền Chí Tôn Đế Hoàng cũng không thể đọc tâm linh của Kinh Thế Đế Hoàng... Trừ phi là nó cho phép.

Thanh Long tình huống bây giờ chính xác là như vậy.

Phải là nó cho phép Mạc Phàm đọc ký ức của nó, chính mình gật đầu xóa đi Thiên Đạo tường lửa bảo hộ ký ức mỗi một vị Đế Hoàng kia thì Mạc Phàm mới có thể.

Thanh Long hiểu ý Mạc Phàm, nó chậm rãi gật đầu, đầu nhẹ hướng phía Mạc Phàm sát tới gần, đồng thời nhắm mặt lại, rất chu đáo để Mạc Phàm dễ dàng dùng tay sờ lấy nó đỉnh đầu thi triển ma pháp.

Apase, Mạc Phàm không chần chừ, nhất niệm tương thông.

Tâm linh cấm chú pháp môn ----- Đọc Tâm Thuật.

Đi vào miền ký ức của Thanh Hoàng Hiên Viên Long; Mạc Phàm giống như là phụ thể nó đồng dạng, trôi ngược về quá khứ lịch duyệt, đọc qua những năm nay chuỗi ngày sinh hoạt theo góc nhìn của nó.

......

Ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~

Mưa bão kéo dài thường xuyên ở đệ bát cảnh Long Môn Tổ Đình, lần này đã có hơn nửa thập kỷ thời gian đều là màn mưa che đậy, thời tiết khiến Thánh Tích của Long Thần vốn là nằm sâu trong Cổ Đại Cốc bên dưới, hiện tại nhìn qua càng thêm mờ mịt thần bí, lượn lờ sương khói giống như một thế giới bị lãng quên vậy.

Bạch bạch bạch bạch bạch *tiếng tim đập*

Mạc Phàm trong vai Thanh Long, hắn thậm chí nghe được từng tiếng tim đập bạch bạch chờ đợi, tim đập cũng không phải vì sợ hãi chuyện gì đó, mà ngược lại, nó đang rất háo hức mong chờ, xen lẫn thật nhiều hồi hộp, theo thời gian thẳng đến nội tâm nổi lên gợn sóng giống như vui sướng.

Hôm nay rốt cuộc đã đến.



Hôm nay chính mình có thể mở ra di tích truyền thừa mà Long Thần thiết kế để lại.

Thanh Long kích động, sướng đến run người, Mạc Phàm là cảm nhận chân thực rất rõ một cái hoàn cảnh như vậy.

Hắn không có ý kiến nào cả, hết thảy hết thảy, với những gì Thanh Long phải đánh đổi bỏ ra, vượt qua bao nhiêu ải kiếp cam go thử thách, tuyệt đối không có kẻ so với nó càng xứng đáng.

Gào gào gào gào ~~~~~~~~~~~

“Trở thành Đế Hoàng, khí thế nhất định phải hung ác, khí thế nhất định phải tương xứng với trách nhiệm Long Tộc, ta phải gánh vác long tộc, ta phải bảo vệ Mạc Phàm, ta phải bảo vệ Mạc Thiên Hy, ta phải bảo vệ Huyền Vũ, ta nhất định phải an bài bảo vệ mấy người trọng yếu cùng với long tộc”. Thanh Long thầm nghĩ trong lòng.

Trong mắt Thanh Long, Mạc Phàm và Thiên Hy rất quan trọng, nhân loại hai người trọng yếu nhất với nó, cái khác mặc kệ, quá khứ, hiện tại, tương lai, dĩ nhiên chính là hai vị này.

Một bên Mạc Phàm thụ giáo nhìn xem Thanh Long từng cái ý nghĩ trong đầu trôi qua, mới ban đầu thì có chút cảm động, nhưng sau đó ngậm ngùi nhớ lại hình ảnh Thanh Long vừa đạt thành tựu xong liền một trảo ném về phía mình, hắn khắp mặt lập tức tràn ngập hoang mang, không biết đây là Thanh Long cho mình an bài kinh hỉ hay là kinh hãi.

Bước vào thánh tích Long Thần bên trong, không giống Thanh Long, Mạc Phàm tại tầm mắt của nó ấn tượng nhất cái nhìn thấy đầu tiên, cũng không phải là kho báu di tích.

Không phải là siêu huyết thanh Long Thần, không phải là đấu khải long trang, không phải là tài nguyên như thế nào đầy ắp đếm không xuể.

Thứ để Mạc Phàm có phản xạ chấn động nhất, ngược lại chính là một tấm áp phích bức họa, treo ngay trên đỉnh trần của long cung.

Tấm phích bức họa mênh mông rộng lớn, hắn ngước đầu nhìn liền rất nhanh bị khắc sâu ấn tượng, ấn tượng khó phai trong ký ức bản thân được một lần mãnh liệt nhắc nhở lại.

Là nó ! !

Đúng là nó ! ! !



Này không phải lần đầu, Mạc Phàm kì thật nhìn thấy nó trước đó một lần rồi.

Bất quá, lần trước nhìn thấy là ở Siêu Duy Vị Diện, Siêu Duy Sơn, ngay tại Thiên Đạo Thần Mẫu địa phương, cũng không phải nơi này Long Thần Cung tẩm chỗ.

Hư vô, hỗn độn, ánh sáng, sự sống.

Từ trống rỗng cô tịch cho đến hỗn loạn điên đảo, trong hỗn loạn điên đảo lại tồn tại vĩnh hằng quang minh, quang minh mang đến linh bản, linh bản cần thiết cho mọi hạt giống sinh mệnh.

Lần trước Mạc Phàm cảm ngộ còn thấp đứng xem, hắn xem bao nhiêu lần cũng không hiểu nổi trọng yếu đồ vật mà bức họa đồ án khắc ra. Lần này Mạc Phàm giống như Thần Minh quay lại phúc khảo một lần... có thể hắn vẫn mù tịt.

Theo cảnh giới tăng lên, vẻn vẹn là cảm giác nó càng thần bí hơn một chút, nhưng kết quả trước sau như một, không cách nào nhìn được bí mật chân chính đằng sau nó.

Đây rốt cục là đồ vật gì?

Vì cái gì xuất hiện ở chỗ cả Long Thần lẫn Thần Mẫu Gaia?

Nếu giả sử Long Thần, Thần Mẫu Gaia đều có một bức họa như thế, vậy thì có thể suy luận được hay không, Bàn Cổ cùng Cổ Nguyệt Đế cũng sẽ có hai bức họa tương tự?

.............