Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1291: Đồ hèn nhát




.............

“VĨ LINH HOÀNG ! ! ! !”

Ngồi trước mặt mình này, tiếp nhận Chúa Tể Thánh Vị Diện Thánh Tịnh thế giới vị trí chính là Vĩ Linh Hoàng ? ?

Tình huống như thế nào, nàng có mạnh như vậy gốc gác sao ? ?

“Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào là sự thật. Nhất định có đọc tâm thuật, nhất định có ảo thuật”. Mạc Phàm dời đi con mắt đến địa phương khác, tích cực nhắm mắt lại trấn định tâm thần.

Cách đó 20 bước, đám người Linh Linh, Saga, Diệp Tâm Hạ, Artemis nhìn thấy Tiểu Mei loay hoay một bộ khó mà tin nổi sự thật bày ra trước mắt, bọn nàng thế nhưng càng bị kích thích, hiếu kỳ đến tột độ.

Theo Diệp Tâm Hạ sở đoán, khả năng Mạc Phàm vừa biết đến một tin tức nào đó cực kỳ chấn động, nói tỷ như, Mang Đế Horakhty rất có thể là người quen đi...

Quay trở lại Mạc Phàm, Mạc Phàm tiếp tục an ủi với lòng mình một câu để trấn an:

“Ánh sáng có thể mị ảnh, nàng là Thiên Đạo Đế Hoàng, càng là Bất Hủ thông thiên cường đại ở bên trong, chính xác mà nói, mị ảnh thuật loại hình che mắt thế gian, khả năng cũng rất hợp lý”.

“Ân, phải, không thể nào còn lý do khác được, Tiểu Mei, ta phân tích có khả thi không?” Mạc Phàm phụ thể Tiểu Mei, cùng Tiểu Mei giao tiếp tựa hồ tự mình suy nghĩ tự mình trả lời.

“Tỷ phu...” Tiểu Mei ngược lại chỉ là thở dài, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì cả.

Nàng không nhìn vào rèm mỏng, cảm thấy tình huống trước mắt dùng mình tư duy sẽ hỏng bét, chẳng qua là đợi Mạc Phàm tự đi trả lời.

Mạc Phàm thì tận lực hít một hơi sâu, cố tỏ ra là mình ổn, cái kia cố gắng chằm chằm giả vờ nhìn thấu hết thảy, đầu tiên là nhìn thoáng qua Mang Đế sau màn che, sau đó liếc nhìn sáu cái thiếu nữ thành thục Tiên Nữ Linh Sứ đứng ở sau lưng nàng, cười sặc mùi gượng gạo.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản thân nội tâm ý nghĩ sẽ bị đoán được! Thật giống như lúc trước Vĩ Linh Hoàng ở thế giới ma pháp lúc nào cũng xem thấu Mạc Phàm cách nhìn.

“Trong miệng ngươi bi bô phủ nhận, nhưng tâm tư ngươi làm sao càng hi vọng ta chính là nàng nha”. Mang Đế cười nhẹ một cái.

“Bất Hủ Đế Hoàng thật sự đáng sợ, ta bất quá là cảnh giác cao một chút, miễn cho thiếu đề phòng liền bị dính bẫy”. Mạc Phàm dang tay ra nhún vai, xem như thừa nhận chính mình giải thích.

Hắn vừa dứt lời, nữ tử Mang Đế ngay lập tức mở miệng cười nói: “Phu quân, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, vừa rồi ta nhìn trúng ngươi tim đen, kì thật trong lòng ngươi vẫn thường xuyên tưởng nhớ đến ta, càng là tơ tưởng lớn hơn bất kỳ thứ gì, không phải sao?”

Mạc Phàm đương nhiên là có như vậy bản lĩnh mặt dày đọc câu khẩu khuyết đã sớm ghi chú sẵn thuộc làu làu: “Không hề, ngươi ngay từ đầu đã sai, trong tim ta số một không ai khác ngoài Mạc Thiên Hy, số hai là Tuyết Tuyết và Tâm Hạ và Asha... Ngươi... cái kia vốn không có chỗ”.


“Ngươi làm gì phải cảnh giác với ta như vậy? Liền cái dạng này có nhưng không dám nói? Không có gan đảm, không dám thừa nhận thật lòng?” Nữ tử Mang Đế chất vấn.

“Ta có sao nói vậy, ngươi đọc lý trí ta xem, hay để ta bảo Tâm Hạ vào đọc lý trí của ta, coi ta có nói dối hay không?” Mạc Phàm ngữ khí không đổi nói.

Hừ, còn có thể đọc lý trí hắn? Ngươi đọc được ta gọi ngươi là bà nội.

Đố đọc, hắn vừa dùng tâm linh ma pháp xóa chính mình lý trí yêu đương sợ sệt không thích hợp, miễn cho sau này gặp phải địch nhân cường đại biến hóa khó lường bắt nhầm điểm yếu mông lung của hắn mà tấn công chia rẽ nội bộ các lão bà, Mạc Phàm thật mẹ nó dám tự tẩy não chính mình.

“Trái tim rõ ràng là nói có, song lý trí lại một mực xóa bỏ, chối không. Đúng là hèn nhát”. Thanh âm quyến rũ kia phản hồi ngay khi Mạc Phàm thoại vừa kết.

“A nha, ngươi không phải là ta, ngươi làm sao biết biết trái tim ta chứa chấp điều gì, ngươi là Chúa Tể Thánh Tịnh Thế Giới, ta biết ngươi đọc tâm thuật chính là mạnh, nhưng ngươi đọc tâm thuật không phải là đọc lý trí sao? Từ khi nào tâm linh ma pháp có thể đo đạc độ tan chảy của trái tim rồi? Chẳng lẽ bình thường Mang Đế đại nhân làm nghề tay trái là thầy bói, chuyên bói tử vi duyên số tình trường à?” Mạc Phàm khẩn trương phản bác.

Quả nhiên câu nói này vừa ra liền để nàng im lặng.

Mạc Phàm nội tâm thở phào, sau đó thừa thắng xông lên, cười cười nói: “Không lừa được ta, Mang Đế, ngươi cũng không phải Nguyệt Lão, ta tin ngươi đọc tâm thuật, không tin ngươi tình cảm se duyên thuật”.

Nữ tử Mang Đế nghe một câu này, ngược lại không giận không hờn, thái độ thế mà còn rất bình thản quan sát hắn.

Lách cách một tiếng.

Nhìn thấy cánh tay ngọc thon gọn trắng nõn không nhiễm bụi trần của nàng đẩy ra ô rèm màn mỏng manh, những hạt trâu bị lắc lanh lách, nhẹ nhàng kéo sang một bên, bàn tay nàng vẫy vẫy tay hướng Tiểu Mei (Mạc Phàm), ôn hòa nói: “Ngươi đi vào đây, cùng ta chơi một trò chơi”.

Tiểu Mei vẫn đứng chôn chân, tựa hồ nàng đang chờ Mạc Phàm quyết định.

Qua một hồi lâu, Mang Đế mới mở miệng nói: “Đừng lo lắng, ta cũng không phải như ngươi nói là tâm linh thần hồn chúa tể, Tâm Linh Hệ năng lực ta sự thật không có quá cường đại, chỉ có thể cảm giác được cùng ta tương quan sự tình, thậm chí so với nàng, so cùng ngươi bản thể chưa chắc mạnh hơn bao nhiêu”.

Nàng ở đây mà Mang Đế đề cập, tự nhiên là chỉ Diệp Tâm Hạ.

Tâm linh hệ bao hàm nghĩa rất rộng, càng hiểu về tâm linh pháp tắc, càng cảm thấy hệ ma pháp này thâm sâu cùng biến số lớn không gì sánh được, nói không chừng độ phức tạp cùng độ dày đặc về con đường của các pháp môn sẽ không kém thứ nguyên hệ.

Mạc Phàm nghe đoạn này liền minh bạch, hắn tâm linh ma pháp và Diệp Tâm Hạ tâm linh ma pháp có sự khác biệt, Tâm Hạ tâm linh đặc biệt hướng đến chân truyền giảng đạo cho người khác đột phá tiềm năng bản thân, thức tỉnh Thần Phú, lĩnh hội ra con đường năng lực. Cấm chú tâm linh của nàng đã từng dành cả mấy tháng trời thuyết giảng Thần Đạo, đem Mục Nô Kiều, Tương Thiểu Nhứ, Wallis ba người cùng một chỗ lĩnh hội đột phá cấm chú. Gần đây còn dẫn dắt để cho Linh Linh tự mình đột phá Siêu Giai, Artemis đột phá hệ cấm chú thứ ba, Saga đột phá hệ cấm chú thứ năm.

Mà Mạc Phàm tâm linh thuật hướng đi tương đối giống Tà Thần biên giới, kĩ xảo cảm nhận tâm linh hướng đi của các dòng ma năng, nguyên tố, thứ nguyên trong thiên địa, đọc vị chiêu thức, phân tách ý niệm vừa đánh vừa học, thông qua tâm linh học hỏi mạnh lên trong chiến đấu. Nếu nói Tà Thần có một mặt công lý quang minh, vậy thì chính là Tà Thần biên giới loại này.

Mạc Phàm phán đoán, Mang Đế tâm linh ma pháp nhiều lúc lại càng giống thanh tịnh tâm hồn hơn, nàng là một liều thuốc an thần, xoa dịu cùng trấn an người khác, có thể hướng đi đặc biệt yêu chuộng hòa bình và an nhiên.



Từ những lẽ đó, đọc tâm thuật khía cạnh, nàng chưa chắc đã so với Mạc Phàm mạnh, mà nếu giả sử có mạnh hơn đi nữa, không hơn kém quá nhiều, hắn nhất định sẽ có cảnh giác.

“Sợ rồi à, không dám vào?” Nữ tử Mang Đế giống như là hồ ly giảo hoạt, bày trò mời dụ.

“Vào thì vào, nhưng ngươi đừng nghĩ biên soạn thành một cái người ta quen biết liền lừa được ta, ta vẫn khẳng định ngươi là Mang Đế, cùng vị kia nữ nhân ta quen biết khác biệt”. Mạc Phàm chốt một câu, sau đó truyền âm nhắn Tiểu Mei đi vào.

Hắn một mình đi vào rèm mỏng phía sau, Tiểu Mei chậm rãi bước vào, thấy được một tòa bạch các trắng tinh, các bên trên cực giản, tựa hồ phủ lên tuyết nhung chi thảm, còn có một tấm thật dài bàn ngọc, mấy cái chén trà, một chiếc tuyết lá trà.

Ân, đương nhiên toàn bộ có màu trắng.

Bàn ngọc phía trước, tĩnh tọa một vị nữ tử.

Nữ tử tóc dài ngang vai, vật trang sức tóc đơn giản lại xinh đẹp, người mặc một kiện xiêm y lụa trắng có mấy phần lười biếng tiểu thư vừa tắm suối trở về nhà, chỉ là tùy ý khoác lên một cái lấp ló hờ hững xiêm y. Mạc Phàm nhìn, như cũ là có thể từ y phục mềm mại bóng loáng trơn nhẵn chất liệu bên trên nhìn ra nữ tử tư thái là bực nào mê người.

Sáu vị Tiên Nữ Linh Sứ chỉ đưa Tiểu Mei đến bàn vị trí, các nàng liền lui xuống, không nói một lời.

Tiểu Mei hướng phía nữ tử đi đến, nữ tử để nàng ngồi ở đối diện.

Nữ tử Mang Đế che mặt.

Nhưng dù cho che mặt, Mạc Phàm cũng nhận ra nàng.

Không biết biến hóa mị thuật cao siêu đến trình độ nào, nhưng xác thực nàng là trong trí nhớ hắn hoàn mĩ tuyệt sắc vị kia Vạn Yêu Thần Tọa.

Mạc Phàm đánh giá nàng, nàng cũng không che giấu chút nào đánh giá đến Mạc Phàm, thậm chí còn cố ý hướng về phía trước thăm dò thân thể, hơi có vẻ mấy phần thấp cổ áo rộng mở, lộ ra làm lòng người chập chờn tuyết trắng cùng sung mãn!

“Khụ khụ”.

Tiểu Mei hiểu ý Mạc Phàm, vội vàng dời đi chỗ khác ánh mắt, không còn dám nghiêm túc như vậy đi dò xét người ta.

Nữ tử trước mặt, cho Mạc Phàm một loại cảm giác rất kỳ quái, lúc nãy là rất thân thuộc, rất y hệt y đúc Vĩ Linh Hoàng, nhưng đến khi ngồi xuống, phần kia khí chất liền có chút thay đổi.

Đại khái Vĩ Linh Hoàng thường xuyên để Mạc Phàm nhìn thấy một cỗ cô tịch thương nhớ nữ tử, một chút buồn man mác tranh nguyệt ánh mắt, một cái tâm sự ẩn đằng sau vẻ ngoài giảo hoạt hồ ly. Nhất là khi nàng hóa thân thành Nhã Tràm, chỉ cần vừa nhìn thấy, liền khiến người ta không nhịn được muốn lao vào ôm chằm bao bọc cùng che chở.


Mà vị này Mang Đế, hoàn toàn không có loại kia cô tịch buồn man mác cố sự.

Từ đầu đến cuối chính là giảo hoạt, mị hoặc, tò mò, cao quý, vô cùng cao quý.

Nhìn không ra tuổi của nàng, nhìn không ra mục đích của nàng.

Trên người Mang Đế có ngoại hình y chang Vĩ Linh Hoàng này, nàng đồng dạng một khắc trước nhu hòa, lại lộ ra thành nữ nhân vũ mị cùng đoan trang, rõ ràng một đôi mắt thanh tịnh giống như chưa bao giờ bước chân trần thế ngây thơ nữ hài, trên mặt chắc chắn cùng tự tin, nhưng lại phảng phất là lịch duyệt cực sâu Thần Cơ hạ phàm.

Nếu nói Vĩ Linh Hoàng là tình bi cuối cùng, vậy thì Mang Đế, chính là mang tới cảm giác của tình đầu, một cái đang mới xuống nhân gian đang học yêu đương.

“Ngươi muốn chơi trò chơi đi tìm sự thật không?” Nữ tử Mang Đế nói chuyện lộ ra mấy phần tình đầu hòa hợp, nàng dáng tươi cười cũng là như thế.

“Chơi như thế nào?” Mạc Phàm khó hiểu nói.

Ngươi tốt nhất là đừng...

Pặc một cái.

Một chỉ giữa trán.

Một chỉ ngay tim.

Nói là một chỉ.

Nhưng cảm giác giống như ăn phải 3000 chỉ...

Không sai biệt lắm...

Cực kỳ quen thuộc

................