Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1223: Ta đã hiểu




..............

Nam Hải? Đến Bắc Phương Trác Sơn??

Chí ít cũng tính bằng triệu dặm uy uy.

Hắn biết sư tôn rất mạnh, hắn vẫn luôn coi là mình gia nhập chính là một tòa cường thịnh tông môn, tuy nhiên quá lắm hắn cũng nơi nào nghĩ tới, sư tôn còn có thuật thần thông khủng bố đến vậy???

Hắn cho là mình nhặt được một hạt vừng, kết quả mẹ nó nhặt được là một viên đạn pháo...

Dạng này ấy hả, cái gì sử thi? Sư tôn nhà mình, phảng phất cũng phải đạt tới Bán Đế Hoàng cảnh, nói theo cách nói của tiểu thuyết huyền chân, sư tôn sắp mẹ nó siêu thoát phi thăng rồi!!

Giang Dục cảm động đến rơi nước mắt. Sư tôn đi suốt mấy năm nay không trở lại, hắn còn tưởng rằng sư tôn thất vọng đã bỏ rơi hắn, nào ngờ sư tôn vẫn luôn một mực dõi theo những người đệ tử của mình. Bằng không thì sẽ không phái vị này tiền bối sử thi cấp đến hỗ trợ hắn chữa bệnh, vượt qua bình cảnh.

Khó trách khó trách...

Khó trách sư tôn sẽ muốn hắn cầu Duy Tâm đạo quả, trước ngộ đạo sau đó lại tu đạo. Nguyên lai không phải cái gì lắc lư lừa dối. Mà là nửa bước Đế Hoàng dĩ nhiên sẽ có đặc hữu phương thức tu luyện. Thuyết pháp này, khá tương tự với Quỷ Cốc Tông lừng danh đi.

Không, thậm chí có khả năng sư tôn là bạn đồng lứa với Quỷ Cốc Tông tông chủ, đại năng giả ngồi cùng một hàng ghế truyền thuyết.

“Cái này, cái này, vãn bối đích thực là không biết, đa tạ tiền bối cáo tri cùng chỉ điểm!!” Giang Dục hô hấp thô trọng mấy phần, ngồi xe lăn nhưng vẫn hướng phía Mục Bạch chắp tay cúi đầu.

Mục Bạch miệng có chút lắp bắp.

Hắn nhìn ra được, hắn hiểu hết, nhưng chán chả thèm giải thích thêm.

“Không sao, đi thôi đi thôi, đi vào bên trong nhìn xem trước”. Mục Bạch khoát tay áo, đem không gian ý niệm nắm đầu Giang Dục lôi vào.

.........

Qua mấy giờ thời gian kiểm tra hương liệu cùng thảo dược điều chế trong chuỗi sản xuất Hồng Trần Lạc Hồn Tán, Mục Bạch đại khái nắm bắt được công thức hoàn chỉnh.


Sau đó hắn bắt đầu đảo ngược quá trình ức chế thuốc. Trên thực tế, linh hồn của Giang Dục cũng không phải là vỡ nát tan biến hoàn toàn, chẳng qua là tác động độc dược cực đoan của thuốc ảnh hưởng quá mạnh lên thế giới tinh thần, mà nếu thế giới tinh thần của Giang Dục không đủ mạnh, thậm chí phân bổ vào hệ thần kinh trung ương. Hai cái này cộng lại, lặp đi lặp lại tần suất cao suốt cả một thời gian dài sẽ hệ lụy đến linh hồn, thẳng đến linh hồn của Giang Dục bị trùng kích chịu không nổi, hồn phi phách tán, tách rời khỏi ý niệm bản thân.

Mà bởi vì linh hồn đã rời đi, Giang Dục càng ngày sẽ càng trở nên suy nhược, gầy gò, đôi chân yếu tới mức không thể tự đứng được nữa. Nếu để lâu thêm mà nói, Giang Dục có thể chết dần chết mòn.

Tối thiểu muốn kháng được tác hại Hồng Trần Lạc Hồn Tán, nhục thể Giang Dục phải là Vương cấp trở lên, tinh thần lực càng phải vượt qua cấp 9 đỉnh phong của nhân loại thế giới ma pháp, chí ít có đại cấm chú tinh thần lực. Cả hai thứ này Giang Dục đều không thỏa mãn, cho nên hắn mới yếu kém như vậy.

Thuyết giảng theo hắc ám pháp môn, đây là tà thuật ‘câu hồn’ của Hắc Bạch Vô Thường. Đương nhiên, Hồng Trần Lạc Hồn Tán không hoàn toàn giống, bản thân nó là dược liệu độc hệ, có chức năng kích thích riêng của chính nó.

May mắn cho Giang Dục là gặp được Mục Bạch xuất hiện đúng lúc. Ân, cũng không gọi là đúng lúc, mà nên gọi là Tương Thiểu Nhứ truyền thư thông báo tình hình khẩn cấp đúng lúc, nếu không... thực sự Triệu Mãn Duyên gây ra họa lớn rồi!!

Mục Bạch sử dụng kết hợp châm cứu châm não, sử dụng lá đu đủ nghiền nhuyễn, hợp chất nicotine trong cần sa, các độc dược tiền chất tê liệt hệ thần kinh như methamphetamine, amphethamine, niketamid sau đó tổ hợp lại, ngoài ra, càng cần nương theo độc thuật của Biện Thành Vương Huyết Nương Nương và Tưởng Quang Vương Ám Tỳ Bà hết thảy thẩm thấu vào người Giang Dục, dùng độc trị độc, xoay ngược liệu pháp công thức, cưỡng chế ổn định và khôi phục lại thế giới tinh thần cho Giang Dục.

Tinh thần khôi phục, hắn mới có thể tự mình kéo về linh hồn. Sau đó mỗi ngày lại ăn theo chế độ của Mục Bạch, uống tề dược Mục Bạch phân phối, khả năng không tới 1 năm, Giang Dục sẽ hoàn toàn đi lại bình thường.

Trước mắt, bây giờ có thể tiếp tục tu luyện, nắm được linh hồn trở về đã là tốt lắm rồi.

“Tiền bối, cảm tạ ngài, liệu pháp của ngài, xác thực là rất là hiệu quả, vãn bối bây giờ cảm thấy chính mình có thể bắt đầu tu luyện trở lại”. Giang Dục mừng như điên nói ra, lâu lắm rồi mới thấy được vẻ mặt hạnh phúc trở lại trên người hắn.

“Được rồi, khỏe là tốt rồi, ngươi cứ kiên trì như thế mà làm”. Mục Bạch đồng dạng thở phào nói ra.

Còn may là hắn kịp thời cứu chữa.

Chỉ gặp sau đó, Giang Dục khá là do dự hỏi thêm một câu: “Tiền bối, vãn bối có chỗ không hiểu, người lúc trước nói, là sư tôn nhờ người đến cứu chữa ta. Nhưng nếu biết sử dụng Hồng Trần Lạc Hồn Tán có nguy hiểm, tại sao sư tôn vẫn cho phép ta sử dụng đâu? Chẳng lẽ bên trong có ẩn ý gì?”

Mục Bạch lặng yên suy nghĩ một chốc, đương nhiên không thể nói là sư tôn ngươi muốn phế ngươi.

Chỉ có thể lựa lời giải thích: “Ân, khả năng là có ẩn ý, cái này sư tôn ngươi muốn ngươi tự tìm hiểu, ta không có khả năng giảng cứu cho ngươi”.

Nói xong đến đây, vì để chắc chắn Giang Dục không tiếp tục ‘tự bổ não’, ‘tự suy diễn’, vẽ ra con đường lạc lối, Mục Bạch nghiêm trọng nhấn giọng: “Bất quá, nhớ cho kĩ, ẩn ý là ẩn ý, mà thử thuốc là thử thuốc, ngươi bây giờ muốn tìm cái gì ẩn ý thì cứ tìm, nhưng tuyệt đối không được phép sử dụng thuốc lại, nhớ chưa? Ngươi thân thể là không chịu nổi”.


Giang Dục lập tức hai mắt lóe lên tinh quang, hào hứng nói: “Ha, vậy là ta đã suy đoán đúng. Tiền bối, ta đã sớm nghĩ ra, chẳng qua là ta hơi do dự nên mới hỏi lại ngài cho chắc thôi”.

“Được, nghĩ ra là tốt rồi, ngươi lui đi”. Mục Bạch hơi hợt khoát tay, đang định muốn đi tìm Nguyệt Thanh Y đàm luận một chút.

Không đợi hắn có nghe hay không, Giang Dục một miệng luyên thuyên nói ra ý nghĩ của mình: “Tiền bối, chuyện thế này, ta đã hiểu ý của sư tôn, cũng đã minh bạch lời chỉ giáo của ngài”.

Đột nhiên, một loại tâm trạng không tốt lắm xông lên đầu Mục Bạch, hắn dừng bước chân lại, rất là bất an mở miệng hỏi: “Khoan đã, ta chỉ giáo cái gì ngươi rồi?”

Rõ ràng chính mình đều chưa chỉ giáo gì cả a...

Nhìn thấy Giang Dục vui vẻ nói: “Ngài mới thừa nhận bảo là nhục thể ta chịu không nổi thuốc đó thây”.

“Như thế tính là chỉ giáo?” Mục Bạch hơi hoang mang.

“Phải a, cái này không phải nói, vậy nếu nhục thể ở phía trên ta rất nhiều, có khả năng dùng thuốc sao?” Giang Dục niềm nở, ánh mắt tiếu dung bộc lộ.

Mà giờ khắc này, khi hắn nói đến đây, Mục Bạch thực sự là có chút kinh động rồi, cả người ngây ngẩn đứng ở đó chờ cho hắn nói tiếp.

“Tiền bối, chuyện là, lúc trước sử dụng Hồng Trần Lạc Hồn Tán, tuy ảnh hưởng tiêu cực, nhưng trong một giây phút ngắn ngủi, ta đã lĩnh hội được một ý tưởng chân lý của sư tôn. Sư tôn từng nói với ta Duy Tâm Thú Hồn sư, điểm quan trọng chính là thú hồn chứ không phải là nhân loại. Thú hồn mới là gốc gác, là tất cả, là căn cơ, là nó có trách nhiệm ngộ đạo chứ không phải ta. Có đúng không, ha ha ha, giờ này ta đã hiểu, tiền bồi, vãn bối lần nữa cảm tạ người”. Giang Dục đã bật cười thành tiếng, rất hài lòng nói ra.

Mục Bạch : “? ? ? ? ?”

“Ngươi nói rõ ta xem nào?”

“Tiền bối, cách đây ba ngày, ta đã cho đầu Đại Đế Hắc Miêu nhà ta chơi thuốc Hồng Trần Lạc Hồn Tán, nó rất phê a”. Giang Dục bắt đầu hào hứng diễn đạt lại.

Mục Bạch thần sắc tối sầm, giọng nói nặng trịch mà rưng rưng: “Ngươi... ngươi cho nó sử dụng rồi?”

“Ha ha ha, ta cảm giác, Hắc Miêu sắp có cảm ngộ rồi, đa tạ tiền bối”.


Giang Dục cười rất sảng khoái, sảng khoái đến mức mang lại cho người ta một cảm giác hắn đã đạt đến cảnh giới vô cực đại đạo.

Ngược lại là Mục Bạch, một trái tim người lương y nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.

Hắn run rẩy lẩy bẩy, kém chút thổ huyết, kém chút bóp chết Giang Dục tại chỗ.

Con mẹ nó ! !

Sủng thú cũng không tha ! ! !

Là hắn trách oan cho lão Triệu sao?

Khả năng lão Triệu không cần dạy, chỉ cần châm ngòi đủ nặng đô, thằng điên này cũng sẽ có ngày tự phế chính mình...

“Tiền bối, người sao vậy, người không vui sao?”

“A... không, ta vui lắm”.

“Vui, vui nhưng vì sao mặt ngài lại nhăn đâu?”

“Giang Dục, từ nay ngươi đừng gọi ta là tiền bối, ta không dám nhận”.

..................