Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1209: Đáp án là không giả




..............

Gặp một màn lãnh đạm này của Chúc Di Sơn, Huỳnh Nguyên cũng không quá bận tâm, chỉ là tiến tới sau lưng vỗ vỗ vai mấy cái, sau đó thuận tay bóp chặt lấy vai của hắn, năm ngón tay mờ ảo sương đen bấu vào gắt gao, đến bàn tay của vị Cổ Thần hắc ám vị diện này rút ra ngoài, tự nhiên là để lại sưng tấy bầm tím, máu độc chảy ròng ròng trên vai Chúc Di Sơn.

“Sư đệ ngươi cái gì cũng tốt, kiếm cảnh điêu luyện tinh nghệ, thực lực không những vượt trội hơn ngươi, mà ẩn nhẫn biết điệu thấp của hắn càng bỏ xa ngươi mấy cái quãng đường, nhiều khi nha, luận đọc sách, kỳ tài đọc sách như ngươi cũng chưa chắc đã hiểu biết được tốt hơn ngươi sư đệ, ngươi đọc sách nhiều lại thiếu trải nghiệm đủ sâu, cuối cùng thì nhãn lực của ngươi chỉ vẻn vẹn nằm trong quyển sách, mà nhãn lực của hắn, là thế gian vạn vật luân hồi. Ngươi so với hắn...” Nói đến đây, Huỳnh Nguyên đột nhiên khựng lại, như là đang lựa lời suy nghĩ.

Phải mất một lúc, hắn mới tự tìm được cho mình đáp án: “Ngươi so với hắn... hơn được mỗi cái là sẽ luôn luôn trung thành như chó ngoan với ta. Ha ha ha ha, bất quá, dạng này tốt, đừng có lo, so với một cái thiên phú cỡ nào quá trác tuyệt, nhãn kình cỡ nào thông tuệ, cuối cùng thì trung thành vẫn quý giá hơn nhiều lắm. Ít nhất, trung thành sẽ được mọi người quý hơn, sẽ không chết”.

Vì cái gì năm lần bảy lượt Huỳnh Nguyên không xuất hiện liên hợp Phong Thanh Dương để câu chết Mạc Phàm cho bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ?

Thứ yếu, Tà Thần là một cái ẩn số không chắc chắn, tính toán sai có thể thủng thuyền cùng chết chìm. Còn lý do chủ yếu ---- Phong Thanh Dương tuyệt đối không phải là quân bài quá mức trung thành để Huỳnh Nguyên có thể tin tưởng quay lưng lại về phía hắn.

Vì vậy theo dõi từ xa mới là đệ nhất thượng sách cho hắn vào lúc này.

Ánh mắt Huỳnh Nguyên và Chúc Di Sơn đặt tại Hàm Dương trung ương.

Cái này hai cỗ lực lượng, tùy tiện một cái đều là vô địch, đều là tru sát chúa tể lực lượng, chỉ có Kinh Thế Đế Hoàng trở lên mới có chống lại nổi chấn động, không có cái gì khác đồ vật có thể tới đối kháng.

Huỳnh Nguyên là xác định 100%, Mạc Phàm và Phong Thanh Dương kiếm thế kia liền một kích toàn lực, đây không phải là diễn, diễn tới trình độ này bản thân hắn đã từng là Đế Hoàng cảnh đều diễn không ra, cái này nếu là đánh tại trên người mình, trở thành vong linh hạ tràng chính là kết quả của hắn.

“Tạm thời có thể xác định là bọn hắn cũng không có bùa phép gì, cái kia tất sát chi kiếm, mãnh liệt ác ý đều trực diện muốn miểu sát đối phương”. Huỳnh Nguyên tiếp tục độc thoại.

Sau lưng hai người Chúc Di Sơn và hắn, trong bóng tối, thấp thoáng thấy bóng dáng một vị nhìn qua thành thục dịu dàng như là thu sương bình minh tháng ba. Nàng trong ánh mắt, cô đọng không một chút gợn sóng, thuần túy vô thanh vô cảm, duy nhất một động tác tay chấp phía trước điềm đạm lắng nghe. Nếu người không biết nhìn phải, rất dễ đoán rằng nàng chính là thị nữ của Huỳnh Nguyên.


Huỳnh Nguyên nhìn nàng, cười cười âm hiểm.

Đây đối với hắn đều là chuyện bình thường mỗi ngày, xung quanh hắn liền không thiếu một chút con rối tạp hóa như vậy.

Nói đâu xa, ngay bên cạnh nàng, còn có thêm một con rối vô hồn khác, tên tuổi nổi danh khắp thiên hạ, là người đứng đầu Thiên Hạ Điền gia ---- Điền Vương Công Xàm. Mà bên cạnh Điền Vương Công Xàm, thì chính là triều đình Thanh Vũ thiếu soái Lương Thành Công.

Nguyên lai, cũng không phải Chúc Di Sơn lãnh đạm cao ngạo không mở miệng nói. Mà vị nổi danh thiên hạ Nho gia này, hắn giống những người khác, là bị Nhật Minh Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên khống chế.

Đến từ Hắc Ám Vị Diện, nguyền rủa vong thuật chí cao của Cổ Thần Asmodeus --- Thủ Quỷ Khôi Hồn.

Huỳnh Nguyên tại Siêu Duy Vị Diện, Duy tâm đạo quả đúng là thú hồn sư. Nhưng hắn có một thân sở học Hắc Ám Vị Diện, càng có năng lực khôi lỗi đem sinh vật khác làm con rối búp bê. Cái này khôi lỗi, nhìn chung thì khá tương tự Tâm Linh Hệ làm loạn trí, điểm khác biệt chính là, nó tà ác trực tiếp nguyền rủa đến rễ hồn, giống như dùng quỷ thủ nối tơ vào móng tay, mỗi một sợi dây tơ liền khâu vào tay, chân, lưng, đầu, tất cả các khớp trên linh hồn bị thao túng, biến người ta thành một cái con rối vô tri vô giác không hơn không kém.

Nếu kết hợp loại trớ chú khôi lỗi kinh hiểm này với thú hồn sư các pháp môn, kì thật chính là trong miệng nhân gian hổ mọc thêm cánh, sư tử biết bay, cá chép hóa thành rồng.

Thử nhìn vị nữ nhân mộc mạc giản dị đậm chất nhà giáo kia đi, nàng chính là Hoa Đà hậu duệ, có huyết mạch dòng dõi Hoa Đà Thánh Nhân đời thứ mười mấy, ân, nàng chính là Thu Ly đại sư. Ngươi cứng cỏi như vậy, cũng không thoát được năng lực thâu tóm khôi lỗi của Huỳnh Nguyên, trở thành hắn một cái hồn ước.

Mà Quỷ Cốc Tông một đời đệ tử thành danh Chúc Di Sơn thực lực cao cường là thế, rốt cục vẫn như thường lệ không cách nào chèo chống nổi vị Hắc Ám Chúa Tể này.

Trước đó, Huỳnh Nguyên lợi dụng Phong Thanh Dương tin tức để dụ Chúc Di Sơn ra ngoài, Chúc Di Sơn có cẩn thận cách mấy cũng không thoát khỏi được cái bẫy của Huỳnh Nguyên, kết quả là, chuyện gì đến cũng phải đến, giao đấu chưa tới 50 hiệp, phiếm quần giảng đạo lý chưa đầy 3 nén nhang, Chúc Di Sơn đều bị người ta rút gân, sau đó tịnh nối.

Không thể không nói, Thu Ly, Công Xàm, Lương Thành Công ngày trước đâu có bị rút gân tàn ác như vậy, sở dĩ Chúc Di Sơn phải chịu hình phạt kia, bởi vì tên này đạo lý quá nhiều, nói nói để cho Huỳnh Nguyên có chút tặc họng nói không lại, cũng lười đi bàn luận tiếp, thế là cả giận đem người ta ra đánh cho một trận nhừ tử.


“Đi thôi, trận chiến đặc sắc đến đây chấm dứt rồi. Sư đệ đáng yêu Phong Thanh Dương của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn. Kiếm Đế chính là Kiếm Đế, lãnh nguyên một kiếm kia, tên tiểu Tà Thần đó thoát chết không nổi...” Huỳnh Nguyên chậm rãi nói ra lời này.

Phía sau lời nói, hắn tâm có chút động.

Hắn lần nữa phóng nhãn ánh mắt về phía Hàm Dương Thảo Nguyên, trên thực tế, hắn rất muốn tự mình đi xác nhận kết quả.

Chỉ là, Huỳnh Nguyên sớm đã phát giác có đám người Lạc Nhạn, Ngô Việt Hùng xuất hiện gần đó, còn có cả tiểu tử Lê Phước Nam. Thực sự thì thực lực đám người này trong mắt Huỳnh Nguyên đều không tính là gì, hắn một tay đều thừa sức bóp chết toàn bộ, nhưng vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ, bọn hắn đi một chuyến này tự nhiên không phải là không công, rõ ràng là mang tính báo động có cảnh giác.

Vạn nhất bây giờ Huỳnh Nguyên xuất hiện, Lê Minh ở đâu nhảy ra, đây là hắn không thể chung tiền cược, có thể dẫn đến cái chết chứ không đùa.

Phong Thanh Dương hiển nhiên biết Huỳnh Nguyên ưa thích làm bọ ngựa núp lùm đang theo dõi trận chiến ở đâu đó. Cho nên, một màn này viết thư tay lén lút để đám người Lạc Nhạn đứng ở đằng xa, Phong Thanh Dương vừa vặn lựa chọn thời điểm thích hợp tạt gáo nước lạnh vào mặt Huỳnh Nguyên một cái.

Thông minh có điểm yếu của thông minh. Cứ việc Hàn Hải Điện chúa công Lê Minh vẫn còn đang ở Hải Châu đấy, nhưng lấy Huỳnh Nguyên cầu toàn bảo đảm, hắn như cũ lo xa đến mức không dám manh động.

Nói trắng ra, Phong Thanh Dương lập một kèo cược này, vốn đáp án là xỉu, trên miệng chủ kèo cũng là xỉu, nhưng đối phương có đánh chết cũng không dám theo.

Đáng nói hơn nữa là, Huỳnh Nguyên còn không cho rằng Phong Thanh Dương là người dựng lên một màn này, ai có thể ngờ tới Phong Thanh Dương dám tự chặt cầu tình duyên của mình, để Ngô Hiền chứng kiến bộ mặt giả nhân giả nghĩa giả thánh nhân trong lốt ác quỷ của hắn đâu?

Huỳnh Nguyên sở đoán trong tiềm thức, có thể là Mạc Phàm bố trí an bài, thậm chí là có thể tự Lê Minh bố trí an bài.

Dù sao đi nữa, Hàn Hải Điện cao tầng, Lê Minh, Lạc Nhạn, Thế Mỹ, những kẻ này không phải là không có não, não còn rất to là đằng khác.


Nghĩ nghĩ, Huỳnh Nguyên lại nhìn qua Chúc Di Sơn, thầm cười an ủi: “Ân, não to giống Chúc Di Sơn nhà ta”.

“Trận chiến là không giả, sát ý là không giả, kiếm càng chưa bao giờ là giả được, kiếm đâm xuyên tim bởi vậy cũng sẽ không giả, trừ phi hai tên đó thực sự là Minh Thần bất tử bất diệt, bằng không... bằng không kết quả có đúng vậy không thì lần sau trực tiếp điều tra cũng chưa muộn”.

“Đi, trước mắt tính nhiệm vụ hoàn thành một nửa, tiếp đó... Quỷ Cốc Tông Sở Giang, thực sự là muốn chơi. Quỷ Cốc Tông kinh thế uy hùng trong truyền thuyết, cũng nên về lại truyền thuyết được rồi”

“À, còn cái gì đó Minh Nguyệt Thần Cơ nữa. Đánh xong đám tướng số bất biến này, yên tâm thảo phạt Hạ Băng và Lê Minh”.

“Hừ, chỉ hi vọng Bàn Cổ đại thần không phải thực là tên Sở Giang kia, nếu không thì phiền toái”.

Bọn hắn đi rồi, xa xa dọc theo sa mạc bình nguyên tiến về Thiên Vực, có thể nhìn thấy Huỳnh Nguyên triệu hoán ra một đầu Tử Vi Ngô Công dài hàng vạn mét, trên thân đầu Ngô Công này, lần lượt theo thứ tự là Huỳnh Nguyên, Chúc Di Sơn, Thu Ly, Công Xàm, Lương Thành Công mấy cái thân ảnh rời đi, dần dần biến mất trong thung lũng bão cát.

...............