Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1204: Đã từng có một người như thế




............

Ánh mắt có chút liếc, có chút chắp vá mộng ảo hình ảnh Phong Thanh Dương bây giờ cùng năm đó Diêm La Kiếm Đế cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào, có chăng là bây giờ, hắn kỳ thật đã đồng hóa thành nhân loại 100%, so với Mạc Phàm càng thuần túy nhân loại hơn, ân --- đương nhiên là nhân loại Siêu Duy Vị Diện chứ không phải Ma Pháp Vị Diện.

Có một cỗ cường đại vô cùng lực lượng nắm Phong Thanh Dương thần hồn giam cầm ở cái thế giới này, đồng thời để hắn có thể vĩnh hằng nắm giữ ký ức cũ mà tồn tại, cũng không có biến thành oan hồn, biến thành u linh đẳng cấp hắc ám sinh vật, mà là có hoàn chỉnh nhục thể, nhưng cái này rất giống lên voi xuống chó trùng sinh như thế, từ Thập Điện Diêm Vương trở thành phàm nhân, bắt đầu từ số 0 tu luyện lại một lần.

Dần dần, Phong Thanh Dương đã có lúc chết đi, có lúc chết vì hết tuổi thọ, có lúc chết vì tự sát, vòng lặp này lặp đi lặp lại cho đến bây giờ, rốt cục hắn đã được Thiên Đạo Thần Mẫu phê chuẩn, trở thành Siêu Duy Vị Diện công dân, có ID, có tư cách trở thành giống với một sinh vật bình thường trong thế giới.

Một đường máu tanh chảy dọc sườn núi cùng đại địa, một đường yên tĩnh, tựa như là đến du lịch một cái cổ lão mà nguyên thủy rừng vong linh quốc gia, khí tức khủng bố của hai vị nửa bước Đế Hoàng bắt đầu dần dần thu liễm rút về, hạ xuống tới mức thấp nhất.

“Lúc xưa, ta là một cái dã dân tư tưởng nông điền, tưởng rằng chỉ có chính mình thiên phú, lấy chính mình nỗ lực cố gắng hết mức, chỉ cần có niềm tin mãnh liệt về bản thân, mọi thứ đều có khả năng giải quyết cho xong. Nhưng theo thời gian dần trôi, ta không nói là ta trưởng thành, nhưng ta giờ này khắc này hiểu được, có những thứ so với nắm đấm lớn còn vượt trội hơn nhiều lắm. Ta không hi vọng bởi vì ta sau cùng mục đích, lại bất chấp đem tất cả mọi người nên được sống đều cho chết đi. Ít nhất, có thể cùng ta nói một chút không?” Mạc Phàm thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

Nói xong lời, hắn đợi một lúc lâu vẫn không thấy Phong Thanh Dương trả lời, nhưng trong lòng vẫn rất có kiên nhẫn, tận lực hít một hơi sâu rồi luyên thuyên tiếp: “Ta từng có một cái bằng hữu, kì thật ta cũng không biết có nên gọi hắn là bằng hữu hay không, chỉ mỗi một mình hắn nửa giả nửa thật nói với ta như thế. Nghe buồn cười quá phải không”.

“Ta đã từng cho rằng hắn muốn đem nhân loại đi vào con đường tuyệt diệt, ta đã từng đinh ninh hắn cùng ta chắc chắn vĩnh viễn không thể đi cùng một con đường, cũng không phải chỉ một mình ta nghĩ như thế, mà là bởi vì có rất nhiều người cũng nghĩ như thế, cuối cùng để ta mới kết luận như thế. Kết quả, hắn lật bàn, thẳng tới một thời khắc cuối cùng, hắn để tất cả chúng ta phải cúi đầu xuống áy náy, hắn cứu toàn bộ thế giới của chúng ta mà không đoái hoài một tia cảm kích, không trách than một lần vì sao ai cũng đối với hắn hoài nghi cùng đánh giá là phản diện... Hắn là người duy nhất cho đến bây giờ đã chiến thắng qua ‘người’ mà ngươi cho rằng không thể chống lại đấy”.

Sâu tận trong linh hồn của một vị vong linh ngàn năm, chính là hiện thân ấm áp của một vị thuần khiết nhất Thiên Sứ.

Mà sâu tận trong trái tim của người thuần khiết Thiên Sứ đó, đáng buồn, lại chính là một sự lạnh lẽo cô đơn đến cùng cực của một thể xác thối nát vong linh.

Một câu nói di ngôn của người đó vẫn còn xót xa in hằn vào tâm can, lặp đi lặp lại đeo bám Mạc Phàm, đeo bám toàn bộ Thánh Thành và Thiên Quốc suốt một thời gian dài.

..................“Michael, ngươi cảm thấy giữa niềm tin tín ngưỡng và lý tưởng về một gã vong linh anh hùng, giữ cái nào sẽ đáng giá hơn? ...khụ khụ, truyền thông sẽ chọn gã vong linh. Nhưng nhân loại cần hướng về tín ngưỡng”.



...................“Đến khi ta chết đi, nếu có thể... các ngươi đừng để mọi người biết ta là ai, đừng để ai biết việc ta làm, đừng để hình ảnh vong linh và Nhật Nguyệt Thiên Sứ gắn chung vào một chỗ được không...?”

Đau...

Rất đau a... đau đến tận xương tủy ! !

Thời điểm người vong linh thiên sứ ấy ngã xuống, đó là bước ngoặt của bánh răng thời đại.

Thời đại thay đổi, dòng người thay đổi, thế giới thay đổi.

Đó cũng là bước ngoặc thay đổi tư tưởng nhất cuộc đời của Mạc Phàm.

“Phong Thanh Dương, ngươi giống hắn một điểm, lập trường của hắn, tất cả mọi việc hắn làm, suy cho cùng, chỉ xét việc làm chứ không bàn lý do. Ngươi có thể không cần phải nói cho ta lý do, động cơ hay lý do đều là thiên cơ bí mật nhất của mỗi người. Ta không cần phải biết, nhưng muốn nghe về quá khứ của vị Tà Thần cổ đại kia, dẫu sao, hắn cũng cùng ta có một điểm quan hệ. Đòi hỏi như vậy có tính là quá đáng hay không?”

“Vậy nhưng ba ngày ba đêm đều nói không hết". Phong Thanh Dương cuối cùng mở miệng nói.

“Liền nói một chút thứ ngươi cảm thấy cực kỳ hi hữu”. Mạc Phàm nói ra.

“Ngươi trong cố sự Tà Thần cổ đại manh mối, biết bao nhiêu về hắn rồi?” Phong Thanh Dương bỗng nhiên lại thấp giọng, phảng phất tại cùng Mạc Phàm nói đến đây giữa thiên địa bí mật không muốn người biết.


“Không nhiều, đại khái chủ yếu xoay quanh một chút hình ảnh ngươi và hắn”. Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm tại hồi tưởng trong hình ảnh cố sự năm xưa của Tà Thần đời đầu, hắn nhìn thấy được Phong Thanh Dương năm đó tiềm năng khủng bố đến mức nào, tuy thời điểm đó chỉ có Thượng Vị Quân Vương, nhưng hắn chính ngôi sao sáng chói nhất của Thập Điện Diêm Vương, là kẻ có đầy đủ nhận được tư cách sớm trở thành U Minh Thần Tộc một đời Hắc Ám Chúa Tể, tương lai rộng mở khỏi phải bàn, thậm chí, ngày nào đó còn bị chẩn đoán là có cơ hội đột phá Đế Hoàng đấy.

Tà Thần kỷ nguyên đầu có cùng Phong Thanh Dương không sai lệch lắm thực lực.

Mạc Phàm suy nghĩ lại suy nghĩ, chung quy là nghĩ không ra bọn hắn vì sao từ huynh đệ thân thiết vào sinh ra tử, rốt cục lại chuyển sang ân oán thâm thù, cụ thể đã trải qua những gì đều khó mà tự chiêm nghiệm lý giải được.

Bất quá, có mấy điểm là có thể xác định. Tà Thần và Kiếm Đế tại niên đại trưởng thành trong quá khứ, bọn hắn không phải chỉ có một lần đứng ở tư thế tối cao Thần Quyền. Bọn hắn vẫn lạc qua rất nhiều lần, cũng gặp được cố nhân, cũng được cứu sống rất nhiều lần, có đầy đủ cơ duyên chập biến và kinh lịch.

Mạc Phàm cảm thấy mờ ảo một chút hình ảnh, chính mình vị kia một đời Tà Thần và Phong Thanh Dương hẳn là xác thực đánh ngã Hắc Ám Vị Diện rất nhiều Chư Thần, nếu không phải vậy thì hắn như thế nào có một loại lão tử tiền bối vô địch thiên hạ cảm giác càng phát ra mãnh liệt.

Khả năng Hắc Ám Vị Diện hơn một nửa số lượng Hắc Ám Vương, Hắc Ám Chủ, Hắc Ám Đế cái gì đó đều bị bọn hắn hai người hành hung qua, giẫm đạp ở dưới chân.

Nhưng Phong Thanh Dương chém Tà Thần, chém đi một cái viên gạch nền móng vững chắc của thiên đạo Hắc Ám Vị Diện, đoạn nhân quả tiền tố phía sau liền bắt hắn tới gánh hậu quả, để cho hắn vĩnh viễn không thể nào trở thành Hắc Ám Chúa Tể được nữa.

Mà hiện tại, đã đồng hóa thành nhân loại, Phong Thanh Dương rốt cục mất đi tư cách đột phá Đế Hoàng.

Ngay cả nhân loại Siêu Duy Vị Diện cũng không có tư cách đột phá Đế Hoàng, đây không phải vấn đề thiên tài hay không thiên tài, cảm ngộ hay không cảm ngộ, đây là huyết mạch điểm yếu kém, nhục thể bên trong - căn cốt, đan điền, khung xương, nội quan, trái tim, giác quan... vân vân mây mây... không thể chứa nổi Đế Hoàng lực lượng.

Tuyệt đại đa số mọi người nếu có cơ hội lên Đế Hoàng, bọn họ sẽ thề sống thề chết để từ bỏ danh phận nhân loại, đồng hóa trở thành sinh vật có huyết mạch cường đại hơn, hoặc chí ít cũng giống như Mạc Phàm, thà rằng không làm gì cả.



Nhưng Phong Thanh Dương khác biệt, hắn từ bỏ Hắc Ám Vị Diện, cũng từ bỏ một thân phận yêu đế, ma vương khác ở Siêu Duy Vị Diện, hắn chọn làm nhân loại, hắn là đi một bước lùi xuống, tự tay chặt đứt cầu trường sinh của mình.

Mạc Phàm không biết đây nên gọi là nhân quả báo ứng, vẫn là Phong Thanh Dương đang tự dằn vặt, cảm thấy mình không còn xứng đáng...

Phong Thanh Dương hô hấp đã không còn ổn định như ban đầu, bất đắc dĩ lộ ra điểm yếu trí mạng của nhục thể nhân loại Thương Kim giả, từ bị phân tâm, từ xương khớp không bằng, cho đến khó khăn chống kiếm trụ giúp đứng vững, liền hắn cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí.

Phanh phanh phanh~~~

Từng đợt thanh thúy âm vang, Phong Thanh Dương kiếm ý trên người dần dần tắt, cả người nhẹ nhàng buông lỏng xuống, đáp xuống đứng tại trên mặt đất.

Phảng phất giống như là sắp đem mọi chuyện tường tận cho kể lại với Mạc Phàm.

.................