Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1176: Phục Pháp Pháp Thần




..............

Trước đó không có ma pháp, mọi khái niệm học thuyết về ma pháp hầu như không hề có chút ý niệm nhớ ra, dẫn đến Mạc Phàm bị ngộ nhận, dẫn đến ngay cả hắn một vị 15 hệ cấm chú pháp sư Bán Pháp Thần này đều không biết được kì thực pháp tắc độc hệ của mình lĩnh hội chỉ là bị phù thủy năng lực phù phép thuế biến.

Thẳng đến gần đây thức tỉnh ma pháp trở lại, có thời gian để kiểm nghiệm bản thân, minh tưởng ma pháp mới để cho hắn lĩnh hội được chân chính đạo quả của mình.

“Thế giới ma pháp pháp sư, Siêu Duy Vị Diện phù thủy”.

Phù thủy đạo quả của Mạc Phàm cũng không có nặn hình bùa chú, thần văn, đũa phép, bút phép, phù ấn, sách pháp thuật gì cả. Cũng không phải hắn đặc biệt nên không giống những người khác, mà trên thế giới này, vốn dĩ cũng không có một cơ sở lý luận hay pháp tắc nào để phân định phù thủy là phải cầm đũa, phải niệm trú thuật cả.

Hết thảy hết thảy, duy tâm chính là minh ngộ, đạo quả chính là tinh thần nhất quán cùng trí tưởng tượng, lĩnh hội được thiên địa pháp tắc thần thông. Siêu Duy Vị Diện được thiên đạo mở ra đại giới phong hào cho phép hệ thống tu luyện khuếch trương đa dạng đến cực điểm, này mới là điểm then chốt khiến hàng ngàn vạn năm qua Siêu Duy phát triển tưng bừng và mạnh mẽ như vậy, phảng phất không thua gì Triệu Hoán Vị Diện, Hắc Ám Vị Diện, Quang Minh Vị Diện.

Lại bàn về phù thủy đạo quả của Mạc Phàm, hắn lĩnh hội ra chính là duy tâm tinh tử, tinh tử vừa là ma pháp, vừa là môi giới cho năng lực phù thủy của hắn.

Nói cách khác, Mạc Phàm tự khai cảnh ma pháp của chính mình, một lần tẩy lễ, một lần gột rửa.

Duy tâm tinh tử, duy ngã độc tôn.

‘Phục Pháp Pháp Thần’ !!! Mạc Phàm mở mắt ra, hai đồng tử lóe lên bàng bạc hỗn mang ánh sáng, trong thần thức và ý niệm tự động truyền đạt để hắn nói câu này.

Thật giống như đây chính là đạo quả ma pháp của hắn. Hai chữ ‘Phục Pháp’ hàn gắn vào linh hồn, ý chỉ đây là Duy Tâm đại đạo của Mạc Phàm.

“Phục pháp? Nghe qua có vẻ kinh, có vẻ thâm tàng bất lộ”. Mạc Phàm theo thói quen miệng đi trước não, hắn phải nói sáo rỗng một câu thì mới lặng yên suy nghĩ được.



Nhân loại pháp sư từ trưởng thành đến lợi dụng Giác Tỉnh Thạch thức tỉnh ma pháp, nặn ra tinh tử, nặn ra bụi tinh tử, tinh tử quây quần tinh trần, tinh trần biến tinh vân, tinh vân hóa tinh hà, tinh hà vào Tinh Hải, cuối cùng Tinh Hải kéo xa đến Tinh Kiều rồi dừng lại ở chặng cuối cùng là Tinh Vũ.

Mạc Phàm tiến vào thế giới tinh thần chậm rãi quan sát, cảm giác chính mình cô đơn tịch mịch đứng ở tinh vũ thế giới bao la kia. Tinh Vũ Bỉ Ngạn chính là cấm chú. Sơ giai, trung giai, cao giai, siêu giai, bán cấm chú, cấm chú. Cái gọi là cấm chú, đối với phần lớn pháp sư, chính là đỉnh núi cao nhất, cũng coi như là ngưỡng hạn cuối cùng.

Nhưng Mạc Phàm từ lâu vốn là đã vượt qua trình độ cấm chú mất rồi, hắn cũng không biết cái cảnh giới hiện tại của mình đang đứng nên gọi là gì cho đúng.

Ma pháp cấm chú kì thật chỉ là thông thiên bậc thang, giống như khi leo đến đỉnh núi, con người mới thấy được chân thực bầu trời cao bao nhiêu. Mà cũng chỉ có cấm chú pháp sư làm bàn chân thì mới để cho pháp sư chân chính phát sinh thuế biến, thông hướng vô tận tinh không, thông hướng tinh thần đại hải, nhìn thấy chiều không gian thứ tư thiên đạo pháp tắc, những đạo pháp tắc này hoàn toàn có thể siêu việt thế giới ma pháp hạn chế, đem nhân loại bộc phát sức mạnh đến tột độ.

Pháp tắc chính là chặng cuối cùng của mọi loại hệ thống tu luyện trên khắp tất cả vị diện, cũng không riêng gì ma pháp cấm chú, và pháp tắc tự nhiên là vô biên không có giới hạn, giới hạn của nó chính là tối cường thiên đạo. Nói cách khác, một pháp sư lĩnh hội đến cảnh giới cao nhất của pháp tắc hệ thống ma pháp, cuối cùng có thể vượt trội toàn bộ quân vương, sử thi bên dưới, đạt được lực lượng pháp thuật có thể miễn cưỡng chống lại Đế Hoàng.

Đế Hoàng, không tính phần nhục thể thần cách ra, bọn hắn yêu thuật hay yêu kĩ thì cũng chỉ là một hay nhiều đạo pháp tắc mà thôi.

Ở thế giới ma pháp, sở dĩ không nhiều người biết đến pháp tắc, đó là bởi vì toàn bộ vị diện phóng nhãn giảng luận thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay mấy vị nhân loại đạt được pháp tắc cơ sở. Mạc Phàm, Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ, Asha Corea, Aliénor, Michael, còn ai nữa ? Nhật Ánh đi rồi, hắn đã rời khỏi cuộc chơi, ma pháp chính mình đều cho phế.

Nhưng có lẽ trong tương lai không xa, Mạc Phàm là đoán già đoán non, trong những vị này, sẽ có người đem ma pháp pháp tắc viết xuống, tại toàn cầu ma pháp hiệp hội công bố cảnh giới mới cho pháp sư.

Pháp Thần cảnh, pháp tắc luận pháp.

Tại trong thế giới tinh thần Mạc Phàm, Mạc Phàm tinh thần thể phát ra quang mang mãnh liệt, hắn chung quanh 15 lần 11 vạn tinh tử chấm nhỏ đủ màu sắc sặc sỡ lẫn u ám bàng bạc quay quanh. Cứ việc hỗn độn, thổ hệ, băng hệ không có tác dụng ở Siêu Duy Vị Diện, nhưng Mạc Phàm vẫn là khởi động ma pháp được, không có ứng dụng, nhưng để làm bài trí trang hoàng nhà cửa cho thêm lung linh cũng tốt.


Hắn một tay giương lên không trung, nối nối tinh tử, sau đó lại búng một cái.

Rầm rầm rầm!!

Không gian đóng kín trong nháy mắt bị hóa giải, Mạc Phàm biến ảnh đến vũ trụ không gian bao la, tinh thần thể của hắn bị lôi hệ anh cả bao khỏa, hắn đưa lưng về phía Siêu Duy Thần Hành, Siêu Duy Thần Hành rõ ràng không phải là hình cầu giống Trái Đất, nó là hình thể cơ thể người, hình thể Thần Mẫu Gaia. Mạc Phàm không có xoay đầu nhìn cái thân thể này quá lâu, miễn cho bị Thần Mẫu phát hiện thì rất không tốt. Ánh mắt của hắn ngược lại nhìn càng xa hơn vào trơ trọi hỗn nguyên vũ trụ tăm tối.

Mạc Phàm thần thức phóng đại, đột nhiên hắn cảm ứng được thế giới này ban cho hắn lực lượng nào đó để hắn thần thức càng khuếch trương khủng bố hơn, chẳng mấy chốc để cho không gian chi nhãn của Mạc Phàm đạt đến một cái cảnh giới giống như là Thiên Đạo pháp tắc, một cái liếc mắt, tốc độ thời gian trôi nhanh qua, nhìn xuyên toàn bộ vũ trụ.

Ngăn ngắn mấy giây, Mạc Phàm nhìn thấy ức vạn ngôi sao, trăm triệu thiên hà, vô số thái dương hệ đang điên cuồng không ngừng giãn nở từ một điểm nhỏ, gọi là một cái để cho chính mình nửa nhận thức đều chóng mặt, cảm giác bản thân nhỏ bé chịu không nổi.

Mạc Phàm hoàn hồn hồi nguyên, hắn đứng ở giữa tinh không ôm đầu, hai tay xoa xao thái dương của mình để quên đi khoảnh khắc buồn nôn kia.

“Thần Mẫu”. Hắn mở miệng nói.

Dĩ nhiên biết được vừa rồi kẻ đưa ‘tầm nhìn’ cho mình là ai.

[Ừm.]

Một giọng nói ấm áp đôn hậu từ một vị nữ nhân quen thuộc truyền đến từ trong vũ trụ đột nhiên vang lên bên tai Mạc Phàm.

[Chúc mừng ngươi đại công cáo thành, lĩnh hội được đạo quả của mình. Vừa rồi, ngươi mới từ đây nhìn ra ngoài chân chính thế giới. Cảm thấy thế nào?]



Mạc Phàm cười khổ, thấm thía nói: “Tuyệt vọng”.

[Đây chính là Chí Tôn Đế Hoàng lực lượng, là kẻ thù lớn nhất ngươi phải đối đầu. Một cái Chí Tôn Đế Hoàng ở thế giới của mình, coi như ngươi có vét sạch toàn bộ thế giới nhân lực cũng không chiến thắng được hắn.] Thần Mẫu Gaia cũng không có nói câu nào khích lệ, thẳng thắn nói.

Chí Tôn Đế Hoàng chính là có sức mạnh chưởng khống toàn bộ tầng không gian, nắm giữ trăm triệu thiên hà quyền điền khiển phân định pháp tắc trong tay. Ở trong địa bàn của hắn, ở trong thế giới của hắn, hắn là tồn tại vô địch, là vô thượng Thần Minh không thể bị đánh bại.

Nhìn thấy Mạc Phàm không nói gì, Thần Mẫu Gaia tại trong cái này một mảnh hỗn nguyên thế giới màu đen tiếp tục làm trò ảo thuật, Mạc Phàm bây giờ tiến vào trạng thái chết giả, có điểm giống bình thường minh tu thời điểm tinh thần thể tiến vào thế giới tinh thần, Mạc Phàm đứng tại giữa vụ trụ rộng lớn, lấy làm tinh thần thế giới trung tâm.

Đột nhiên một đôi bàn tay gồ ghề thô ráp, nhưng lại có chút để người ta cảm thấy phúc hậu hiền lành, giống như là phụ mẫu vậy, từ Mạc Phàm sau lưng đưa tới, mười ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve trân phẩm, vuốt ve lấy Mạc Phàm gương mặt.

[Ngươi một mực không phải đều đã biết phương pháp a, ngươi có phần ký ức kia không phải trước đây đã có người nói cho ngươi phương pháp sao?]

...................