Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1139: Bàn Côn Thiên Sứ Long




................

Ngay tại lúc Mạc Phàm cùng Ngô Hiền đều có vô số nghi hoặc muốn hỏi, bỗng nhiên bên đỉnh núi truyền đến từng trận tiếng nổ sấm sét.

Cái này lôi minh cũng không phải bình thường trời mưa thiểm điện, có thể cảm nhận được tiếng sấm kia xuyên thấu qua vạn tòa phù sơn Lãnh Hà trực kích đập xuống, cũng chấn động đến chung quanh ngàn dặm yêu ma sơn thú đang chạy trốn tứ phía, để bọn nó hiểu được cái gì gọi là thiên đạo không muốn chứa chấp cơ hội sinh tồn.

Gào gừ hống hống ! ! ! !

Long ngâm khiếu thiên, không gian đổ nát, trời đêm mãnh liệt lung la lung lay, lắc lư lay động chịu không nổi, thậm chí đã nghe thấy tiếng răng rắc từ bầu trời nứt ra.

Xoảng một tiếng.

Màn trời trở thành hư vô, lụi tàn không thấy được gì.

Đang đứng ở vách lưng chừng Lãnh Hà Sơn Phong, Mạc Phàm và Ngô Hiền đột nhiên bị một lực hấp vô hình nào đó kéo vào đến tử khí sơn uyên chỗ sâu, sơn uyên có dòng nước thác ghềnh giống như là từng đạo thật dài mây lụa rủ xuống đến, bốn vách tường chung quanh đều bị những dòng nước này mây lụa cho che khuất, mà dòng nước thác nước cũng che khuất rất nhiều sơn uyên dài trong vách động phủ.

Lực hấp rất mạnh, Mạc Phàm trong lúc nhất thời đều không có khả năng chống cự trở lại, chỉ có thể tùy ý để cái kia chi lực kéo xuyên qua màn thác, rơi vào trong một tiểu động thiên không gian bí mật.

“Nơi này là đâu, Thiên Đàng? Địa Ngục? chúng ta đã chết rồi? ”

Bị bất ngờ lôi đi đến choáng váng, đang nằm một đống trên mặt đất, Ngô Hiền chậm rãi ngẩng đầu dậy, dụi mắt mấy lần vẫn chưa có hoàn hồn. Nhìn thấy nàng loay hoay ngó quanh ngó quẩn, phản ứng tự nhiên thốt ra lời kia.

“Không gian tiểu động thiên của Lãnh Hà thung lũng. Là sào huyệt của Yêu Chủ”. Mạc Phàm đi vào bí mật nhất chỗ sâu, có một hướng thác nhìn ra ngoài vòm trời kia.

Vòm trời có một đầu Chân Long che khuất thiên không, hoàng thân màu vàng chảy xuôi, nổi bật vân lân ửng đỏ, lộ ra mấy phần phức tạp cổ lão mà hư vô Long Thần ý vị, phảng phất hết thảy tổ huyết của rồng đều cùng nó có rất sâu nguồn gốc.

Loại bóp nghẹt khí khái hào hùng cùng uy nghiêm này, tuyệt đối để cho người ta một loại không cách nào dám mạo hiểm, càng phải có cảm giác kính sợ!

Thật giống như là xa xôi Vạn Long Uyên Khung đi đến Tổ Hoàng huyết mạch, ức vạn thương linh tế bái Chúa Tể Long Thần.

“Rống rống rống ~~~~!”

Chân Long tọa ở đỉnh vân nhai, nó vừa nhìn thấy Mạc Phàm qua khe động nhỏ, lập tức liền rướn cổ về phía trước, ngẩng đầu nhô ra phần lưng tuyền sơn mà xòe cánh.

Ầm ầm ầm ~~~~!



Thương khung xung quanh lần nữa nghiêng lệch hướng đổ sập đi xuống, cảm giác tựa hồ bầu trời cũng chịu tải không nổi lực lượng 16 cánh Thánh Sí Thiên Sứ cùng một lúc trùng điệp cho mở.

Thân thể nó không có to lớn dài dòng như vạn dặm Thanh Long, cũng không có cơ bắp cuồn cuộn mười phần võ thần chiến binh như Hắc Long đại đế, nhưng Thiên Sứ thân phận tôn quý cùng vẻ ngoài hùng vĩ nguy nga tuyệt nhiên bất đồng, so với hai loại kia càng có sức chấn nhiếp tâm linh mãnh liệt.

Khi Thiên Sứ trong Chân Long tại trên trời cao bay lên thời điểm, 16 cánh thánh dực màu vàng đỏ vẫy đập lượn lờ thiên quyển, cho dù là trực tiếp luân phiên Thái Dương cũng vô pháp cùng nó đồng quang so sánh.

“Bàn Côn Sí Thiên Sứ Long”. Mạc Phàm bất tri bất giác phun ra một câu này.

Hắn đứng ở trên một mảnh sơn vân trôi nổi khác trong tiểu động, mắt nhìn thân thể Bàn Côn Thiên Sứ Long dựng đứng mở ra liên miên hình hài Sí Thiên Sứ Chân Long, nội tâm có chút cà giật cà giật.

Truyền thuyết cấp, truyền thuyết cấp độ Chân Long, thậm chí vạn nhất Tổ Long truyền thuyết cấp...

Nên biết giữa Chân Long cấp truyền thuyết, và truyền thuyết cấp Chân Long, đổi lại một cặp vần, nhưng ý nghĩa lệch nghiêng trời nghiêng đất.

Tương truyền thương linh sinh vật bên trong, Chân Long là dũng mãnh đứng đầu. Cùng một cảnh giới, cùng một trình độ tu luyện, Chân Long bằng vào nhiệt huyết, vô song khí dũng trời sinh, có thể tạm xưng là vô địch một trong. Không hiếm thấy một đầu Chân Long bền bỉ kiên cường bật ngược ba, bốn đầu đồng cảnh sinh vật.

Ở Siêu Duy Vị Diện, Mạc Phàm chưa từng chính thúc đối đầu qua sử thi cấp lần nào.

Hiện tại tới rồi, kẻ địch muốn đối mặt của hắn chính là một đầu Chân Long, thậm chí Tổ Hoàng trong long môn.

Cứ việc cảm thấy mấy phần khó mà tin nổi, nhưng chẳng biết vì sao trong lồng ngực Mạc Phàm nhưng có một đoàn ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt!

Không phải là sợ hãi, mà là nhiệt huyết, nhiệt huyết sôi sùng sục như muốn điên cả ra.

Mình bây giờ mạnh như thế nào?

Lấy đầu này Bàn Côn Thiên Sứ Long thử một lần liền biết!

Sát khí mãnh liệt ập đến, Bàn Côn Thiên Sứ Long không to lắm, ân..., kì thật chỉ có cùng kích cỡ Austin một dạng, chỉ là nó long tức càng thêm uy nghiêm không thể mạo phạm, thoáng vung lên thiên sứ cánh, liền thánh quang đã che kín bầu trời, để Mạc Phàm căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật thể gì khác.

Bỗng nhiên, nhìn thấy một con mắt xuất hiện ở trước cửa động thiên nhìn vào bên trong.


Cách xa kỳ thực có bốn, năm trăm mét, có thể vẫn cứ cảm thấy con mắt của nó che lấp toàn bộ tầm nhìn ra ngoài tiểu động.

Thiên Sứ Long Nhãn ! !

Mở mắt là thực tại.

Nhắm mắt là hư vô.

Một vòng hào quang lóe sáng, Ngô Hiền trực tiếp bị Long Nhãn nháy một cái cho bất tỉnh tại chỗ, Mạc Phàm phải để Lonna quấn lấy nàng nhanh chóng mang đi.

“Chíu ~~~~~~~~!”

Quang hỏa hủy diệt từ con mắt của Bàn Côn Thiên Sứ Long bắn ra. Phải, là từ con mắt, nhưng lại giống như một đầu Viêm Đế Chân Long phun ra ngụm Long Đan từ cuống họng vậy, mà rõ ràng lúc này là con mắt kia bắn ra một cụm sóng nhiệt mặt trời đánh úp về phía Mạc Phàm.

Lực lượng thiêu đốt khủng bố vô song, có thể trong khoảnh khắc đem toàn bộ sinh vật nghỉ lại trong biển lửa, để cho trọn vẹn mấy ngàn km hóa thành than khô.

Mạc Phàm xoay người tránh né, nhưng bất luận tốc độ Mạc Phàm cao bao nhiêu, hay là tiến hành cách không tăng tốc qua lại bao nhiêu lần, những quang hỏa giống như miệng núi lửa phun trào này đều sẽ theo sát phía sau, tựa hồ có linh có trí vậy, không đem Mạc Phàm ngàn dặm thôn phệ quyết không bỏ qua!

Tiểu động thiên bị mẫn diệt tại chỗ.

Trùng Minh Tà Diễm ! ! !

Mạc Phàm bay vào trong một đám mây màu nhũ bạch, lấy ác ma thánh hỏa của chính mình nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ đám mây thành liệt diễm hồng hà, trong số lĩnh vực vực hồn chủng linh chủng sưu tầm được, dĩ nhiên có vài loại hỏa vân cấm giới, mượn mây trời làm chất xúc tác tạo ra môi trường hỏa diễm, diễn sinh ra hệ sinh thái lĩnh vực trên bầu trời, so với đối phương càng lớn.

Những kia quang hỏa long nhãn đuổi tận cùng không buông, nhưng sau khi bay vào trong liệt diễm hồng hà này, gặp phải cá lớn nuốt cá bé, lập tức bắt đầu cháy rừng rực lên, vạn triều quy tông, trở thành Mạc Phàm hỏa diễm.

Mạc Phàm thánh hỏa có đa dạng ngàn vạn loại chủng hỏa, không phải thật sâu vô địch, nhưng nên công nhận rằng không nhiều loại Thánh Hỏa có thể xứng tầm với hắn.

Phóng nhãn lật lại trong ký ức chính mình, Mạc Phàm nhớ mang máng đến mấy loại Thánh Hỏa mình gặp qua.

Viêm Cơ có Hồng Liên Thánh Hỏa cùng Tà Linh Ma Hỏa. Bạch Phượng Hoàng đang nắm giữ Chu Tước Thánh Hỏa. Ba loại thánh hỏa này hơn kém nhau ở giữa không nhiều, đồng dạng đều tuyệt đối không thể chống nổi Trùng Minh Tà Diễm của Mạc Phàm hiện tại.

Ngoài những thứ đó ra, mặc dù không nhớ rõ tên, nhưng hắn mơ hồ cảm giác thấy được, còn có một cái gọi Tam Giới Thánh Hỏa của tên Đọa Thánh Vương nào đó cùng Tà Hỏa Phượng Hoàng của Hắc Ám Vương nào đó đều là cực phẩm Thánh Chủng bên trong.



Tam Giới Thánh Hỏa nhỉnh hơn Chu Tước Thánh Hỏa một chút, nhưng vẫn kém Trùng Minh Tà Diễm tương đối. Mạc Phàm có tự tin nếu gặp lại một lần nữa, sẽ đem Tam Giới Thánh Hỏa cho bóp nghẹt.

Cuối cùng, ân, cũng chỉ có Tà Hỏa Phượng Hoàng vẫn là đầy đủ vốn liếng phản vệ lại, thậm chí để Mạc Phàm tới bây giờ vẫn cảm giác không so bì được, thua kém không ít. Cái kia cấm giới thánh vực của nó, cái kia cường đại uy lực của nó, nhất thanh nhị sở là thuộc về phạm trù Siêu Thánh Hỏa bên trong, không một loại hỏa chủng nào đọ nổi.

Còn đối với cái này vẻn vẹn một đạo thái dương liệt quang công kích, gặp cấm giới lĩnh vực của tà diễm hồng hà vẫn như cũ không một điểm chống cự, rất nhanh hòa vào.

Giờ khắc này, bầu trời chia làm hai nửa, một nửa là thuộc về Bàn Côn Thiên Sứ Long.

Nửa còn lại là biển mây bị thiêu đốt, là hồng hà liệt vân cấm giới của Mạc Phàm thống trị.

Vốn là ngang hàng đối đầu, Mạc Phàm còn đang dự mưu công kích, chưởng khống hỏa vân biến thành một cái sắc sảo mà to lớn chi quyền, nhưng quyền còn chưa kịp đấm xuống thì đã nhìn thấy thiên khung lần nữa phát sinh dị tượng.

Bàn Côn Thiên Sứ Long một thân ửng đỏ chi lân, lộ ra mấy phần cổ lão thánh khiết, nó mở miệng ra, trực tiếp tiến hành nuốt mây nạp khí. Một ngụm này hít vào, mênh mông bầu trời hỏa vân toàn bộ biến mất, rơi xuống cuống họng, rơi xuống lồng vào trong phổi Bàn Long!

Mạc Phàm quá sợ hãi, lập tức phóng về xa hướng ngược lại.

Nhưng không kịp.

Khi nó lần nữa phun ra, những cái kia nhìn như liên tục đám mây tại trước mặt nó bỗng nhiên bị Phong Quang thổi đến tan tành không còn một manh giáp, mặc cho Mạc Phàm cấm giới hỏa diễm lĩnh vực mạnh cỡ nào, mặc cho cái kia cực kỳ phá hủy lực lượng hỏa diễm vọt tới, hết thảy đều tại một hồi long tức đi qua bị đánh bay xa tít tắp, vô tận mẫn diệt.

Trong lúc nhất thời, Bàn Côn Thiên Sứ Long cùng Mạc Phàm phảng phất cách xa nhau một cái to lớn lạch trời, nó cao cao tại thượng tọa lạc trời cao, mà Mạc Phàm lại tại lạch trời phía dưới, nằm ngổn ngang dưới sơn núi đổ nát, nhỏ bé mà hèn mọn!

...............