Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1137: Lãnh Hà Tôn Chủ hiện hồn về?




.............

Hiu ~~~~~~~~~~!

Gió lớn chầm chậm thổi qua cuốn theo từng mảnh vụn thi thể của đám sủng thú biến mất phía dưới vực sâu ngàn thước.

Gió đẩy lắc lư mẹ ru con ngủ.

Lộc Vũ và Tuân Đỗ giống như hai cái hài tử đứng đó ngủ say trong giấc mộng chính mình đang vẽ. Bọn hắn quên mất sủng thú mình vừa mới vẫn lạc, bọn hắn quên mất cơn đau quặn thắt đang tra tấn linh hồn mình, bọn hắn thậm chí còn quên mất mình đang còn thở, quên mất bản thân đang bị mắc kẹt trong vòng vây tràn đầy Huyết Thứ nguy hiểm của Mạc Phàm.

Bọn hắn không sợ, kì thật chẳng còn gì để phải sợ nữa.

Bản thân đạo tâm cùng lý trí đơn thuần nhất đều đã bị đánh đổ, hai người bọn hắn lúc này, chính là những người đã đánh mất chính mình quyền làm người, trở thành những cái thực vật vô tri không hiểu thứ gì.

Rất nhanh, Mạc Phàm ban cho bọn hắn hai cái Huyết Thứ đâm xuyên thân thể, chết bất đắc kỳ tử.

“Hoát ! ! !”

Trong rừng đêm sườn núi, Chu Điên cưỡi Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương chạy như bay rời đi.

Tiếng kêu thảm thiết của sủng thú đám bộ hạ vẫn còn văng vẳng, tại Chu Điên bên tai quanh quẩn không dứt, mà Chu Điên bên người đầu này Sư Vương vẫn như cũ không phát hiện được trong bóng tối quái vật, lại càng không cần phải nói tới đối kháng.

Hắn vừa nhìn thấy Mạc Phàm nhanh như chớp bằng tay không bóp chết Ngọc Hiền, thế là hắn đã nhìn ra Mạc Phàm thực lực có được viễn siêu so với hắn nhiều lắm.

Chu Điên không dại gì ở lại ứng chiến, chỉ có thể để hai tên Lộc Vũ và Tuân Đỗ đứng ra làm bình phong hi sinh, còn hắn phải tìm đường bỏ chạy về tổng bộ.

Bất quá, Chu Điên vừa chạy một lúc liền phát hiện được, cả quảng đường này vậy mà giống như có ảo giác, thường xuyên xuất hiện khí tức của một đầu vô cùng kinh khủng quái vật quấn lấy mình nô đùa.

Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương toàn thân bao trùm lấy lôi tinh đồng dạng áo giáp, có thể nói là cường hãn nhất Sư Chi Đấu Giả, đột nhiên trong hư ám xuất hiện một đạo kiếm khí quét xuống, đem Sư Vương đang chạy nhanh trực tiếp đánh vào trong đất, một chân bị chặt đứt như gọt quả, Chu Điên đồng dạng bị đánh bay ra theo, áo giáp cứng rắn trên người hắn càng là bị một kích này phá toái thủng lỗ lớn.



Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương ý đồ công kích, nó chủ động giết vào đến trong bóng tối, đồng thời gọi lên lôi sét kiếm thuật chém nát bóng tối, để vô số lôi quang màu vàng bạo tán đến hư ám địa phương, kết quả không nghĩ tới, hư ám phảng phất bàng bạc năng lượng hấp thụ tất cả lôi kiếm này đồng dạng.

Ngay sau đó là một mảng lớn tinh văn màu đen sáng lên, lít nha lít nhít tử vong tia sáng hung hăng xuyên hướng Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương đâm xuống, Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương bị đánh đến đầy người đều là lỗ thủng, huyết nhục như suối một dạng tràn ra...

Thấy cảnh này, Chu Điên đều trợn tròn mắt.

Trong bóng tối đồ vật, đến tột cùng là cái gì??

Hết lần này đến lần khác hắn không hiểu được, càng quá khó để giải thích được, Lãnh Hà Thung Lũng này rốt cuộc còn cất giấu cái nào bí mật động trời hắn không biết đến sao?

Nếu không thì làm cái quái gì mà toàn chuyện lạ lùng linh dị xảy ra như thế?

Hết Yêu Chủ Bàn Côn Thiên Sứ Long liền đến một cái Quỷ Bí giả giống như Tà Thần đồng dạng chặn đường, bây giờ lại tới một cái quỷ không biết thần không hay trong bóng tối quái vật chơi đùa với hắn?

Tốt xấu chính mình sở hữu một đầu Quân cấp Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương anh minh thần võ thế này, lại giống con gà công nghiệp đi lạc trong rừng trúc đêm gặp ma quỷ vậy, bị hắc ám quái vật kia bạo ngược!

Đang sợ hãi lo âu.

Đột nhiên Chu Điên nghe Bành một tiếng!!!

Lại là một thanh âm vang lên chấn động, đầu lâu của Tuân Đỗ và Lộc Vũ giống như là bị thứ gì cho quạt bay một dạng, đột nhiên bay về phía những cây trúc thô to kia, rớt xuống lăn lốc đến bên cạnh Chu Điên.

Chu Điên vốn là đang nằm bệt trên mặt đất do té nhào xuống, mặt của hắn chạm phải đầu lâu khuôn mặt nhàn nhạt lạnh lẽo, nhìn thấy con mắt ngơ ngác chết trong vô tri của Lộc Vũ, cả người kinh hãi nhảy dựng lên.

Bịch Bịch ! !

Thêm hai tiếng rơi nữa, cây trúc đều bị đè gãy, phần thi thể còn lại của Lộc Vũ và Tuân Đỗ ngã trên mặt đất, giống như một bộ đã mất đi tri giác con rối, tứ chi vặn vẹo, khớp nối tách rời, không thể tưởng tượng nổi phương hướng.



Chu Điên thấy cảnh này, suýt nữa hồn phi phách tán!

Hắn nơi nào còn dám nghĩ gì nữa, bị dọa đến hai chân như nhũn ra, đũng quần ướt sũng, trực tiếp quỳ trên mặt đất, tựa như đắc tội trong miếu thờ Thần Linh đồng dạng.

“Lãnh Hà Tôn Thần, Lãnh Hà Tôn Thần, ngài ban ơn xin tha ta mạng, tha ta mạng, tha ta mạng, ngài cần gì ta đều có thể cho ngài, chỉ cần ngài lưu ta một mạng..."

Chu Điên không ngốc, hắn thừa biết cái kia Hàn Hải Thẩm Tước là nhất định không lưu hắn mạng sống. Bây giờ người ta đã đuổi đến đây, phương thức duy nhất là phải cầu cứu vị Thần Linh ẩn trong bóng tối này.

Dù sao Mạc Phàm cũng là xâm phạm vào lãnh thổ địa bàn của nó, giống như nhau là có tội, nếu có thể lợi dụng được vị này trong bóng tối Hắc Ám Tôn Thần, nói không chừng hắn còn cơ hội lật bàn.

“Nguyên lai Nhật Minh Giáo tà giáo cực thịnh, toàn bộ Nam Thổ Thần Châu nổi danh Ngũ Tán Nhân bên trong không sợ trời không sợ đất Chu Điên cuối cùng cũng sẽ quỳ rạp xuống trước mặt Lãnh Hà Tôn Thần a”. Lúc này, trong hắc ám truyền đến một thanh âm nữ nhân nghe vào có mấy phần lãnh khốc.

Chu Điên sững sờ một chút, tựa hồ nơi nào đã nghe qua giọng nói này rồi.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, cọng tóc đã có chút lộn xộn, cái trán cùng gương mặt cũng đã đầy bùn đất, mà nhìn đâu cũng không thấy người.

Để tỏ lòng thành kính, Chu Điên lần nữa dập đầu, đập đến phi thường ra sức, một cái trán toe toét máu chảy.

Chỉ là, khi Chu Điên nhìn thấy một người trong hư ám đi ra, đó là một nữ tử, nàng mặc trang phục sạch sẽ, nhìn kĩ cách mấy cũng không thể nhầm lẫn được, đây đúng là vừa rồi tự mình hạ lệnh đăng xuất khỏi nhân thế, là người thống hận hắn nhất hiện tại, nhưng giờ khắc này nàng lại từ cõi chết trở về, để trên mặt Chu Điên hiện đầy hoảng sợ cùng hãi nhiên, không còn từ ngữ nào để diễn tả.

“Ngô... Ngô Hiền!?” Chu Điên nhịn không được hét ra một tiếng phi thường có lực.

Lãnh Hà Tôn Chủ hiện hồn về sao?

Ngô Hiền làm sao đáng sợ như vậy, chẳng phải là...

“Chu thúc, có phải hay không thấy chính mình rất may mắn, ta không phải Lãnh Hà Tôn Chủ nào đâu nhé?” Ngô Hiền cười hỏi.



Thật đúng là nàng ! ! !

Thân thể nàng đúng là có một chút điểm trọng thương, dù đã thay một kiện mới trang phục, nhưng khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, xác nhận vết thương là thực sự.

Quái gở chính là, con mắt của nàng, hoàn toàn không có bị mù, cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào liên quan đến cái gọi là hiến tế cả, hết thảy bình an vô sự.

“Ngươi không chết? Ngươi làm sao có thể không chết? Ngươi vì sao muốn giả thần giả quỷ?” Chu Điên giận tím mặt, gương mặt kia trướng đến như màu gan heo.

Hắn chậm rãi bò lên loạng choạng đứng dậy, bao nhiêu căm tức bủa xuống đầu, thậm chí quên mất Mạc Phàm đang truy đuổi tới.

Câu nói này vừa phun ra, Chu Điên đột nhiên nhìn thấy Ngô Hiền sau lưng, trong hư ám xuất hiện một thanh hắc kim sáng loáng Khoáng Cổ Vĩnh Dạ Ma Kiếm, kiếm treo ngược, trên thân kiếm có một con mắt, con mắt này nhìn qua, mười phần y hệt như là con mắt mà Ngô Hiền trước đó hiến tế lộ ra, phất phơ một cỗ đáng sợ cường tráng cùng lực lượng vô tận cảm giác.

Trên thân kiếm còn có máu tươi, có lít nhít tia lửa điện màu vàng quen thuộc xẹt qua xẹt lại.

Đột nhiên, Chu Điên lại không nhịn được, vội vã nhìn thoáng qua chính mình chủ sủng, lúc này mới kinh hãi phát hiện, Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương từ lúc nào đã bị chém đi đầu lâu, năng lượng phách lực, huyết dịch chất sắt, xương cốt đều bị hư ám trên Ma Kiếm hung hăng bào rút!

......................