Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1128: Thiên phú đỉnh cao




.............

Ngọc Diệm Tiên Lân giờ khắc này không cần che giấu khí tức làm gì, nó bộc lộ ra tư thái tiệm cận đỉnh vị Đại Đế của mình, thêm vào Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, thực lực của nó tuyệt đối có thể tạm thời nghiền ép bất kỳ một đầu Trung Vị Quân Vương nào.

Dù phải đối mặt với Liệt Diễm Thiên Linh nắm giữ cường đại chủng tộc lĩnh vực hỏa nguyên tố cũng hoàn toàn chiếm cứ ưu thế.

“Roẹt roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~!”

Lôi khung màu xanh chẳng mấy chốc từ từ bó sát lại áp vào khí thế của Liệt Diễm Thiên Linh, khí tức sấm sét đại dương phiêu đãng trong hang động nhỏ hẹp khủng bố vô cùng. Lúc này Tử Lộc đã lấy đà đủ 50 ngàn vòng chạy, tạo ra động năng hủy thiên diệt địa, kéo dài đến méo mó cả không gian.

Ong một tiếng, Tử Lộc ngâm nga lên, vô số điểm Thâm Hải Lưu Lôi ở xung quanh bắt đầu tụ tập lại, ngưng tụ thành một mũi tên Toái Lôi Lưu Ly khổng lồ, gió lớn bỗng chốc nổi lên cuồn cuộn tràn ngập khắp hang động phóng tới Liệt Diễm Thiên Linh.

“Toái Lôi Lưu Ly Tiễn!!”

Nhìn thấy Tử Lộc thao túng vô số siêu tốc lôi nguyên tố cùng lưu ly vực nhẹ nhàng như thế, trên mặt Mạc Phàm lập tức hiện lên nụ cười vui vẻ.

Không ngờ Ngọc Diệm Tiên Lân lại đề cao năng lực thiên phú quá nhanh, vừa tăng độ dung hợp Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang lên thành 40%, vừa lĩnh hội được điểm then chốt của Siêu Tốc đại đạo.

Khác biệt của Hồn Trang so với khải tháp ma cụ ở thế giới ma pháp chính là độ thuần thục. Bởi vì hồn trang là từ Duy Tâm huyễn hóa ra, tựa hồ kết nối thành một bộ phận trên cơ thể, cho nên nó cần độ tương hòa dung hợp hoàn chỉnh thì mới phát huy được chân chính sức mạnh.

Nếu hồn trang cùng thân chủ khác biệt phẩm chất, đừng nói là dung hợp được vài phần trăm an ủi, xem như mặc trên người khả năng cũng là không cách nào huyễn hóa đi ra.

Này giải thích lý do tại sao khi nhìn thấy Ngọc Diệm Tiên Lân vác lên Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, đám ba người Nhật Minh Giáo liền cảm thấy phung phí của trời như vậy.

Bất quá, lý thuyết cùng thực tế khác nhau ở chỗ thử nghiệm.

Ngọc Diệm Tiên Lân là thần thụy tường thú, huyết mạch cao, thiên thú siêu việt chính là cực lớn khác biệt.

Không cần tập luyện điều huấn gì nhiều, cả ngày ăn ngủ, ngủ xong chạy vòng vòng, chạy thật nhanh cũng có thể ngộ ra được đại đạo, hiểu được tiệm cận chân chính áo nghĩa của thuộc tính, tăng độ dung hợp Hồn Trang.



Theo Mạc Phàm đánh giá, những này thiên phú lĩnh hội của Tử Lộc ít nhất cũng bằng phân nửa của đại lão bà Mục Ninh Tuyết rồi.

Nếu so với lão lang thì bằng lão lang x 1000000000 lần, bằng Vũ Ngang x ∞ (vô cực) lần.

(._.) !?

Nghĩ tới đây, Mạc Phàm đột nhiên dừng lại trong giây lát.

Lúc sau, rốt cuộc nhìn thấy hắn ngao ngán thở dài trông có vẻ rất thất vọng.

“À, thiên phú của Vũ Ngang là không. Coi như nhân vô cực lần thì cũng bằng không, vĩnh viễn chẳng học được cái quái gì”.

Chỉ ít, lão lang khả năng lĩnh hội còn tính được 1 điểm.

“1 điểm... ừm, là 1...”

Haizz, *tiếng thở dài* lần nữa.

Được rồi, 0.125...!

Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang quả nhiên sau khi bị Nhàn Nhàn độ lên hiệu quả liền rất mạnh, tiền nào giá nấy là cực kỳ tương xứng với giá trị của nó.

Chạy vòng vòng suốt gần 10 phút đồng hồ, một khắc duy nhất tích lũy năng lượng bắn ra Toái Lôi Lưu Ly Tiễn, một phi tiễn siêu tốc nhanh gấp 30 lần tốc độ âm thanh đâm tới trực tiếp xuyên thủng thân thể Liệt Diễm Thiên Linh, sấm sét đánh nát hầu như không có một chút lực cản.

Không có cái gì màu mè đẹp mắt, chỉ là một tiễn phổ thông siêu thanh siêu nhanh như vậy, liền không gian thời gian đều phảng phất chậm đi vài nhịp, không cách nào kịp cảm ứng được chuyện gì xảy ra, thẳng đến Liệt Diễm Thiên Linh thậm chí viêm lãng trên người còn đang từ tốn đung đưa lắc lư, thân thể của nó đã bị phá toái hủy diệt.


Chạy, chạy và chạy.

Gia tốc đến cực đại để tích lũy động năng.

Và rồi bùm! Duy nhất một chiêu miểu sát.

Mà vẫn lạc một lúc lâu sau, người ta mới nghe ra âm thanh nổ ầm ầm, sóng lửa đập vào các ngóc ngách trong hang, Liệt Diễm Thiên Linh bị nổ tan xác không còn lại gì.

Chiến đấu cứ như vậy kết thúc, Tử Lộc biểu hiện quá mức cường hãn làm cho đám ba người Nhật Minh Giáo trợn mắt hốc mồm.

Bọn hắn bây giờ rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là Tù Đảo Thánh Vương, cái gì gọi là Hàn Hải Thẩm Tước.

Nắm giữ biến thái đến tột cùng Ngọc Diệm Tiên Lân, đây đã là minh chứng hùng hồn cho Hàn Hải Điện thiên kiêu nhất thời đại này nhân vật, tuyệt đối không phải hư danh.

Vẻ mặt Lộc Vũ càng phong phú thì Nhàn Nhàn lại càng cảm thấy buồn cười, vốn là muốn cho hắn một súng vào đầu, không nghĩ tới kém chút mình đã bỏ lỡ không được xem một màn biểu cảm khuôn mặt đặc sắc này.

Thật giống như chủ thượng nói, trên đời này có rất nhiều người, phàm là bình sinh có chút thiên phú, được ông bà tổ tông tích góp công đức gánh cho một chút vận may, đạt được một chút tiểu cảnh nhất định, sau đó lại tự hảo, liền cho rằng thực lực bản thân mình rất mạnh như vậy.

Kì thật đám người này chính là Thượng Đế trong lúc nhàn rỗi nên mới tùy tiện sáng tạo ra làm cuộc sống nhân gian thêm màu sắc phong phú. Bọn hắn có cũng được, không có cũng chẳng sao, điểm dễ nhận biết nhất chính là thích luyên thuyên biện hộ, ghen ăn tức ở khinh thường người khác, bản thân lại ảo tưởng khoe khoang không ngừng, không sớm thì muộn cũng bị Diêm Vương đến hốt rác dọn đi thôi.

Kết thúc chiến đấu một lúc lâu, ba tên Nhật Minh Giáo mới cực kỳ lúng túng đi tới, ngoại trừ Lộc Vũ mặt đen như đất, chuyện gì cũng không dám nói ra, những người khác trong thâm tâm đã đối với Mạc Phàm tương đối biết sợ hơn nhiều lắm.

“Ta thu dọn chiến trường không vấn đề gì chứ?” Mạc Phàm hờ hững hỏi một câu.

“Hàn Hải Thẩm Tước, của ngài, là của ngài tất”.

“Chúng ta cũng không có làm gì, ngài... ngài cứ tự nhiên”.



Lúc trước có lẽ còn có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại vừa thấy được vị Hàn Hải Thẩm Tước này thị phạm bản lĩnh Thú Hồn Sư cường đại như thế, đám người Nhật Minh Giáo tự nhiên đối đãi bằng phương thức khác hẳn trước kia, dù cho bọn hắn bản chất có sự ngông nghênh của riêng mình, nhưng tự cao tự đại mấy cũng không phải đần độn, cho dù là Lộc Vũ hắn, lúc này cũng đã thành thật với bản thân hơn nhiều rồi, lập tức thu lại thái độ ngạo mạn, mỉm cười hết sức thân mật mà đi trước dẫn đường.

Mạc Phàm cũng lười so đo với đám người này, ánh mắt hắn luân chuyển sang vòng xoáy hỏa diễm lĩnh vực bên trong.

Trước mặt vòng xoáy hỏa diễm hình thành chủ yếu là do thiên hỏa và hồn hỏa thuộc tính tồn tại. Bọn chúng đến từ vô số những đầu Nhiệt Sương Tinh Linh và Liệt Diễm Tinh Linh sau khi chết bị hấp về hội tụ cùng một chỗ mà tích tiểu thành đại, nhường thành một khối viêm lãng lĩnh vực cho phép Liệt Diễm Thiên Linh tạm thời phòng thủ đạt được đỉnh vị Đại Đế sức mạnh, mà luận công kích, chính xác đã đạt tới chuẩn Quân Vương đi.

Tuy nhiên, để mà Liệt Diễm Thiên Linh có thể điều động được số lượng lớn như vậy thiên hỏa, tất yếu sau màn phải có một đồ vật càng trọng yếu để gắn kết làm bình chứa cho các hỏa chủng.

Lúc nãy Mạc Phàm nhìn thấy Liệt Diễm Thiên Linh chết, tinh phách hồn phách đều không có xuất hiện qua, mà như cũ như những đầu tinh linh khác hóa thành một sợi hỏa hồn dung nhập về vòng xoáy ở giữa.

Nhìn một màn này, Mạc Phàm trong nháy mắt lý giải được.

Hắn để Nhàn Nhàn và Tử Lộc rời đi trước, sau đó tự chính mình một thân nhục thể Quân Vương đi vào vòng xoáy hỏa diễm kiểm tra.

Ở chính giữa vòng xoáy hỏa diễm nhìn thấy có một khối cửu giác Thiên Hoàng hỏa mạch. Thiên Hoàng hỏa mạch thứ đồ vật này chính là hồng tâm cho phép chồng chất điệp gia các loại hỏa chủng về một mạch, tương tự với thuyết pháp trăm sông đổ về một bể vậy.

“Quả nhiên là chơi vui, thứ đồ này có thể thai nghén được thánh hỏa”. Mạc Phàm có thể cảm nhận được trái tim chính mình đang nhảy nhót giống như “hưởng ứng” uy lệnh của hỏa diễm vậy.

................