Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1103: Bè phái chống Hàn Hải Thẩm Tước




...............

Cho đến khi băng bó và khống chế thương thế của mọi người tốt lên, nàng mới đột nhiên phát hiện trong đại sảnh không có Mạc Phàm.

Một chút trưởng bối các thế gia, tông môn cũng tiến tới, bọn hắn trái lại không quan tâm Mạc Phàm lắm, chủ yếu hưởng Ngô Hiền vấn an cùng hỏi thăm về kiếm quân Phong Thanh Dương.

Ngô Hiền chỉ có thể đành miêu tả tình huống đại khái một lần của Phong Thanh Dương lúc đó.

“Ca đi ra ngoài dẫn dắt Trùng Mẫu đánh lạc hướng, bây giờ còn chưa có tiến vào”.

Mọi ngươi nghe đến đoạn này cũng kinh hãi một trận, nhưng nghĩ đến người kia là Quỷ Cốc Tông tam đệ tử, tất cả đều cảm thấy có mấy phần yên ổn lắng xuống.

“Vậy thì không lo”.

“Quỷ cốc tử toái toái, giận dữ chư hầu sợ, an cư thiên hạ yên”. Tây Sở học viện viện trưởng vuốt râu, trong lòng bình an nói ra.

Truyền kỳ hàng vạn năm nay, các đời Quỷ Cốc Tử vốn chỉ có lực lượng một người, nhưng mạnh hơn cả trăm vạn chi sư.

Nếu là bọn họ làm việc, tuyệt đối có được phần tín nhiệm cực cao này.

“Chỉ nhưng là, các vị có ai thấy Hàn Hải Thẩm Tước ở đâu không?” Ngô Hiền vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Nhàn Nhàn hỏi thăm.

“Chắc là cũng lao ra ngoài thử xem nắm đấm với trùng quốc cái nào mạnh hơn rồi. Tù Đảo Thánh Vương chính là Tù Đảo Thánh Vương, hữu dũng vô mưu, hành sự ngu ngốc, tưởng mình tắm máu tanh cái Hải Vực dơ bẩn kia là một bước thành tiên sao? Cóc ghẻ đòi so sánh Kiếm Quân, cứ thích làm theo ý mình thì sớm muộn cũng gây hại cho Hàn Hải Điện, như vậy cũng tốt, xem như bớt đi một con sâu hôi”. Một vị thiếu chủ của Hàn Hải Điện tên là Lệnh Hồ Tĩnh mở miệng nói ra.

Lệnh Hồ Tĩnh nói những lời này rất lạnh lùng, tuy thanh âm không lớn vẫn khiến cho mọi người trong thạch thất nghe thấy rõ ràng.

“Ngươi… ngươi nói gì vậy?” Bỗng nhiên, Ngô Hiền nổi giận bừng bừng, khuôn mặt nhăn lại ngó chừng Lệnh Hồ Tĩnh.



Toàn bộ thạch thất tất cả mọi người ánh mắt lập tức quăng hướng nơi này, không có lường trước được hai vị thiếu chủ trực tiếp mâu thuẫn với nhau, nội bộ lục đục, ngay mặt chỉ trích hành động.

Điện chủ Ngô Việt Hùng từ xa cũng lưu ý nhìn thấy, nhưng đây là bọn trẻ con quản việc cãi nhau, loi choi loi choi cũng tốt, có khả năng hướng mọi người nghi ngờ kéo xa khỏi Hàn Hải Điện phạm vi, hắn tuyệt nhiên không rảnh nhúng tay vào.

Trên thực tế, Hàn Hải Điện cũng không phải đoàn kết 100% như bề ngoài thể hiện, giữa các điện chủ vẫn là có đôi điểm bất đồng bằng mặt không bằng lòng.

Hơn nữa, từ khi Lạc Nhạn phong hầu cho Mạc Phàm lên nắm giữ Hàn Hải Thẩm Tước cái vị trí kia, tự nhiên là đem bè phái của nàng trở thành mạnh nhất, mạnh cả về quyền lực lẫn thực lực.

Mạc Phàm càng lóa mắt như mặt trời ban trưa, Hàn Hải Điện các vị thiếu chủ chưa kịp bước ra ánh sáng đã bị mất dương quang, phải lùi về sâu trong hậu trường, rất ít ai thèm dòm ngó tới. Cho nên nói một chút điện chủ cùng thiếu chủ dị nghị chán ghét Mạc Phàm ra mặt cũng là có đấy!

Mà ở chiều ngược lại, hiện Mạc Phàm đi đâu, cũng chỉ có Ngô Việt Hùng và Lạc Nhạn là biết, bọn hắn mới là phía sau hậu trường chủ mưu, các điện chủ khác cũng không hẳn biết được.

Lệnh Hồ Tĩnh cười gằn, phách lối nói: “Ngô tiểu thư, ngươi cũng không cần phải nóng giận. Ta đang nói Hàn Hải Thẩm Tước của chúng ta là cóc ghẻ, cũng không nói tình nhân của ngươi. Chẳng lẽ ngươi nổi hứng, lại muốn đem luôn con cóc ghẻ ở Tù Đảo về nhà nuôi?”

Nhàn Nhàn tự nãy giờ ráng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn bị chọc cho nổi giận, đột nhiên đứng bật dậy.

Nàng không ưa thích nói nhiều, càng không làm việc cho bất kì vị thiếu chủ điện chủ nào ở đây, lập tức lấy một trảo chụp về phía vị thiếu chủ Lệnh Hồ Tĩnh này.

Tay của Nhàn Nhàn là luyện chế cơ quan thuật động cơ, một trảo như gắn mã lực bóp vào đầu Lệnh Hồ Tĩnh quá bất ngờ, lại vô cùng nhanh ấn xuống, hắn không kịp hoàn thủ, cả khuôn mặt đổ ầm xuống mặt đất.

Những người khác đứng gần bên cạnh đồng thời cảm thấy sát ý ẩn trong mắt nàng, không tự chủ lui về phía sau mấy bước thủ thế chuẩn bị phòng ngự, không hiểu vì sao có cảm giác nữ nhân này bị điên tới nơi rồi.

Ngay cả Ngô Hiền cũng bị dọa cho khiếp sợ, không nghĩ tới Nhàn Nhàn lỗ mãng như vậy.


Chỉ thấy Nhàn Nhàn tiếp tục muốn cho nện thêm một quyền, âm thanh cót két từ tay nàng kéo ra, bánh răng chuyển động tăng nhanh, thúc đẩy công suất thúc một quyền này càng giống như muốn thuấn sát trình độ.

Khỏi phải nói cũng có thể nhận ra, vẻn vẹn mấy loại tiểu nhân này hoàn toàn không xứng đáng được sống, mặc kệ hắn có là ai, địa vị là gì, xúc phạm Hàn Hải Thẩm Tước chính là phải chết.

May mắn là có một chút trưởng lão của Hàn Hải Điện can thiệp ngăn chặn lại Nhàn Nhàn.

Một trong số đó đồng dạng nhìn rất không thuận mắt Mạc Phàm và Nhàn Nhàn, thậm chí cố ý mượn ngăn cản làm thủ đoạn, lén lút hạ độc trên chưởng, tung năm sáu kim châm chưởng phía sau lưng Nhàn Nhàn một phát, thật mạnh lực đem Nhàn Nhàn đánh văng tới trước.

“Điên à, ngươi là nô tì mà dám làm càn như vậy? Còn không lập tức xin lỗi thiếu chủ, ta đem ngươi đánh chết!” Lão già vừa tung chưởng tên là Tai Không vội vã quát lớn.

Mà lúc này đang chồm dậy từ mặt đất, sắc mặt Lệnh Hồ Tĩnh bị dính đất than, đen cho phân chó, càng lúc càng khó coi, dùng giọng nói tràn đầy sát ý hăm dọa: “Đem nó đi xé xác, phanh thây thành ngàn mảnh!"

Từ lời nói như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn, có thể nhìn ra được, sự việc diễn biến càng lúc càng phức tạp.

Các thế lực khác đã hơi run rẩy, bắt đầu lùi về ra xa, không quá nguyện ý bị cuốn vào màn tranh chấp nội bộ này.

Nhàn Nhàn cả người phân nửa là cơ quan linh kiện, bị dính độc châm quả nhiên không ảnh hưởng bao nhiêu.

Nàng rất nhanh đứng dậy, cũng hề không khoan nhượng, dĩ nhiên hạ màn kéo lên nòng pháo, con mắt trái như đèn pha màu đỏ lóe sáng lên cảnh báo, muốn trực tiếp một người đồ sát đám người của Hàn Hải Điện.

Ngô Hiền đồng dạng khẽ nhíu mày, mặc dù nàng không muốn xung đột với các thiếu chủ khác, nhưng lúc nãy tên Lệnh Hồ Tĩnh nói câu kia quả thật làm cho người ta tức giận vô cùng. Nàng cũng lập tức đứng lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Có cha nàng ở đây, coi như phe phái Lệnh Hồ Tĩnh có tụ lại một chỗ cũng không phải đối thủ của cha nàng.

Thế nhưng, đúng lúc này cả Ngô Hiền và Nhàn Nhàn bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo đánh tới, sự tình đột ngột khiến các nàng bất ngờ rùng mình một cái.


“Các ngươi dám đả thương nàng, ta đem toàn bộ các ngươi cùng các ngươi người thân cho tru diệt”.

Bất tri bất giác, một thanh âm lạnh như băng truyền tới khiến cho tất cả mọi người trong thạch thất cảm giác như có một trận hàn khí u ám bao phủ linh hồn.

Các tên trưởng lão Hàn Hải Điện và thiếu chủ Lệnh Hồ Tĩnh lại càng sợ hãi run rẩy cả người, bỗng dưng bị tiếng nói chấn động linh hồn đột ngột quay đầu lại.

Nhưng chưa xong, bọn hắn vừa quay đầu lại thời điểm, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt ma mị toát ra khí tức như là cửu u, càng thêm sâu sắc hoài nghi hết thảy thạch thất này là địa ngục trần gian.

Đám người bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, bất tri bất giác lùi về sau mấy bước, tay chân lạnh toát.

“Mạc Thẩm Tước... ta...” Trưởng lão cấp cao Tai Không vừa đánh lén Nhàn Nhàn khi nãy chỉ kịp nói ra di ngôn lắp bắp mấy từ.

Roẹt~!

Một bàn tay ma diễm mẫn tâm chọc xuyên lồng ngực của hắn, nhìn thấy trái tim của lão bị kéo chậm rãi từ bên trong ra ngoài, các sợi gân, động mạch bị kéo căng đến bục đứt, máu đỏ tuôn như suối. Trên hết là, quá trình này rất chậm, chầm chậm mà từ tốn để tất cả những người khác có thể thấy được mà lấy làm gương, thấu cảm nổi đau mà lão Tai Không đang phải gánh chịu.

......................