Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1092: Quỷ Cốc Tông




...................

“Phong Thanh Dương so với Chúc Di Sơn thì thế nào?” Mạc Phàm nhớ lại một người được gọi là nhị sư huynh của Quỷ Cốc Tông, bá khí trong đại hội đấu giá vừa rồi phát tán ra cực mạnh, phong thái lấn át cả đám người Nhật Minh Giáo cùng triều đình.

“Ta không rõ, nhưng có lẽ là một chín một mười. Quỷ Cốc Tông 10 vạn năm nay quy củ chỉ thu ba đệ tử, đại sư huynh kiếm tu thực lực cực mạnh, chỉ sợ muốn xếp cùng một dàn với Trương giáo chủ, hoàng đế Hạ Băng, Lê Chúa Công. À, ta nói là xếp cùng một dàn, cũng không nhất định nói thứ tự mấy người bọn họ. Còn nhị sư huynh Chúc Di Sơn thông thạo tất cả loại binh khí, đặc biệt là quạt, hắn duy tâm đạo quả là Thiết Quạt Phi Ngân, rất ít khi giao đấu với người ngoài. Phong Thanh Dương là tam đệ tử, đệ tử cuối cùng, giống với vị đại sư huynh kia tu luyện Kiếm ý. Cách đây không lâu còn nghe nói một vị điện chủ của Hàn Hải Điện chúng ta bí mật luận bàn cùng Quỷ Cốc Tông tam đệ tử Phong Thanh Dương, cuối cùng... cuối cùng vị điện chủ đó bế quan suốt cả chục năm nay chưa từng bước ra ngoài”. Nhàn Nhàn dựa theo kiến thức mình biết mà trả lời, cũng không dám bịa chuyện nói thêm.

Mạc Phàm ậm ừ ghi nhớ điều này trong lòng.

Để cho hắn thật sâu chú ý nhất, tự nhiên là vị kia thần bí đại sư huynh của Quỷ Cốc Tông, người này tốt nhất hiện tại Mạc Phàm vẫn không nên va chạm.

Còn về phần Phong Thanh Dương.

Nghe thiếu chủ Lê Nam Phước nói, Lục Điện Chủ của Hàn Hải Điện ngoại trừ nữ Điện Tôn Lạc Nhạn và Ngô Việt Hùng đã đột phá đến cảnh giới sử thi ra, những người còn lại đều chỉ mới đạt được vô địch quân vương cấp lực lượng.

Nếu Phong Thanh Dương đánh bại Ngô Việt Hùng hoặc điện tôn Lạc Nhạn thì Mạc Phàm còn có chút ngoài ý muốn muốn dòm ngó thân phận, nhưng nếu chỉ phạm vi đơn giản bốn người kia, hắn thực sự không tới mức phải dè hãi.

Tuy nhiên, hắn cũng không cho phép mình chủ quan khinh thường người khác, vạn nhất gặp phải đối phương thủ đoạn đều là giả heo ăn thịt hổ giống mình đâu.

Tương tự trong một ít ký ức hắn lờ mờ nhớ lại được, ở thế giới ma pháp đồng dạng có một vị quân bài nào đó đến từ Đông Dương, tên gì thì không nhớ rõ, nhưng người này so với Mạc Phàm còn muốn ẩn giấu sâu hơn, sâu đến để hắn có ấn tượng cực mạnh đến tận bây giờ.

“Quỷ Cốc Tông ít nhân thủ nhất, không được xếp vào siêu cấp thế lực, nhưng chính là có ba cái đệ tử xuất sắc như vậy, mỗi một người bước ra đều khiến thiên hạ đại loạn, thay đổi bàn xoay thời đại. Bọn hắn cũng không phải loại tứ chi phát triển không không, trên thực tế, phương thức suy nghĩ, binh giả đạo gia chính trị các mặt đều có chính mình tuệ nhãn cao cường. Sau này chủ thượng muốn tiện hành sự, dĩ nhiên cẩn thận một chút ba vị này của Quỷ Cốc Tông”. Nhàn Nhàn nhắc nhở Mạc Phàm một câu.

Mạc Phàm khẽ động mi tâm, thay vì trực tiếp tiếp nhận lời khuyến nghị của Nhàn Nhàn, hắn trái lại hơi tò mò nhìn xem vị thị nữ thiếp thân của mình, hiếm thấy nàng giảng thuật nhiều như thế đối với cá nhân người nào đó. Những này chứng minh Quỷ Cốc Tông thực sự rất đáng gờm.

“Được rồi, Nhàn Nhàn, ta đói, không bằng đi ăn chút gì đi”. Mạc Phàm nhếch miệng cười cười, tạm thời khoan về khách sạn, từ từ xoay người đi về phía quầy ăn thịt gà nướng.

Hai người Phong Thanh Dương và Ngô Hiền hình như đang muốn qua quán ăn gọi chút đồ, trong lúc đi tới Phong Thanh Dương nhận ra ánh mắt Mạc Phàm có chỗ khác lạ nên quay đầu nhìn thoáng qua. Nhưng trên mặt không có biểu lộ tâm tình gì, chỉ lạnh nhạt đi lướt qua Mạc Phàm.

“Xin lấy ra thân phận”. Chủ quán thịt gà yêu cầu đối với Mạc Phàm và Nhàn Nhàn.

“Ăn uống trả tiền thôi mà, có cần lấy ra thân phận không?” Mạc Phàm gãi đầu một cái, khó hiểu nói.

“Quy củ, chỉ bán cho Hàn Hải Điện và Điền gia”. Chủ quán dĩ nhiên là một người của Điền gia.

Hắn sở dĩ chấp nhận bán cho Hàn Hải Điện, bởi vì tòa này Hàn Hải Điện trụ sở có địa bàn tại nơi này, có lợi ích quan hệ với Điền gia nông sản.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua hai người thanh niên nam nữ kia gọi món giống mình nhưng không hề bị tra hỏi thân phận. Quả nhiên là danh vọng rất cao, hiển nhiên là nhờ vào tiếng tăm nữ thiếu chủ Ngô Hiền.

Mạc Phàm nhìn Nhàn Nhàn một cái, sau đó gật đầu, để Nhàn Nhàn đưa ra Hàn Hải Thẩm Tước lệnh cho chủ quán.

Sau khi nhìn thấy Hàn Hải Thẩm Tước lệnh trong tay Mạc Phàm, hai người Ngô Hiền đang ngồi vào bàn đợi món ăn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, cố ý quan sát Mạc Phàm và Nhàn Nhàn thêm vài lần xem có chỗ nào đáng ngờ không.

Mặt khác, thấy vị chủ quán để mình đợi quá lâu, Mạc Phàm nhíu mày hỏi:



“Sao thế? Có vấn đề gì không?”

“Cái này... cái này, có thể mời công tử và tiểu thư đợi một lát không?” Chủ quán đột nhiên giọng nói mười phần rất lễ phép.

Mạc Phàm biết Hàn Hải Thẩm Tước lệnh chắc chắn không giả nên hờ hững gật đầu.

Sau khi được cho phép, chủ quán cho gọi một tên thủ vệ của quán, gã này mới bước nhanh đuổi theo hai thanh niên nam nữ lúc nãy đang ngồi ở bàn đợi, sau đó giao Hàn Hải Thẩm Tước lệnh cho hai người bọn họ giám định.

Phong Thanh Dương không phải người của Hàn Hải Điện dĩ nhiên không có đoái hoài nhìn trộm xem làm gì, nhưng Ngô Hiền nhận lấy lệnh bài, ban đầu vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, thẳng đến nàng quan sát đồ án thể hiện cấp bậc Hàn Hải lệnh thì trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí là thất kinh sợ hãi, cố ý xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

“Sao thế, ngươi trông có vẻ thất khiếu?” Phong Thanh Dương nghi hoặc hỏi.

Mang theo ánh mắt ngờ vực, Ngô Hiền thấp giọng nói nhỏ: “Người kia có lệnh bài của Hàn Hải Thẩm Tước. Ngươi nghe nói qua hay chưa, là một vị giống như ngươi hô phong hoán vũ cực thịnh ở Hải Châu cùng Đông Châu. Bất quá, Mạc Thẩm Tước được miêu tả là bề ngoài mười phần thô lỗ, liếc mắt giống như ác ma, là một cái chân chính huyết quỷ đội lốt người, ngạo mạn đến cực điểm, một lời không hợp liền chém giết sát phạt tại chỗ, nào có như thế ôn tồn tốn công đợi người ta thăm dò chi lệnh?”

Kỳ thật vẫn còn một câu mà nàng không có nói ra, đó là nàng rất chú ý đến vị Mạc Thẩm Tước này, bởi vì tình báo gần đây ở đấu giá hội Cổ Thành truyền về, người này là đã thuần hóa thành công Khoáng Cổ Vĩnh Dạ Ma Kiếm, thứ mà cha nàng phải đau đầu nhức óc đều không thể cho thu phục.

Kiếm quân Phong Thanh Dương tỏ ra bình thản, ngôn ngữ thấm thía thuyết giảng cho Ngô Hiền:

“Cũng không hẳn, trăm nghe không bằng mắt thấy, người khác yêu ở khái niệm biến hóa, yêu là biến để gạt người dáng vẻ, người là biến để gạt nhân tâm, hư giả hư giả, hư hư chưa chắc đã là giả, khí tức có thể thông qua một chút phương pháp đặc thù cất giấu, nhưng khí lãng khí độ thường thường bội phần rất khó che đậy”.

“Người này phong thái hiên ngang đỉnh đạt dứt khoát, đồng tử điềm đạm lại giống như cổ trường hà sâu hun hút, quá nửa là trên thế gian này không có mấy thứ để hắn xao động. Tự tin mà nội liễm như vậy, cũng chỉ có ẩn nhẫn cường giả mới có loại ánh mắt đó”.

Ngô Hiền sửng sốt một cái, giả vờ ngưng trọng hỏi một câu: “Nói như thế, Mạc Thẩm Tước khả năng đang che giấu thân phận sao?”

“Không khẳng định, nhưng nàng phải biết, sự tự tin của một người không phải đến từ trước mặt, mà là phía sau lưng hắn cất giấu cái gì đồ vật”. Phong Thanh Dương nói ra.

“Phốc~~~”

Ngô Hiền bật cười một tiếng.

“Nàng cười cái gì?” Phong Thanh Dương hơi nghi hoặc hỏi.

“Quỷ Cốc Tông tam sư huynh, huynh có cần phải nghiêm trọng cứng nhắc như vậy không, ta chỉ là suy tư một ít, thuận miệng nói ra cho vui, huynh liền đem cái đó thuyết giảng cho ta thành một loại đạo lý nhân sinh. Ba sư huynh đệ các huynh là thường ngày ăn cơm tẻ nhạt bàn đạo như vậy sao?” Ngô Hiền che miệng cười khúc khích nói.

Chỉ thấy Phong Thanh Dương thở dài.

Nữ nhân, vẫn nên không dùng quá nhiều đạo lý đến nói chuyện...

Một lúc sau, gã thủ vệ kia trở lại nói với chủ quán, chủ quán đã xác định rõ ràng thân phận lập tức chạy đến trước mặt Mạc Phàm khom người thi lễ, thái độ lạnh lùng và cao ngạo trước kia thoáng cái mất sạch.


“Thì ra là Hàn Hải Thẩm Tước gia, thất kính, thất kính. Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, là ta thất kính”.

Từ cấp bậc đồ án trên lệnh bài sẽ có thể nhận ra người đang giữ lệnh bài là đại nhân vật nào.

Địa vị của Mạc Phàm ở Hàn Hải Điện rất cao, trừ Chúa Công và Điện Chủ ra, liền xem như thiếu chủ cũng phải khép nép, mà các vị nguyên trưởng lão càng là phải đối với hắn cúi đầu thấp ba phân đi xuống.

“Làm cho ta phần gà, bỏ nhiều ớt một điểm liền tốt”.

“Tuân mệnh, tuân mệnh đại nhân”.

Mạc Phàm thu hồi Hàn Hải lệnh lại, chậm rãi tiến vào bàn ăn cùng với Nhàn Nhàn.

Mới vừa đi được vài bước, hắn liền phát hiện hai thanh niên nam nữ kia hình như đang cố ý kéo bàn lại bàn ăn của hắn, tỏ ý muốn giao thiệp.

“Vị đạo hữu này, người chính là Hàn Hải Thẩm Tước gia danh tiếng cực thịnh đây sao?” Nữ thiếu chủ Ngô Hiền nở nụ cười sáng láng, bước tới chào hỏi Mạc Phàm.

Nhàn Nhàn tự động đứng lùi xuống một bước, khi có người tới tiếp cận, nàng theo bối phận không có đứng song song với Mạc Phàm.

Mạc Phàm không có phủ nhận, nhưng cũng không vội thừa nhận, vờ vịt khách sáo hỏi một câu: “Người là...?”

“A, thật ngại quá, ta gọi Ngô Hiền, là nữ thiếu chủ của Hàn Hải Đô Thành”. Ngô Hiền giọng nói nhỏ nhẹ rất biết cân lượng nói ra.

Không đợi nàng chỉ điểm nhắc tên, một bên Phong Thanh Dương hướng Mạc Phàm gật đầu cười cười, hào sảng nói: “Ta gọi là Phong Thanh Dương, Quỷ Cốc Tông tông môn, lần đầu gặp mặt đạo hữu”.

“Bằng hữu, gặp mặt”. Mạc Phàm vẫn duy trì bộ dáng hữu hảo bắt chuyện.

“Tại hạ đúng là chức vị Hàn Hải Thẩm Tước, vị nữ nhân đi bên cạnh này là thiếp thân thị nữ Nhàn Nhàn”.

Nhàn Nhàn không có nói gì, bối phận không cho phép, nàng chỉ đứng ở sau lưng Mạc Phàm hành lễ.

Phong Thanh Dương thoáng đánh giá qua dung nhan chằng chịt vết khâu vá của Nhàn Nhàn một chút, tức thì khẽ kinh ngạc hỏi: “Nếu ta không nhớ sai, gia phụ ngươi là cơ quan thâu sư vương Nhàn Hoa Thám?"

Mạc Phàm nhìn Nhàn Nhàn một cái, Nhàn Nhàn cũng là hơi bất ngờ, cuối cùng thấy Mạc Phàm nhấp con mắt, hiểu chuyện trả lời: “Là gia gia của ta. Người biết ngài?”

Phong Thanh Dương lập tức đứng lên chắp tay lại nói: “Nhàn Sư Vương lý luận sắc bén, tầm mắt như Thần Minh, vượt xa đạo cảnh thiên hạ, đáng tiếc sinh không hợp thời, Quỷ Cốc Tông chúng ta đến bây giờ vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng thâu sư vương”.

Một câu nói này để cho Nhàn Nhàn động lòng không ngớt, giống như tại gia gia trên trời có linh thiêng đều có thể được thư vị an ủi vậy.

Không khí đột nhiên hơi nghẹn ngào cảm xúc từ vị trí thị nữ Nhàn Nhàn, Mạc Phàm thấy thế tinh ý phá giải: “Hai vị, các ngươi ở chỗ này, chẳng phải sắp tới cùng tham dự Hàn Hải Đô Thành yến tiệc đại lễ sao?”

“Đúng nha. Là mấy ngày tại yến tiệc cực lớn ở toàn bộ Cổ Vực này, bởi vì đó là sinh nhật của ta”. Nữ thiếu chủ Ngô Hiền lập tức hứng khỏi nói.


Mạc Phàm: “? ? ? ?”

Thật khó khăn mới mở miệng nói được một chữ : “Hả?”

Ngô Hiền vẫn vô tư nói: “Mạc Thẩm Tước, chẳng lẽ không ai nói với ngài, yến tiệc vì đại lễ sinh nhật mừng tuổi trưởng thành lần thứ 3333 của ta. Lần này linh đình, thậm chí có mời đến rất nhiều thế lực lớn người”.

Mạc Phàm lần nữa chấn động mi tâm.

Thế giới này điên rồi, Ngô thiếu chủ, ngươi mẹ nó 3333 tuổi còn muốn tổ chức sinh nhật!?

Cái gì mừng tuổi trưởng thành? Không biết ngại sao? Ở thế giới của ta, trên 80 tuổi nên tính là mừng thọ, còn độ tuổi như vậy, khỉ khô, tính làm cháu chắt đời thứ 50 thắp nhang tổ tiên linh vị.

“Mạc Thẩm Tước giống như có chuyện gì thắc mắc?” Ngô Hiền hỏi.

Mạc Phàm bất động thanh sắc co quắp lại khoé miệng, ậm ừ nói: “Hả? Không, không có. Ta nhớ ra rồi, thì ra là sinh nhật của Ngô thiếu chủ...”

Ngô tiểu thư, còn tốt gặp ngươi ở chỗ này, xin thứ lỗi, ta kì thật ban đầu còn định đến đại yến tiệc sinh nhật của ngươi đánh cha ngươi một trận...

Mà lại, ân, cái quỷ gì Hàn Hải Điện.

Ban đầu nói là hội họp chuyện quan trọng.

Sau đó trở thành yến tiệc ám sát.

Cuối cùng lại là sinh nhật thiếu chủ tại trong hắc màn tổ chức hành thích khách mời.

Ngọa tào..., điện tôn Lạc Nhạn, chơi với ngài quá mẹ nó kích thích đi ! ! !

“Phải rồi, nếu hai vị cũng định đi đến Hàn Hải Đô Thành, chi bằng cùng chúng ta đi đi”. Ngô Hiền nói ra.

“Ân, có thể”.

................