Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1048: Dẫn con chó đó rời đi




............

Ma Ấn – Tà Trảo!

Lúc trước ma ấn thiêu đốt linh hồn đối phương còn chưa tản đi, lần công kích này đã chém phần ngực của Lương Thành Công một kích nữa, nhìn thấy năm vết móng tay Tà Trảo gần như xé bỏ hoàn toàn khải giáp trên người Lương Thành Công, bao quát da ngực của chuẩn Quân Vương cũng bị xé lôi ra, lộ ra bên trong nội quan cùng khung xương ngực.

Lương Thành Công rên rỉ thống khổ, thanh âm như lệ quỷ gọi hồn nghe mà sởn gai óc.

Ma Ấn – Diễm Đạp !

Đối phương đã ngã xuống, Ngân Dị Ác Ma Mạc Phàm cuồng dã ở trước mặt đột nhiên xuất hiện tụ lửa quanh chân, sau đó hắn dã man đạp ra một vòng Hỏa Hoàn giậm xuống, giẫm lên người Lương Thành Công, khuếch tán hỏa vụ ra bốn phía.

Bên ngoài sảnh quan chiến vốn đã đổ nát không còn thứ gì, nhưng những tông môn tông chủ các thế lực cư nhiên đều là Vương cấp trở lên, tuyệt đối sẽ không tới mức cỏ rác nhìn xem cảnh này cũng bị lửa đốt chết.

Bọn hắn lúc này nhìn thấy một loạt công kích vừa man rợ vừa hoa lệ của Mạc Phàm, ai nấy chỉ biết trợn trừng hai mắt, linh hồn run rẩy không thể nào mở miệng nói ra.

Dương Hàn Lâm và Dương Miễu hoàn toàn ngu si rồi, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào vị kia thần tượng của bọn hắn, cái gọi là toàn bộ lãnh thổ lãnh tụ cường giả Lương Thiếu Soái đang bị ma diễm giẫm đạp, đốt cháy thân thể, gào thét xin tha đến kinh hoàng.

Lúc này những người ở bên ngoài có thể nhìn thấy vô số tia lửa từ bên trong cơ thể Lương Thành Công phun trào ra ngoài.

Quân Vương cấp cũng không có dễ chết như vậy, Lương Thành Công há miệng kêu rên đau đớn, hai tay run rẩy từ không gian giới chỉ lấy ra dược tề đề kháng hỏa độc, điên cuồng đổ hết cả bình vào trong miệng.

Triều đình Thanh Vũ Đế Quốc đặc biệt giàu có cùng trù phú tài nguyên, dược sư xuất sắc, chế tác được trong toàn bộ Bắc Phương lãnh thổ đều là thánh phẩm. Bất quá, dược tề đề kháng hỏa độc có giá trị rất cao, mỗi một lọ ước tính lên đến gần 5 vạn lượng bạc. Lương Thành Công trút tề dược như mưa mùa hạ, có thể nhẩm nhanh hắn đang đốt tiền nhiều chừng nào, vừa rót vào trong cổ họng cả người lập tức tỏa ra bạch khí, lớp da đỏ bừng từ từ nhạt đi, nằm trên mặt đất thở từng ngụm từng ngụm hổn hển.

Linh hồn tạm thời có thể đã chữa trị xong.

Nhưng xương cốt đổ nát, nội quan lá lách bị vỡ hẹp thì phải làm như thế nào bây giờ?

Mạc Phàm đã dừng chân giẫm, cho Lương Thành Công thời gian uống thuốc thở oxy.

Vẻ mặt vẫn còn như cũ an nhàn nhìn xem hắn, khích lệ tinh thần nói: “Còn thuốc không, có bao nhiêu cho ta hết, sẽ ít giẫm ngươi thêm một lần”.

Lương Thành Công lúc này đã không còn tỉnh táo, hắn như người mất trí, vội vàng ném giới chỉ kèm mật ngữ đưa cho Mạc Phàm.



Hắn cũng mặc kệ Mạc Phàm có giữ lời hứa hay không, đơn thuần chỉ là, hắn không có khả năng suy nghĩ cái gì nữa hết.

“Đánh tới đây nên dừng được rồi, không được giết hắn”. Một giọng nói bán nam bán nữ khó có thể phân biệt run vang lên.

Đột nhiên, đúng lúc này, có bốn đạo thân ảnh từ đâu chạy tới, rất giống bọn hắn ẩn hiện khi tức gần đây theo dõi nãy giờ, nhưng bây giờ mới xuất phát.

Mạc Phàm giương mắt lạnh lùng nhìn vào bốn bóng người rớt xuống, hai tròng mắt bắn ra hung quang mãnh liệt.

Một khi gặp phải đối thủ nào đó càng cường đại, lệ khí trên người Ngân Dị Ác Ma sẽ hoàn toàn bộc phát, ý chí chiến đấu cũng dâng cao hơn hẳn bình thường.

Có ba tên Quân cấp tầm trung vị đổ lại, ba tên này Mạc Phàm không thèm chú ý, nhưng có một cái mặc trường bào nho nhã điệu đà, tóc dài đen nhánh, đầu đội mũ chóp cao đạo mạo, da trắng noãn, kẻ mắt đậm thần bí. Người này không cần bộc lộ khí tức bản thân, Mạc Phàm cũng có thể phần nào ước chừng được lực lượng của hắn tuyệt đối là thâm bất khả trắc.

Chí ít, Mạc Phàm có khả năng bây giờ sẽ không đánh lại hắn.

“Mạc thẩm tước gia, Lương thiếu soái chỉ là muốn bảo vệ hắn biểu muội, hắn thất thủ không đánh lại ngươi, ngươi giết biểu muội hắn liền xong, không cần thiết phải hạ sát thủ với Lương thiếu soái đi?” Cái này đạo mạo điệu đà nam nhân mở miệng bình thản nói.

“Ngươi là ai?” Hai mắt Mạc Phàm vẫn như cũ lóe lên hung quang sát ý nói.

“Triều đình Thanh Vũ Quốc thái giám hộ vệ hoàng đế. Ba vị này đồng dạng là mật vụ hộ pháp đế quốc”. Đạo mạo nam tử bình hòa nói.

Ba tên kia nhìn thấy Lương Thiếu Soái bị bầm dập sống dở chết dở như vậy, trong con ngươi đối với Mạc Phàm bỗng chốc nảy sinh ma quang hung ý.

Bọn hắn không có thân thiện được như tổng thái giám hầu hạ Hoàng Đế, bọn hắn là muốn tới đây diệt trừ hậu hoạn.

Mạc Phàm đương nhiên mặc kệ ba cái tên này.

Nhưng hắn không phải đồ ngu, Ngân Dị Ác Ma thời gian có hạn, bây giờ cương ngạnh, chính mình chỉ còn một thủ đoạn kia... kì thật không nắm chắc bao nhiêu phần trăm chạy thoát khỏi tên thái giám này.

Mạc Phàm thu hồi Thanh Long Yển Nguyệt Đao, thu hồi Hỗn Thiên Lăng của Lương Thành Công, sau đó đá thân thể hắn tới chân của ba tên hộ pháp kia, lạnh lùng nhìn vào thái giám, dùng giọng nói hờ hững đáp trả: “Dẫn con chó này cút đi”.


Lời này vừa nói ra, tổng thái giám lập tức nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ tới Mạc Phàm lại nói chuyện không khách khí như vậy.

Ba tên hộ pháp thì càng sâu cay, đã tức giận nghiến răng nghiến lợi đối với Mạc Phàm.

Đồng dạng đều là hộ pháp, nói Lương Thiếu Soái là chó, vậy bọn hắn lại là cái gì?

Khinh thường ai vậy? Này đại triều Thanh Vũ đế quốc còn treo trên đâu, nào để người khác phỉ báng như thế !

Tự tin và tôn nghiêm của ba người bọn hắn bị Mạc Phàm tàn phá không còn một mảnh, tự nhiên là bộc lộ ra nhất định tức giận.

“Mạc thẩm tước gia, ngươi thực sự cho rằng chúng ta không dám giết chết ngươi sao?” Giọng nói của một trong ba tên hộ pháp thốt ra, hơi thở dần dần lạnh lẽo.

“Cút!” Mạc Phàm lạnh lùng quát, căn bản không cho đám hộ pháp này mặt mũi nói chuyện,

Ba tên hộ pháp lập tức xanh mét mặt mày rồi, vốn là nể chút mặt mũi thái giám khuyên can, không nghĩ tới người này thực sự càng lúc càng quá quắt đến cường độ này.

Lão thái giám không nói một lời, yên lặng quan sát.

Mà ba tên hộ pháp đã bắt đầu tức giận, chậm rãi thải ra khí tức của mình.

Nhưng mà chưa kịp hoàn thành một vòng hô hấp, đột nhiên một luồng thanh âm tinh thần lạnh lùng truyền vào trong khu vực của bọn hắn: “Đi thôi, Thanh Vũ Đế Quốc cần có Hàn Hải Điện ủng hộ. Ở đây có rất nhiều tai mắt sát thủ của Hàn Hải Điện, bọn chúng truyền tin sẽ cực kỳ nhanh, các ngươi sẽ không muốn đắc tội đến Hàn Hải Điện đâu”.

Ba tên hộ pháp ngẩn người ra, lập tức phát huy tinh thần lực, cảm giác đám người phía bên ngoài kết giới, tất cả tông môn đám đông theo dõi từ xa đều có khí tức sát thủ Hàn Hải Điện trà trộn lượn lờ vào.

Bọn hắn lập tức ý thức được cả cuộc đại tái này đều là Mạc Phàm chuẩn bị, Mạc Phàm bên cạnh còn có rất nhiều thủ hạ, bọn hắn một mực vô cùng cường đại ở phía sau trợ thủ, dạng này để ba tên hộ pháp sắc mặt cau có càng thêm khó coi.

Mặc dù thực lực bốn người bọn hắn tuyệt đối là cao hơn mấy tên sát thủ xa lắm, nhưng mà nhân số sát thủ tiềm ẩn của Hàn Hải Điện cực kỳ đông đảo, lẫn lộn thủ đoạn càng tinh vi khó lường, không thể dò xét. Đám người này hành tung quỷ dị, rất khó bắt trọn, chỉ cần một tên phóng nhãn trở ra... không, đừng nói một tên phức tạp như vậy, thậm chí phía ngoài quan sát cũng có thể chỉ là mồi nhử, còn có những kẻ khác đang từ xa theo dõi thêm nữa, đó mới là trọng yếu.

Một khi giết Mạc Phàm tin tức này bị bại lộ về tay Hàn Hải Điện chúa công, vậy thì Thanh Vũ Đế Quốc nguy to rồi.

“Chúng ta đi!” Sắc mặt ba người bọn hắn cực kỳ khó coi, chỉ có thể ôm lấy thân thể như chó bệnh của Lương Thành Công rời khỏi.


“Mang ta theo với, đại ca, xin hãy cứu biểu muội”. Đúng lúc này, Dương Miễu ở đâu vội vàng chạy lên, cũng mặc kệ thân phận hèn mọn của mình, khẩn trương chạy đến chỗ ba tên hộ pháp, chạy đến trước mặt Lương Thành Công nhờ ký gửi.

“Dẫn nàng theo...” Lương Thành Công mệt nhoài, mắt nhắm mắt mở, cắn răng nói với ba gã đồng bạn.

Ba tên hộ pháp dự định chìa một cánh tay dẫn Dương Miễu rời đi, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy giọng nói Mạc Phàm lạnh như băng phía sau.

“Ta chỉ nói dẫn con chó kia biến khỏi tầm mắt ta, không cho phép các ngươi mang theo người ta muốn giết”.

Ánh mắt Mạc Phàm nhìn vào ba tên hộ pháp không chút cảm tình, ngân dị ma diễm trên người đã mơ hồ bốc cháy.

Hắn rõ ràng, đối phương mạnh hơn mình, nhưng vẫn kiêng dè rời đi, như vậy chỉ có một lời để giải thích.

Bản thân bốn tên bọn hắn là sợ thế lực đứng ở phía sau mình.

Mạc Phàm tuyệt đối có chỗ dựa, không quá ngán!

Ba tên hộ pháp triều đình nheo mắt lộ vẻ âm tàn, hiển nhiên đã sinh ra mấy phần tức giận đối với Mạc Phàm. Nhưng nghĩ đến lời lão thái giám nói, bọn hắn đành phải nén giận hừ lạnh một tiếng, không có để ý tới Dương Miễu nữa, trực tiếp mang Lương Thành Công rời đi, từ từ phi hành biến mất.

Vị thái giám thần bí kia nhìn chung quanh chiến trường một chút, sau đó nhìn Mạc Phàm cười ẩn ý.

Cuối cùng cũng làm một cái lễ rồi rời đi.

......................