Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1041: Khống chế cục diện




...............

Bất tri bất giác, không khí u ám đột ngột bủa vây sơn nguyên lòng chảo quần chiến giữa các thế lực, mọi người lạnh gáy ở sống lưng đến cực hạn.

Đám người Dương gia bị dọa đến kém chút té ngã.

Cái kia gã ác ma Mạc Phàm ngạo mạn nhấn mạnh bốn chữ ‘giết sạch mới thôi’, câu này chẳng khác nào thúc ép song phương đi đến cửu tử nhất sinh con đường.

Không cần biết dũng khí của hắn từ đâu mà đến, nhưng hầu như mọi người đều hiểu sự tình ngày hôm nay chắc chắn không thể tốt lành được.

Tiếng nghị luận xôn xao và gào thét nổ tung ầm ầm bốn phía, chẳng ai ngờ tới vốn dĩ là giải thi đấu đại tái tông môn thường niên 50 năm một lần, lại có thể thành ra cái dạng điên cuồng tới mức này.

Nói là 50 năm một lần, bất quá kì thật hiện tại có đôi điểm thay đổi đột xuất, kỳ đại hội đại tái lần này rõ ràng chỉ mới cách lần tổ chức trước đây có 14 năm.

Sở dĩ tổ chức sớm tận 36 năm, nghe phong phanh có lời đồn rằng bởi vì Hải Vực bên kia các thế lực không bằng lòng thời gian dài như vậy, bọn họ muốn đốc tiến hợp pháp quy trình, dùng đủ thủ đoạn để họp hội rút ngắn lại thời gian tổ chức, tại thời điểm một năm trước thiết trí kết hoạch bàn thảo cùng các thế lực, tái khởi động giải thi đấu đại tái.

Đổi từ 50 năm xuống còn 14 năm, liền lịch sử cũng chưa từng có tiền lệ.

Mà lại, ở lần tổ chức sớm này, lòi từ đâu ra xuất hiện một cái đại ác ma giết người không gớm tay, triệt để khuấy lên sóng gió, đánh ra cái chí cực tên tuổi.

Tuy rất nhiều người không nguyện ý tin tưởng, nhưng phần nào đó sự việc bày ra trước mắt tới nói, đây hẳn không phải chỉ là tình cờ trùng hợp đi.

Không chỉ Dương gia, rộng ra khắp tất cả các thế gia khác, các đại tông môn trong đại tái ở Đông Châu tham dự lần này đều bị khí thế của Mạc Phàm hoàn toàn áp chế.

Mọi người bắt đầu lùi xa ra, các thế lực khác vô thanh vô tức tháo lùi chiến ý, hoặc là đứng thành một vòng tròn lớn ngoài rìa mấy chục dặm để quan sát tình huống, hoặc là trực tiếp xuống núi.

Trận thi đấu đại tái này, phảng phất đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Không ai muốn mình chết oan, không ai muốn dây dưa với Mạc Phàm để rồi cùng một chỗ bị liên lụy tính mạng.

Bây giờ trên đài, tất cả bọn hắn nhìn thấy Mạc Phàm đã không còn che giấu điệu thấp giống như là những vòng đầu, đến trận chiến cuối cùng này hắn rốt cuộc ngả bài, bộc lộ bộ mặt sát lục hãi khiếp của mình, không còn giống như là một tuyển thủ tham gia tiến cử, mà càng quả thực chính là một tên ma quỷ tràn đầy oán khí, từng cái quá khứ ma diệt tích lũy trong những năm qua đã hoàn toàn bộc phát vào thời điểm này.

Ai biết được người tàn nhẫn như hắn sẽ còn làm ra chuyện gì đâu?

“Ngông cuồng, Mạc Phàm ngươi cho rằng ngươi lấy sức một mình ngươi có thể thắng tất cả chúng ta ở đây?” Dương Hàn Lâm nuôi ý chí kéo bè phái, vừa nói, ánh mắt vừa nhìn các thế lực khác.

Mạc Phàm cười tà, rất thản nhiên trả lời: “Nếu không tin, các ngươi ngược lại có thể cùng xông lên thử nghiệm một chút”.



Dương Hàn Lâm cắn chặt môi đến lở máu, phóng ánh mắt tức giận nhìn về phía Mạc Phàm, cũng là để ý những người chung quanh.

Lời khiêu chiến ở trên quảng trường hàng ngàn người thế này làm cho người người sợ hãi, nhà nhà giận sôi.

Nhưng lạ kỳ chính là, không ai nghi ngờ lời nói của Mạc Phàm cả.

Người nào dám nói ra lời như vậy tuyệt đối là điên rồi, nhưng mà giờ phút này chẳng biết tại sao tất cả mọi người cảm thấy cái ác ma máu lạnh kia không phải vì tức giận quá độ làm cho mất đi lý trí. Ngược lại bọn hắn cảm giác được sự tỉnh táo và ma diệt máu lạnh ở trong từng câu chữ kia.

Không thể đắc tội hắn.

Tuyệt đối không thể ! !

Đám người Dương gia vốn không nghi ngờ là ứng cử viên vô địch đại tái lần này. Bọn hắn có tới bảy Vương giả cấp, bản thân Dương Hàn Lâm đều là Đế cấp, là thiên tài trác việt ngàn năm có một của Đông Châu.

Phóng nhãn toàn bộ Siêu Duy thế giới, Dương gia là một trong ba đại thế gia lớn nhất cùng với Nguyệt gia và Lê gia.

Hôm nay một cái lạ mặt ngoại vực Hải Châu xuất hiện một người đòi tiêu diệt toàn bộ thế hệ hoàng kim Dương gia, như thế nào không nhấc lên kinh hãi chấn động?

Không chỉ toàn bộ chiến trường bên trong, liền khán đài bên ngoài không khí cũng cô tịch không kém, các trưởng bối, tông chủ, gia chủ của các thế lực cùng tông môn lần lượt biến sắc, chảy mồ hôi ròng ròng.

Thế nhưng bọn hắn hết lần này đến lần khác đều không dám rời khỏi tọa vị, tuyệt đối không dám can thiệp vào chiến trường bên trong.

Liền trọng tài, trọng tài giám khảo đều là bị cầm xuống, khống chế cục diện.

Tiếng xì xầm dần dần trở nên yên tĩnh.

Trên chiến trường, ngoại trừ mười một cái thi thể của Dương gia nhân vật ra, nguyên bản còn có tầm hơn gần 70 người khác đến từ các thế lực khác nằm la liệt, đầu chân, nội quan, nhục thể vò thành cục lẫn lộn trên bãi thây ma thanh diễm.

Bọn hắn hết thảy thấp nhất cũng là tiệm cận Vương cấp thực lực, mà cũng không có gì bất ngờ, hơn hai phần ba trong số này đều là bè phái của Dương gia hỗ trợ lẫn nhau, tất cả giống nhau bị Mạc Phàm một người giẫm đạp bằng thủ đoạn man rợ nhất!

Hiện tại Dương gia chỉ còn chín người, cái kia Dương Hàn Lâm là thủ lĩnh, hắn cảm nhận được sát khí kinh khủng trên người Mạc Phàm, đôi chân run rẩy không đủ dũng khí nhấc lên.

Coi như chạy, bọn hắn cũng không tài nào dám chạy.


“Dương Tứ, ngươi lên trước làm hắn phân tâm, chúng ta bọc hậu”. Hộ vệ đắc lực của Dương Hàn Lâm là Dương Việt Khái mở miệng nói ra.

Đồng thời đẩy tiểu đệ mình là Dương Tứ về phía Mạc Phàm, hắn muốn nhìn xem Mạc Phàm rốt cuộc còn có bao nhiêu thể lực, sau đó cả đám sẽ cùng xông lên tính sổ.

Dù gì cũng không thể lùi được nữa, chỉ có thể đi một nước tính một nước, kéo dài thời gian đợi cho sư thúc bá, sư tôn giải vây cứu giúp tình hình.

Dương Tứ run rẩy bước lên phía trước, nhưng bộ dạng sợ hãi chỉ dám đi từng bước cực ngắn.

“Đi tới, đừng làm mất mặt Dương gia chúng ta, nếu không bây giờ ta sẽ đánh chết ngươi”.

Bỗng nhiên một thanh âm quỷ dị vang lên sau lưng Dương Tứ, nhất thời tiếng nói kiên quyết và lạnh lẽo này dọa cho Dương Tứ đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp cả trán.

Dương Tứ bị tử vong uy hiếp cả hai đường, chỉ cần chần chờ thêm một lúc tất nhiên là máu tươi tràn ra ngay tại chỗ.

Rốt cuộc Dương Tứ chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, gia tăng dũng khí bước lên đài, bộ dạng nơm nớp lo sợ khi đối mặt với sát ý từ Mạc Phàm làm cho hắn tựa hồ bị rơi vào hầm băng lạnh giá vậy.

Bất quá, Dương Tứ nội tâm tràn đầy sợ hãi không bao lâu.

Nghe một cái póc âm thanh phát ra, rất nhanh tích tắc ngắn ngủi vài giây trôi qua, Mạc Phàm đã dùng độc huyết trên cơ thể mình, ngưng tụ ở đầu ngón tay rồi búng một cái.

Một luồng độc huyết bắn ra giống như đầu đạn vậy, trực tiếp bắn xuyên qua Dương Tứ cái trán, đem hắn thùy não kéo một đường như sợi dây tại sau ót đâm ra ngoài, đồng thời cắt bỏ để cho sinh mệnh lẫn linh hồn của hắn triệt để rời bỏ nhân gian.

Độc huyết ác ma có diễm tính, cũng có hàn tính.

Hàn độc xâm lấn ! ! !

Chết thế còn chưa xong, nhìn thấy độc xâm lấn từ vầng trán của Dương Tứ, trước tiên chính là hai mắt tím tái, sau khi cặp mắt hoàn toàn đóng băng, thân thể Dương Tứ lập tức cứng ngắc lại biến thành tượng băng, dần dần ngã về phía sau.

Ầm một tiếng, thân thể Dương Tứ lập tức chia năm xẻ bảy, gân thịt, nội tạng và tứ chi vỡ ra biến thành từng mảnh băng vụn nằm rải rác trên mặt đất.

Đám người ở trên núi vốn đang cảm thấy nóng bức trong người, nhưng vừa nhìn thấy tử trạng của Dương Tứ bi thảm như thế không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Khán đài từ xa, kết giới phía ngoài theo dõi cũng có chung tình trạng. Bình thường sau khi chiến đấu kết thúc sẽ có những thanh âm nghị luận ồn ào phát ra, nhưng bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của mọi người.

Tất cả bọn hắn chỉ biết trợn mắt, câm lặng nhìn xuống sân thi đấu, nhìn xem thế hệ con cháu của mình lần lượt bị đánh vỡ đạo tâm, không ai nói nổi một lời.


Dương Tứ dẫu gì cũng là chuẩn Vương giả cấp, cũng là chuẩn Đế Vương cảnh giới.

Nhưng chuẩn Đế Vương đứng trước mặt Quân Vương, thực sự là gà đất chó sành!!!

Trong lúc nhất thời, những thành viên Dương gia đã hoàn toàn tím tái mặt mày rồi, bọn hắn mất đi khẩu khí cùng cường khí vốn có.

“Đại ca, đây là...” Sắc mặt nữ tử Dương Miễu xanh mét, ánh mắt nhìn vào nam nhân mặt sẹo mặc áo khoác vàng thần bí hỏi nhỏ.

“Nếu như ngươi không muốn chết trước thì câm miệng”. Nam tử áo vàng mặt sẹo kia lãnh đạm nói.

Dương Miễu ngẩn người ra, nhưng không dám nói thêm một câu.

Hiện tại nàng còn dám nói cái gì bây giờ.

Dương gia tổng cộng có 20 thành viên vào đến chung kết, thời gian không đến mười phút đã chết thảm 12 người.

Thủ lĩnh thế hệ thanh niên Dương gia là Dương Hàn Lâm đã đang cực kỳ tức giận, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào gã mặc áo vàng thần bí liên tục đi theo đội ngũ mình.

Dương Hàn Lâm có thể cảm nhận được, tên này cũng là Quân cấp giống Mạc Phàm, Mạc Phàm tại trận chung kết mới bộc phát ra Quân cấp cảnh chính là ngoài ý muốn của tất cả mọi người.

Phải biết, Quân cấp chính là cường giả chí cao ở thế giới này, chỉ có trong top lãnh tụ đỉnh tiêm các thế lực, mà phải là thế lực hàng đầu thì mới may mắn nhào nặn ra được một vị.

Không phải là cảnh giới mà thế hệ giải đấu đại tái cho thanh niên có thể so tài.

Dương Hàn Lâm cũng chỉ mới đạt tới hạ vị Đại Đế liền có thể xưng là nhất lưu, vô địch thanh niên Đông Châu, dạng này gặp Mạc Phàm chính là tự tìm đường chết.

........................