Toàn Chức Cao Thủ

Chương 945: Có hơi ác




Edit: Túy Vũ | Beta: Lorna

Dãy Núi Liệt Bình.

Các công hội nhận được tin Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn đổi mới đều tập trung ở đây, không ai trao đổi gì với nhau vì tất cả đều biết rằng, người đứng ra làm chủ công hội lúc này chưa chắc là hội trưởng. Mọi người chơi đều đang tăm tia những nhân vật trùng nghề với chiến đội bên phe địch, xem cái nào là tài khoản phụ mà các tuyển thủ dùng.

Sa Hàn lại vào lúc này mà đĩnh đạc xuất hiện.

Con BOSS có tiểu sử thần bí nhất trong toàn bộ các NPC ở Dãy Núi Liệt Bình, thuộc hệ Ám Dạ, tinh thông đủ bốn nghề, đã phát huy tinh thần biến thái của BOSS đến max cấp. Trước khi tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia vào cuộc chiến đánh BOSS, số người ngã xuống dưới cây dao găm của Sa Hàn là nhiều vô kể, truy điệu đầy một xấp A4 cũng không hết.

Cho đến hôm nay, vẫn chưa có công hội nào tạo ra được đấu pháp hoàn chỉnh để giết BOSS này, toàn bộ đều chỉ cậy nhờ vào máu và nước mắt, lấy xác người lấp tường thành.

Sa Hàn là con BOSS cấp 75 đổi mới cuối cùng trong tám con của tuần này. Bảy con trước đó, có hết sáu con vì tuyển thủ chuyên nghiệp nhập trận mà chiến cuộc hoàn toàn đổi khác. Lần này cũng có tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia, sẽ đánh ra thành thế nào đây? Các công hội cùng nhau tiến quân về địa điểm Sa Hàn đổi mới đều đã bắt đầu nghĩ ngợi mông lung.

Dãy Núi Liệt Bình, đỉnh Lâm Bình.

Sa Hàn đổi mới ở địa hình rừng núi, hiện tại đã bị công hội thuộc ba nhà chặn đường.

Lam Khê Các, Trung Thảo Đường, Bá Khí Hùng Đồ.

Luận về thế lực công hội, ba ông lớn mạnh nhất đều đã báo danh vào trận.

Có điều ai ở đây cũng hiểu rõ, cuộc chiến cướp BOSS hôm nay, yếu tố quyết định thắng thua chỉ sợ không phải thực lực công hội, mà là thực lực của tuyển thủ chuyên nghiệp tới tọa trấn.

Nhân mã của ba công hội dùng thế chân vạc kẹp Sa Hàn vào giữa.

“Chờ quan sát…” Bên phía Bá Khí Hùng Đồ có người mới mở miệng nói…

“Giết nó đêêêêêê!!!” Bên Lam Khê Các đã có người muốn nhào vô Sa Hàn.

“… biến động.” Người bên Bá Khí Hùng Đồ vẫn ráng nói cho hết câu. Biến động xuất hiện còn mau hơn mình kịp nói, khổ quá.

“Đám trẻ a…” Nhìn kiếm khách xông ra khỏi đoàn người Lam Khê Các, Lâm Kính Ngôn nhịn không nổi thổn thức.

Kiếm khách của Lam Khê Các không cần dài dòng, trực tiếp uýnh tới BOSS. Tinh thần hăng hái bắn ra tung tóe thế này, ngoại trừ người mới của Lam Vũ là Lư Hãn Văn, còn có thể là ai?

Nào ngờ kiếm của Lư Hãn Văn còn chưa kịp đâm trúng đã bị cản lại.

Từ Trung Thảo Đường bay ra một ma đạo học giả cưỡi chổi, giữa đường nhảy xuống, vung chổi đánh liền năm liên kích, kiếm khách của Lô Hãn Văn không thể không đổi mục tiêu, quay kiếm chống đỡ.

“Đúng là thời thế thuộc về người trẻ tuổi…” Lâm Kính Ngôn tiếp tục bùi ngùi. Kiếm khách của Lư Hãn Văn và ma đạo học giả mới xông ra của Trung Thảo Đường trong nháy mắt đã giao chiến hết mấy hiệp.

Ma đạo học giả của Vi Thảo có thể đánh ngang được với Lư Hãn Văn, đương nhiên chính là tuyển thủ thiên tài Cao Anh Kiệt.

Tính cách của Cao Anh Kiệt vốn không manh động như thế, nhưng mùa giải này có thêm một thiếu niên thiên tài bước lên đỉnh cao như Lư Hãn Văn, còn thể hiện quá xuất sắc trong mùa giải mà mình là tân binh, rất nhiều người đã bắt đầu so sánh Cao Anh Kiệt và Lư Hãn Văn với nhau.

Nếu nói đến kỹ thuật, Cao Anh Kiệt lớn hơn Lư Hãn Văn ba tuổi, nhỉnh hơn một chút về mặt chín chắn cẩn thận, nhưng nếu nói tính cách, ngay cả đội trưởng Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo cũng phải chính miệng than thở: Nếu Cao Anh Kiệt có thể hăng hái như Lư Hãn Văn thì tốt quá.

Câu này dĩ nhiên không nói trước mặt Cao Anh Kiệt, nhưng không khéo là Cao Anh Kiệt lại vô tình nghe thấy.

Thật ra bản thân Cao Anh Kiệt cũng biết rõ mình thiếu sót chỗ nào. Vấn đề là, muốn sửa tính đâu có dễ?

Nhưng Cao Anh Kiệt vẫn muốn cố gắng sửa thử, cậu không muốn phụ lòng kỳ vọng của tiền bối đối với mình.

Vì thế Cao Anh Kiệt bắt đầu để mắt đến Lư Hãn Văn, không phải là bắt chước, mà là muốn học tập theo tinh thần của Lư Hãn Văn.

Một trận chiến như cướp BOSS, chưa gì đã xông lên đánh không phải phong cách của Cao Anh Kiệt. Nhưng cậu nhìn thấy Lư Hãn Văn nhảy ra, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng có thể học theo tinh thần tiến thủ này, cho nên lập tức quyết đoán bay ra theo.

Hai người trẻ xuất sắc nhất mùa giải này của liên minh ra sức đập nhau trong game.

“Tui nói á lão Lâm, không thể để bọn nhỏ chiếm hết vẻ vang, mùa giải này phải là tụi mình lấp lánh nhất mới đúng.” Một chuyên gia đạn dược đi tới bên cạnh lưu manh của Lâm Kính Ngôn, tay liên tục đổi băng đạn của súng lục tự động, tiếng lạch cạch vang lên không ngừng, rõ ràng là một thằng rảnh quá không có gì làm thích táy máy.

“Lấp lánh không phải là thế mạnh của cậu sao?” Lâm Kính Ngôn nói.

“Ha ha, anh cũng đừng có khiêm tốn nữa, tốc độ chút đi, đừng để đám tiểu quỷ huênh hoang quá!” Trương Giai Lạc cười, súng lục tự động trong tay chuyên gia đạn dược đột nhiên vang lên một tiếng cạch cuối cùng của đạn vào lỗ, ngay lập tức bắn ra.

Pằng pằng pằng pằng!

Tiếng súng lanh lảnh vang lên không ngừng, bắn ra một đống đạn rực rỡ đủ màu, hiệu ứng nào cũng không thiếu. Trong khi đó, tay trái không cầm súng thì không ngừng ném lựu đạn, chỉ trong khoảnh khắc, khói lửa dày đặc khắp nơi, ngay cả Sa Ảnh đứng đó cũng bị che mờ. Đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc cứ hễ đánh ra là khiến người ta cảm thấy, tên này hồi trước nhất quyết giải nghệ chắc chắn là để mưu đồ cái gì đó…

Giữa khói lửa bùng cháy rực rỡ, lưu manh của Lâm Kính Ngôn cũng đã luồn vào, hai lão tướng của liên minh bắt đầu một màn đánh lén đẹp mắt đến hai tân binh.

Ai ngờ đôi bên còn chưa kịp đến được với nhau, từng đạo kiếm ảnh màu lam đột nhiên lóe lên giữa hào quang ánh sáng của đấu pháp Bách Hoa, tuy đơn giản nhưng đã phủ lấp màn ánh sáng mê hoặc mắt người kia. Nhiều đường kiếm đẹp mắt lập tức phá vỡ thế đánh lén của hai thằng già.

Sau đó, một mớ bong bóng thoại lập tức bay lên đập vô mặt.

“Hai người mấy anh hổng biết nhục hả đám nhỏ đáng yêu tới vậy mà hai anh nỡ dùng cách này để đối phó xem ra đạo đức tốt đẹp kính già yêu trẻ ở Bá Đồ chỉ còn có một nửa mà chắc chắn là nửa trước chứ không phải nửa sau bởi vì như vậy thì mới có lợi cho bản thân mấy anh ha!!!!!!”

“Đù, bong bóng thoại lớn quá, đấu pháp Bách Hoa của cậu hiệu ứng che lấp quá yếu đuối, không bằng rồi.” Lâm Kính Ngôn than thở.

“Tui cứ cảm thấy lý do tên này không ngắt câu là vì dấu câu sẽ tạo ra khe hở, không thể đạt đến hiệu ứng che lấp lớn nhất.” Trương Giai Lạc nói.

“Cậu nhìn kỹ đi, thật ra có dấu câu.” Lâm Kính Ngôn nói.

“Sáu dấu chấm than đó rớt tới lưng quần nó luôn rồi!” Trương Giai Lạc nói.

Hai lão tướng vừa đâm chọt vừa giao thủ với người mới gia nhập cuộc chiến, mà người mới tới là ai thì quá dễ đoán. Bong bóng thoại cỡ bự kiểu này gần như đã là bảng hiệu riêng của Hoàng Thiếu Thiên bên Lam Vũ.

“Hai anh bớt nói lời rác rưởi đi chẳng qua là vì trong game mới có bong bóng thoại thôi chứ thi đấu chuyên nghiệp có không có không có không????” Hoàng Thiếu Thiên kêu gào.

“Cậu ta còn kêu người khác bớt nói lời rác rưởi, tui muốn chết quá…” Trương Giai Lạc nói.

“Có ai không muốn?” Lâm Kính Ngôn nói.

Miệng thì giao lưu, tay cũng không ngừng, trong nháy mắt ba nhân vật đã qua lại hết mấy kỹ năng, chuyên gia đạn dược của Trương Giai Lạc lùi về phía sau làm người hỗ trợ, lưu manh của Lâm Kính Ngôn đứng ra phía trước giáp lá cà với kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên cho dù là đại thần đang ở trạng thái đỉnh cao, gặp phải sự liên thủ của hai lão tướng này vẫn rất thận trọng, không để họ thuận lợi kéo dài thế trận hai đánh một, dưới sự yểm hộ chất lượng cao của bong bóng thoại, ra một chiêu Tam Đoạn Trảm lật người vòng qua lưu manh của Lâm Kính Ngôn, rõ ràng là muốn nhào vô chơi với chuyên gia đạn dược của Trương Giai Lạc.

Ai dè mới nhào vô được nửa đường, bỗng nhiên có thêm một nhân vật từ bên hông bay ra, đến từ đội hình Trung Thảo Đường giống như Cao Anh Kiệt, cũng cưỡi chổi như Cao Anh Kiệt, nhưng góc độ và thời điểm bay ra thì vi diệu hơn nhiều, lúc bay đến chỗ kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên cũng là lúc xuất hiện một điểm yếu chết người của liên kích mà Hoàng Thiếu Thiên đang đánh. Vì thế kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên bị hất lên quét một nhát văng ra đất, sau đó bị quét thêm một trận phần phật phần phật, bụi bặm bay tung tóe, chỉ kém quét thành một ụ đất chôn luôn kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên.

“Mắc zại mắc zại mắc zại mắc zại! Ai nhào lên cũng nhắm vô tui là sao, ba đứa đánh một đứa, ê đừng có vì thua trên sân đấu mà lấy công trả thù riêng chớ!!” Hoàng Thiếu Thiên bị chổi quét lăn lốc không điều khiển được, cho nên lần này kiên nhẫn đánh đầy đủ dấu câu vào bong bóng thoại.

“Ai kêu cậu ồn ào quá.” Ma đạo học giả xông ra không hề nương tay, ném thêm hai bình ma pháp, kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên lập tức bị kẹp giữa hai lớp băng và lửa.

“Hoàng thiếu, để em cứu anh!” Lư Hãn Văn nhìn thấy tình cảnh của Hoàng Thiếu Thiên bên này không ổn, vội vàng hất một kiếm đẩy chổi của Cao Anh Kiệt ra, lao tới cứu viện.

“Mất mặt chưa, Hoàng Thiếu Thiên cậu mau giải nghệ đi, tặng lại vị trí của cậu cho đồng chí Tiểu Lư mới là chân lý!” Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn than vãn tới tấp.

“Nhìn không ra nha, hai anh sau khi trở thành đồng đội còn ăn ý dữ, kẻ hát người múa!” Hoàng Thiếu Thiên đâu có dễ bắt nạt, dù phải đối phó với ba đại thần cùng lúc cũng không thể bị hốt quá nhanh. Kiếm khách vùng dậy ra chiêu Phong Tàn Thảo Tận, luồng kiếm quang vẽ thành một vòng kiếm xung quanh người hắn, đẩy lùi hai nhân vật đứng gần, sau đó một chiêu Thăng Long Trảm rồi một chiêu Kiếm Kích Trường Không, y như cưỡi kiếm thành tiên mà bay ra khỏi vòng vây.

Những người chơi đứng xem đã há hốc mồm từ lâu.

Lư Hãn Văn, Cao Anh Kiệt, Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn… Cảnh tượng diễn ra trước mắt bọn họ là gì? Đây chính là Ngôi Sao Cuối Tuần mà! Ai nấy đều quên sạch mình đến đây để làm gì, ai nấy đều chỉ muốn ngồi làm khán giả ngoan ngoãn coi đại thần biểu diễn.

Vì thế, khi thần không biết quỷ không hay, đã có một tiểu đội người chơi lặng lẽ mò tới khu vực sát đó.

“Thấy mẹ…” Phát hiện mình đã đụng phải một bầy tuyển thủ chuyên nghiệp, Ngụy Sâm đau đớn kêu lên một tiếng: “Nội dung tập huấn lần này có phải hơi ác quá rồi không?”

“Ừm, có hơi quá sức, cho nên mọi người đừng bị áp lực, cứ can đảm mà xông lên đi!” Diệp Tu nói.

“Nói cái kít, lần này ác quá, hay mình về đổi trang bị đi?” Ngụy Sâm nói.

“Mất trang bị quen dùng sẽ dẫn tới thay đổi trong nhịp độ chiến đấu đã tập luyện, tui thấy tốt nhất không nên lơ là chi tiết nhỏ này.” Diệp Tu nói.

“Mẹ nó, vậy nói đừng áp lực cái gì, mày có gan thì lên đó rớt Ô Thiên Cơ cho tụi nó hốt đi.” Ngụy Sâm nói.

“Đồng chí Mạc Phàm.” Diệp Tu quay đầu, lần đầu tiên trong đời chủ động tìm Mạc Phàm trao đổi trước cuộc chiến, “Lần này giao cho riêng mình cậu một nhiệm vụ rất căng, nếu bất kỳ ai trong chúng ta rớt trang bị, cậu nhất định phải thí hết mọi thứ giành trang bị về cho bằng được.”