Toàn Chức Cao Thủ

Chương 883: Kết thúc màn bóc tem




Edit: Cú | Beta: Kha

Đám tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng mấy khi quẩy nhiệt tình đến thế. Bình thường trong lúc thi đấu, mỗi tuần sẽ có khoảng nửa số tuyển thủ rầu rĩ ruột gan vì thua trận, nhưng bây giờ tất cả đều rủ nhau vào game. Mà đối với dân chuyên, chuyện tranh nhau bóc tem phó bản cũng không quan trọng lắm, mọi người chỉ muốn làm quen với phiên bản mới mà thôi. Vậy nên ngoài việc cắm đầu cắm cổ lập đội đi phó bản, mọi người cũng còn cả tá việc liên quan đến game phải làm. Nếu gặp người không biết, có vô tình nhìn thấy thì cũng chẳng nghĩ đến đám này toàn là tuyển thủ chuyên nghiệp nổi tiếng được, bởi trông chúng chẳng khác gì game thủ bình thường.

“Phó bản đoàn đội 20 người bị xử lý hết rồi á?” Diệp Tu nhảy ra hỏi.

“Chắc vậy đấy.” Có người đáp.

“Thế còn đoàn đội 50 người đánh chưa?” – Hắn lại hỏi.

Lập tức có mấy người gửi emo hộc máu, thằng già này cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! Đoàn 50 người mà cũng muốn ghép đánh à? Đánh xong lại đòi lập team trăm người luôn chứ gì?

Lần này hắn kêu gọi chẳng ai thèm phản ứng, dù sao thì đoàn 50 cũng khác đoàn 20. Đoàn 20 chỉ cần ghép hai đội lại là đủ, còn muốn lập đoàn 50 thì chắc phải tới năm nhà tham gia lận. Mà thật ra làm gì có nhiều chiến đội rảnh rỗi đến vậy? Nhìn mấy người ở đây thỉnh thoảng buôn chuyện vậy thôi, chứ đừng nghĩ bọn họ không có việc gì làm. Chỉ là phó bản có thể làm khó tuyển thủ chuyên nghiệp sao? Vừa đánh phó bản vừa chat chit chẳng qua chỉ làm họ tốn thêm chút sức lực dư thừa mà thôi.

“Lập team đi phó bản đoàn đội 50 đây, ai đồng ý thì tham gia nào! Ai đi không, đi không nào?” Diệp Tu cũng biết hiếm người nào rảnh rỗi lúc này nên hắn lại gọi thêm tiếng nữa, tạo cơ hội cho mọi người. Thế nhưng vẫn chẳng có ma nào hưởng ứng. Hắn chỉ đành bất đắc dĩ quay về game, người của chiến đội Vi Thảo vẫn chưa rời đi.

“Không ai đi.” Diệp Tu nói.

“Anh thật sự muốn gom đoàn 50 người.” Vương Kiệt Hi nói. Không chỉ mình Vương Kiệt Hi có thể nhìn thấy Diệp Tu rao tin trong group chat, trong đội Vi Thảo cũng có không ít tuyển thủ có tên trong group.

“Được thì cứ triển thôi, nhưng coi bộ không được rồi.” Diệp Tu bất đắc dĩ đáp.

“Người trong công hội thường không đánh nổi độ khó này đâu.” Vương Kiệt Hi nói.

“À ừ…” Diệp Tu thừa nhận. Phó bản đoàn đội càng đông càng khó, huống chi bây giờ còn vượt hẳn năm cấp. Trình độ của game thủ bình thường lại khác một trời một vực với dân chuyên, cho dù có đại thần chỉ huy thì cũng sợ game thủ bình thường không theo kịp nhịp độ này. Dẫn bọn họ đi đánh phó bản đoàn đội quả thật không thực tế tí nào.

“Không bóc tem được phó bản thì mấy anh cũng không có hứng đi đúng không?” Vương Kiệt Hi đoán.

“Đúng vậy.” Diệp Tu gật đầu. Nhưng thứ hắn quan tâm thật ra không phải kỷ lục bóc tem, mà là đống phần thưởng sau khi hoàn thành kỷ lục này.

Cập nhật phiên bản mới có thể nói là một cơ hội với chiến đội khốn khó như Hưng Hân. Mặc dù chiến đội chuyên nghiệp, thậm chí là mấy công hội nhà giàu tích trữ được nhiều vật liệu hơn Hưng Hân, nhưng thăng cấp trang bị bạc không phải chuyện có thể làm xong trong thời gian ngắn. Hơn nữa họ còn phải tốn thời gian thu thập và nghiên cứu những vật liệu mới ra cao hơn năm cấp kia nữa. Nếu lúc này Hưng Hân có thể thu thập được một lượng lớn trang bị cam cấp 75, khoảng cách về trang bị với các chiến đội chuyên nghiệp khác sẽ được rút ngắn lại.

Hiện tại các chiến đội chuyên nghiệp vẫn còn xài trang bị bạc cấp 70, hoặc xài một vài món trang bị cam cấp 75 thật xịn, nhưng về thuộc tính cơ bản thì mọi người gần như đứng ngang nhau. Hoặc trang bị bạc level 70 chỉ nhỉnh hơn ở chỗ nó có thuộc tính phụ phù hợp với người dùng hơn. Nhưng nếu so với Hưng Hân còn đang xài trang bị cam cấp 70, chênh lệch trước đó cũng đã rút lại rất nhiều rồi.

Vì vậy, Diệp Tu hy vọng có thể lấy được càng nhiều trang bị cam cấp 75 càng tốt. Hưng Hân không giống các chiến đội chuyên nghiệp khác, có sẵn công hội với thế lực nhất định, cho dù chỉ là công hội tầm trung ở Thần Chi Lĩnh Vực. Bởi cho dù tỷ lệ rơi đồ cam rất thấp, với thế lực rộng lớn của các chiến đội chuyên nghiệp, thêm cả đám fan ruột, bọn họ vẫn có thể thu thập năng suất hơn Hưng Hân nhiều.

Còn Hưng Hân thì sao? Hưng Hân chỉ vừa mới thành lập, mà công hội Vô Cực là câu lạc bộ có chiến đội bị loại cách đây hai năm, được Ngũ Thần cho sát nhập vào nhưng chịu ảnh hưởng xấu từ chuyện gia nhập Hưng Hân nên đang trong trạng thái phục hồi, thực lực còn rất yếu.

Chính vì vậy Diệp Tu buộc phải tính toán chi li phần thưởng bóc tem phó bản, bọn họ không có tư cách để hào phóng như các chiến đội chuyên nghiệp khác.

Sau một hồi cố gắng, Hưng Hân nhờ tranh bóc tem mà giành được một khoản lợi không nhỏ. Tính trên toàn Vinh Quang, họ tuyệt đối là thế lực ôm nhiều trang bị cam cấp 75 nhất hiện giờ, tuy rằng nhiêu đó vẫn chưa đủ để trang bị hết cho cả đội. Mà lúc này, thấy đã không thể nhờ vào việc tranh bóc tem để lấy trang bị nữa, Diệp Tu cảm thấy hơi tiếc.

Vương Kiệt Hi cũng là đội trưởng, có cùng mối quan tâm như Diệp Tu, thêm vào hoàn cảnh của Hưng Hân, vậy nên anh cũng dễ dàng đoán được tâm trạng hiện tại của Diệp Tu. Lúc này anh mới cười nói: “Làm mấy ván không? Cược vài món linh tinh nhé?”

“Ha ha ha..” – Diệp Tu cười gượng, Quân Mạc Tiếu xoay người về phía thành viên của Hưng Hân: “Giải tán, đi ngủ!”

“Sao đấy, không dám à!” Tuyển thủ Viên Bách Thanh tuy chơi mục sư, nhưng tính tình lại khá xốc nổi, hắn hô to khiêu khích.

“Không phải không dám!” Diệp Tu cười nói: “Chẳng qua là anh thấy đấu với mấy cậu, mình anh là đủ rồi, hoàn toàn không cần làm phiền mọi người đâu!”

“Nói cũng đúng.” Vương Kiệt Hi cười, Vương Bất Lưu Hành cũng quay lại nói với đội Vi Thảo: “Giải tán đi, mình anh ở lại được rồi.”

“Ha ha ha.” Thành viên Vi Thảo đều cười ầm lên, Viên Bách Thanh thêm vào: “Chúng tôi không đánh, nhưng cũng không đi đâu. Chúng tôi đứng xem cũng được mà?”

“Viên Bách Thanh, cậu hơi bị kiêu ngạo đấy, anh nhịn cậu lâu rồi nhé! Cậu có dám solo với anh không?” Diệp Tu chỉ thẳng tên.

“Đờ mờ, đòi solo với trị liệu hả? Vậy mà anh cũng làm được!” Viên Bách Thanh kêu lên.

“Anh cho chú chọn bừa một nghề đấy.” Diệp Tu đáp.

“Anh lượn cmn nó đi!” Viên Bách Thanh bức xúc. Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên tất cả các nghề đều phải biết chơi, có khi còn chơi hay hơn game thủ bình thường. Nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không chơi nghề tủ của mình thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

“Để công bằng, anh sẽ không chơi nghề tán nhân mình thông thạo nhất, anh cũng chọn bừa một nghề khác như pháp sư chiến đấu chẳng hạn, như vậy cậu có ý kiến gì không?” Diệp Tu nói.

“Cái đmm….” Viên Bách Thanh chửi thề, thật sự không biết nói gì nữa.

“Ha ha, vậy là không dám rồi.” Diệp Tu cười.

Viên Bách Thanh khóc không ra tiếng. Hắn phải trả lời thế nào mới phải đây? Nói dám thì không phải là đi tìm đường chết ư? Thế là không dám à? Mẹ, mà việc này thì có liên quan gì đến dám hay không, làm sao trọng tâm câu chuyện lại quay ngoắt sang như vậy rồi.

“Không thì tỷ thí mấy ván với tôi nhé?” Cuối cùng vẫn là đại thần Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về.

“Với cậu ấy á? Đánh không biết bao nhiêu lần rồi, không có ý nghĩa, đi ngủ còn hơn.” Diệp Tu đáp.

“Anh không dám à?” Viên Bách Thanh chen vào, sau đó đứng hình.

“Đù má, offline luôn kìa…” Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo ngơ ngác. Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu lập tức biến mất. Quyết đoán logout, không hề dây dưa dông dài, thậm chí những người khác bên chiến đội Hưng Hân còn chưa kịp giải tán.

“Ngủ thôi…”

Diệp Tu vặn eo bẻ cổ, đứng dậy cử động gân cốt. Mọi người ở Hưng Hân đều nhìn hắn, cùng cảm thấy bó tay. Cuối cùng chỉ có Mạc Phàm, người ít nói nhất lại nhìn Diệp Tu khinh bỉ: “Mặt dày đê tiện!”

Diệp Tu liếc nhìn cậu, đáp gọn lỏn: “Ai đánh chơi tự trọng.”

Mạc Phàm lập tức sa sầm mặt mày. Hắn muốn phản bác, nhưng đây lại là sự thật. Trong phó bản đoàn đội, hắn đánh như một trò đùa.

“Nghỉ sớm cả đi.” Diệp Tu nói với mọi người.

“Ầy, vậy là không còn kỷ lục nào để lấy nữa, tiếc quá!” Trần Quả thở dài.

“Hôm nay cũng kiếm không ít rồi.” Diệp Tu đáp.

“Đúng thế.” Trần Quả gật đầu. Nếu không có đội ngũ như bây giờ, có nằm mơ Trần Quả cũng không tưởng tượng được mình có thể kiếm được nhiều như vậy. Mới cách đây không lâu, cô còn là một game thủ Vinh Quang bình thường nhất, còn bây giờ thì sao? Đạt được kỷ lục đáng gờm nhất, chung đoàn với những tuyển thủ chuyên nghiệp trâu bò nhất, đây có lẽ chỉ là một giấc mơ hoang đường của đám dân thường mà thôi.

Trần Quả ngồi trên ghế ngây ngẩn một hồi, mãi đến khi Đường Nhu gọi cô một tiếng trước khi rời khỏi: “Không ngủ à?”

“À ừ, đi thôi.” Trần Quả cũng vội vàng đứng dậy.

“Tiểu Đường, đội chúng ta rất mạnh đó!” Trần Quả đột nhiên nói.

Đường Nhu ngẩn ra, liền cười đáp: “Còn có thể mạnh hơn nữa kìa.”

“Đúng thế, nhất định.” Trần Quả cười, theo Đường Nhu về phòng. Vậy mà ngủ chưa được bao lâu, cô lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trần Quả mở ra xem, hóa ra là ký giả Thường Tiên của báo Esport, cô bèn bấm nghe.

“Tiểu Thường đấy à, có chuyện gì vậy?” Trần Quả hỏi.

“Chào chị Trần.” Thường Tiên chủ động chào hỏi. Sau hiệp 2 đánh bại chiến đội Vô Cực, Hưng Hân không còn cơ hội lên báo nữa, nhưng Thường Tiên vẫn duy trì liên lạc với bên Hưng Hân. Tuy không qua khu nhà ở nữa, nhưng hắn vẫn thường đi dạo quanh tiệm net Hưng Hân, cũng rất thân thiết với thu ngân và các nhân viên bên này. Có khi gặp được Trần Quả lại trò chuyện nhiều thêm mấy câu, nói hết cái này đến cái khác, chủ đề không chỉ xoay quanh công việc. Tất nhiên mục đích chính là để làm thân, xây dựng quan hệ.

Dần dà, Trần Quả cũng nắm được thói quen làm việc của tên nhóc này.

Tới tiệm net lang thang, hoặc chào hỏi qua mạng cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng đến lúc có việc, hắn chắc chắn sẽ gọi điện báo trước. Vậy nên nghe điện thoại vừa đổ chuông, thấy là Thường Tiên gọi, Trần Quả biết ngay hắn gọi không phải để hỏi thăm hay tán phét gì.

“Chuyện là thế này, chị Trần, hôm này là ngày mấy rồi chị có nhớ không?” Thường Tiên hỏi.