Edit: Tam | Beta: Kha
Công việc thanh lý của chiến đội Vô Cực được phân công khá rõ ràng, người đối nội, người đối ngoại, người kiểm kê, người kết toán tài sản.
Việc liên hệ với đối tác, bình thường là do Hà An làm quản lý đội phụ trách, nhưng bởi bên kia là Hưng Hân, đầu óc Hà An sợ là không được lý trí. Ông chủ Vô Cực nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc giao nhiệm vụ này cho Ngũ Thần.
Chung đội nhiều năm, Ngũ Thần rất được ông chủ chiến đội tin tưởng, nếu không phải hắn bảo muốn tập trung thi đấu, người kiêm nhiệm chức quản lý đã chẳng phải Hà An. Hà An tuy có năng lực, nhưng vẫn còn non xanh lắm. Ngũ Thần chuyên nghiệp hơn nhiều.
Ngũ Thần im lặng nhận nhiệm vụ, không nói thêm gì.
Những thứ cần bán phá giá này, có thứ từng là trang bị của hắn, có thứ hắn cày được trong game, bây giờ phải chính tay giao dịch cho người khác, không biết có xem là một loại kỷ niệm không.
Về phòng, màn hình máy tính đã tắt từ lâu. Ngũ Thần nhích chuột, màn hình sáng lên, cửa sổ chat với Diệp Tu ban nãy còn nguyên đấy. Ngũ Thần trực tiếp gửi tin nhắn qua, nói một câu còn thẳng thừng hơn câu hỏi giá ban nãy của Diệp Tu: “Mấy ông chuẩn bị bao nhiêu tiền mua?”
Ngũ Thần tất nhiên không cho rằng bên kia sẽ cho hắn câu trả lời trực tiếp, đây chỉ là một loại thăm dò, từ giọng điệu, câu chữ để phỏng đoán thái độ đối phương. Thật ra giao dịch quan trọng như vậy không nên bàn bạc qua mạng, chẳng qua bây giờ mới là tiếp xúc bước đầu thôi!
Có điều “bước đầu” của hai người hơi trực tiếp một chút, vừa vào đã đập ngay câu chốt “Ông bán bao nhiêu tiền” với “Ông có bao nhiêu tiền mua”.
Ngũ Thần đoán không sai, Diệp Tu ngồi bên kia máy tính mau chóng trả lời: “Đầu tiên phải coi mấy ông có gì để mua đã.”
“Nếu hàng bên tui hợp ý Hưng Hân, mấy ông có mua hết không?” Ngũ Thần hỏi. Bên chiến đội tất nhiên rất muốn thanh lý một lần cho xong. Nhưng thực tế chuyện như vậy rất hiếm xảy ra, kinh nghiệm từ những câu lạc bộ giải tán đi trước cho thấy, các chiến đội giải tán đều chẳng khác gì siêu thị. Mỗi người vào dạo một vòng, thích thứ nào lấy thứ đó, không thích thì bỏ lại. Vì vậy cuối cùng đồ tốt bị nẫng cả, đồ hẩm hiu nằm nguyên trong kho, phải dùng giá càng rẻ rách bán cho những chỗ mua bán vật phẩm game.
“Tất nhiên không, tụi tui nghèo!” Diệp Tu đáp.
Ngũ Thần im lặng. Câu này không biết thật giả, nhưng nhìn ra được bên kia không có ý mua hết. Như vậy cũng không cần rào đón Hưng Hân nhiệt tình quá làm gì, Vô Cực vẫn nên đợi một đại gia thứ thiệt thì hơn.
“Mấy ông có gì, đem ra xem thử chút được không?” Diệp Tu lại hỏi.
“Còn đang kiểm, đợi hai hôm nữa đã...” Ngũ Thần bắt đầu câu giờ. Thực tế vật liệu về những vật phẩm có giá trị nhân viên đã sớm giao cho hắn rồi, mấy thứ này cần gì phải kiểm kê. Cần kiểm là đám đồ linh tinh hỗn tạp, số lượng tuy nhiều nhưng giá trị không bao nhiêu.
Ai cũng chỉ muốn đồ tốt. Vô Cực chỉ hi vọng khi khách hàng mua chúng, có thể thuận tay lấy luôn mấy món khó bán. Nhưng nói dễ hơn khó, tình cảnh bây giờ của Vô Cực, làm gì có tư cách đòi hỏi ai.
“Thực ra nhu cầu của tụi tui không nhiều.” Diệp Tu nói, “Mấy ông cũng thấy, nhân vật đội tui với đội ông không giống nhau mấy.”
“Không giống nhau? Bậc thầy pháo súng, thuật sĩ. Có hai nghề y chang rồi nè!” Ngũ Thần nói.
“Tụi tui không cần bậc thầy pháo súng.” Diệp Tu trả lời.
Ngũ Thần giật mình. Bậc thầy pháo súng Trục Yên Hà của Hưng Hân hôm bữa đúng là hơi dỏm thật, không lẽ là đi cho đủ số?
Trong trận đấu khiêu chiến quan trọng như vậy, còn dám nhét một đứa cùi bắp vào. Làm Ngũ Thần nhớ tới triệu hồi sư trình thường thường ra sân cuối hiệp 1, có vẻ cũng là tuyển thủ lâm thời triệu tới.
Chẳng lẽ thực lực Hưng Hân còn mạnh hơn hiểu biết của chúng ta nhiều, nên mới ngang nhiên như vậy? Ngũ Thần nghĩ.
“Nên trang bị bạc tụi tui cần chủ yếu là của thuật sĩ. Thuật sĩ mấy ông có tổng cộng 7 món bạc đúng không? Chỉ số riêng từng cái thì tui không biết, nhưng xem tổng thể có vẻ cũng không xịn mấy. Mấy món lẻ tẻ, tui phải coi hàng rồi mới báo giá được.” Diệp Tu nói.
“Lẻ bộ có lấy không? Tui nhớ không lầm thì Nghênh Phong Bố Trận của mấy ông tính cả cây trượng chỉ có ba món bạc thì phải?” Ngũ Thần nói.
“Thiệt tình cũng ham, mà chịu thôi, tụi tui nghèo quá chừng! Mỗi lần xài tiền trái tim lại rỉ máu, nên phải chi li chút đó mà.” Diệp Tu nói.
Lại than nghèo! Ngũ Thần vẫn không nghe ra thật giả. Nhưng hắn đã nhìn ra ý đồ đối phương, chẳng trách Hưng Hân kinh doanh tiệm net mà cũng dám bàn chuyện thanh lý Vô Cực. Thì ra đám này vốn có định thanh lý đâu, chỉ coi Vô Cực như tiệm tạp hóa, định tới mua chai nước tương thôi!
Không có tiền, nhưng muốn hàng tốt.
Khách như vậy chẳng ai ưa nổi. Ngũ Thần với bên Hưng Hân trao đổi sơ bộ xong, sau đó qua loa ứng phó vài câu, chưa bàn tới đâu đã trốn mất. Sau đó báo cáo ông chủ những thông tin moi được.
Ông chủ Vô Cực nghe Ngũ Thần nói xong cũng rất nản. Cứ tưởng Hưng Hân sẽ là khách hàng lý tưởng, ai ngờ lại mọi rợ đến thế. Khách như vầy cần gì chèo kéo chứ! Bây giờ chưa có khách lớn, thả chút thính cho nó đớp là được rồi.
Mới thăm hỏi mấy câu, thái độ của Vô Cực với Hưng Hân bỗng lạnh nhạt hẳn. Vốn họ bị Hưng Hân knock-out đã bực bội sẵn! Dù nói thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn, nhưng giờ làm ăn cũng như củ cải, chẳng đủ nhét kẽ răng.
Chiến đội Vô Cực vẫn mong đợi một khách hàng tiềm năng xuất hiện. Vậy mà chớp mắt, một ngày, hai ngày, ba ngày đã qua.
Ba ngày, Vô Cực đã vô cùng nóng ruột. Ba ngày qua vẫn không một chiến đội nào liên hệ với họ, chỉ có mấy chỗ mua bán vật phẩm game nhân cháy nhà đến hôi của. Đám này mua để bán lại chứ không phải tự xài nên toàn ép giá vô nhân đạo, đáng ghét còn hơn cả Hưng Hân, Vô Cực nhịn nhục không thèm tiếp. Mặt khác trong lòng lại lo nghĩ: tài nguyên mấy năm ròng tích góp của họ sẽ không đến nỗi lưu lạc chốn này chứ? Vì sao ngoài Hưng Hân không ai liên hệ họ? Cố tình gây sức ép sao?
Chỉ có Hưng Hân vẫn nhiệt tình như cũ. Quân Mạc Tiếu thỉnh thoảng lại PM Ngũ Thần hỏi han vài câu. Chân thành nồng nhiệt thật nhưng lại mua nhỏ lẻ, Vô Cực không ưng!
Hôm nay, Ngũ Thần vừa lên QQ, thấy tin nhắn của Quân Mạc Tiếu, một câu nói toạc tình cảnh của họ.
“Sao rồi, có ai liên hệ mấy ông thanh lý vật phẩm không?”
“Tất nhiên có.” Ngũ Thần nói dối.
“Sao vậy được?” Quân Mạc Tiếu gửi một emo mỉm cười qua, khiến Ngũ Thần bất giác nhìn ra được sự tự tin của người kia. Sao hắn có thể khẳng định như vậy chứ?
“Ông coi.” Không đợi Ngũ Thần hỏi, bên kia đã bắt đầu phân tích, “Mấy đội mạnh không thèm tài nguyên của mấy ông, đúng không?”
“Đúng.” Ngũ Thần nói.
“Còn mấy đội trung bình cỡ Vô Cực cũng chẳng gấp gì, có thể thong thả chờ mấy ông phá giá mới thò đầu ra, đâu cần xuất hiện bây giờ, chuẩn chưa?”
“...” Ngũ Thần im lặng. Điều này họ đã lờ mờ đoán ra. Mấy câu lạc bộ kia đúng là không có nhu cầu cấp bách, nên ai cũng thong dong, cố tình bơ họ.
“Nên những đội có nhu cầu tìm mấy ông lúc này, là mấy đội còn thiếu hụt tài nguyên, cần mạnh lên gấp.” Diệp Tu nói.
“Ừm...” Ngũ Thần không thể không gật gù.
“Mấy đội kể trên, nói thật thì, đa số là đang đánh khiêu chiến.” Diệp Tu nói.
“Đánh khiêu chiến... sợ họ mua không nổi.” Ngũ Thần nói.
“Mua nổi cũng không ai mua.” Diệp Tu đáp.
“Sao kì vậy?” Ngũ Thần giật mình.
“Vì có Gia Thế.” Diệp Tu nói.
Ngũ Thần ngơ ngác, sau đó liền hiểu.
Gia Thế, lại là Gia Thế. Gia Thế bị loại, thực sự đã mang đến rắc rối cho bao nhiêu người. Khiến thi đấu khiêu chiến không còn tính khiêu chiến. Gặp Gia Thế, dù có đổ tiền nâng cấp trang bị cũng vô nghĩa. Đập tiền vào thành tích cũng chẳng khá hơn, đối đầu với Gia Thế vẫn tạch như thường.
Tính ra, trong mùa khiêu chiến năm nay, Hưng Hân dám vung tiền nâng cấp chiến đội của mình, mới kiên cường nghị lực biết bao.
“Tui thấy mấy ông khỏi chờ ai giúp tổng thanh lý kho hàng nữa. Chuyện cần làm bây giờ là tăng cường công tác marketing với khách hàng tiềm năng mới đúng!”
“...” Ngũ Thần tiếp tục im lặng.
“Luôn có một khách hàng chân thành đáng yêu là tụi tui ở đây chờ mấy ông nâng niu nè.” Diệp Tu còn chưa chịu thôi.
“Tạm thời tui chỉ nghĩ được chính Hưng Hân là kẻ đẩy tụi tui tới nông nỗi này.” Ngũ Thần thành thật đáp. Tuy ông chủ để hắn liên hệ với Hưng Hân, nhưng chắc chắn trong lòng cũng cay cú lắm. Bằng chứng là vừa biết Hưng Hân mua không bao nhiêu, còn làm như Vô Cực là tiệm tạp hóa mà chọn chọn bỏ bỏ, ông chủ liền đâm ghét bơ luôn.
“Tội tình gì.” Diệp Tu nói.
“Nhưng nhờ ông nhắc, làm tui chợt chớ còn một đội khá tiềm năng!” Ngũ Thần bảo.
“Ông nói Nghĩa Trảm hả?” Diệp Tu hỏi.
“Đúng vậy.” Ngũ Thần đáp, hắn biết Diệp Tu thể nào cũng đoán ra. Người có chút kinh nghiệm trong giới đều biết, mấy đội vừa gia nhập Liên minh đều là khách hàng triển vọng trong trường hợp này. Cái tên Nghĩa Trảm không phải vừa bật ra trong đầu như Ngũ Thần nói, thực ra đó là mục tiêu số một số hai mà Vô Cực đang nhắm tới.
“Chiến đội Nghĩa Trảm... Cũng không tệ đâu!” Tin nhắn kèm theo emo mỉm cười, khiến Ngũ Thần lại cảm nhận được cái cảm giác tự tin đường hoàng hệt ban nãy.
Hắn, đang cười cái gì?