Edit: Tam | Beta: Kha
Hưng Hân thắng!
Trận đấu này không phải ai cũng quan tâm theo dõi, nhưng tuyệt đối không ít người chú ý. Ít nhất trong vòng khiêu chiến tuần này, đây là trận duy nhất được truyền thông lưu ý đưa tin.
Cuộc đụng độ của chiến đội đang lên với chiến đội chuyên nghiệp, dù sao cũng có cái đáng xem. Gia Thế tuy danh giá, nhưng đánh với đội nghiệp dư bình thường, không có gì đáng bàn.
Trận Hưng Hân VS Vô Cực, nếu chiến đội Vô Cực thắng, báo chí ắt sẽ chỉ điểm một hai dòng rồi cho qua, nhưng bây giờ đội thắng là Hưng Hân, mà còn thắng với tỷ số 8.5 VS 1 chênh lệch như vậy, xem ra sẽ viết được cả trang chẳng vừa.
Thời báo Esport là trang thông tin thể thao điện tử lớn nhất và uy tín nhất hiện nay. Giải đấu Vinh Quang đang phát triển cực thịnh tất nhiên là một trong những đối tượng đưa tin trọng điểm. Báo ra mỗi tuần hai kỳ, tin về Vinh Quang đã chiếm hơn 80% trang bìa. Báo có trụ sở phỏng vấn đặt khắp các thành phố có chiến đội lớn. Thậm chí một số chiến đội đầu bảng còn có phóng viên chuyên phụ trách, thành lập quan hệ tốt đẹp lâu dài với các chiến đội, cốt để săn được tin độc quyền.
Thành phố H, trụ sở của chiến đội Gia Thế từng là vương triều độc bá Vinh Quang một thuở; trụ sở phỏng vấn nơi này chính là trụ sở có lịch sử lâu đời nhất, cũng là nơi xuất hiện nhóm phóng viên theo đội đầu tiên. Nhưng theo sự suy tàn của chiến đội Gia Thế, trụ sở nơi đây ngày một hiu quạnh dần. Mùa trước còn náo nhiệt là thế, bảng thành tích sa sút một cách thần kỳ của Gia Thế cũng là món lạ miệng hấp dẫn với độc giả. Nhân viên ở thành phố H bận rộn được một năm, nhưng chẳng ngờ bây giờ, trụ sở bọn họ đang có xu thế mọc nấm đóng bụi.
Vì chiến đội Gia Thế sa sút một cách thần kỳ!
Dù đây là một chủ đề “đáng bàn”, nhưng nói mãi nhàm tai. Một chiến đội bị loại khỏi giới chuyên nghiệp, dù từng làm mưa làm gió như Gia Thế, còn chiếm được bao nhiêu trang trong thời báo chuyên đưa tin về môn thi đấu thể thao điện tử chứ?
Trụ sở phỏng vấn thành phố H đứng bên bờ vực tan rã.
Quả nhiên, trong hè này, khi các chiến đội bận rộn với các đợt chuyển nhượng, khai phá trang bị mới, thời báo Esport là đơn vị truyền thông cũng bắt tay vào chuẩn bị mùa giải mới.
Bước đầu tiên chính là điều chỉnh nhân viên công tác ở trụ sở phỏng vấn của thành phố H.
Thành phố H chỉ có một chiến đội là Gia Thế. Gia Thế bị loại, nhân viên lấy tin bên này không còn việc để làm. Vì vậy người người thi nhau chuyển công tác: Liên minh cũng có chiến đội mới gia nhập mà, đúng không?
Trụ sở phỏng vấn thành phố H cuối cùng chỉ còn lại hai người. Nếu không phải tin rằng Gia Thế sẽ quay lại Liên minh, hơn nữa còn có Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh chuyển nhượng đến Gia Thế, phỏng chừng bây giờ ở thành phố H cả một bóng ma cũng không còn.
Chừa lại hai người không tính là quá coi trọng, nhưng gặp chuyện cũng đủ để xử lý. Gần cuối thi đấu khiêu chiến thường cũng có vài tin sốt dẻo, nhất là năm nay lại có sự tham gia của Gia Thế, nhất định càng náo nhiệt hơn. Nhưng với những phóng viên từng theo chân Gia Thế leo đến đỉnh cao của giới chuyên nghiệp, gặp nhân vật lớn của mấy chiến đội khác đều có thể bắt chuyện vài ba câu; bây giờ rơi vào nông nỗi phải lấy tin thi đấu khiêu chiến sống qua ngày, tâm trạng hụt hẫng ấy, chẳng kém đám tuyển thủ chuyên nghiệp bị đá khỏi Liên minh là bao.
Tào Quảng Thành hiện là quản lý trụ sở chi nhánh thành phố H của thời báo Esport, từng là phóng viên chuyên lấy tin của chiến đội Gia Thế. Trong khoảng thời gian Gia Thế tiếng tăm nhất, hắn cũng là phóng viên tăm tiếng đứng đầu, số trang bìa từng viết mỗi năm nhiều không đếm xuể.
Kết quả một đêm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Gia Thế bị loại, phóng viên lớn là hắn cũng thất thế sa cơ. Bây giờ muốn bỏ công tác sang chiến đội khác thì cũng được thôi. Nhưng để làm phóng viên theo đội, điều quan trọng nhất chính là mạng lưới giao thiệp. Tào Quảng Thành thiết lập quan hệ chủ yếu toàn ở Gia Thế. Bây giờ bảo hắn đổi đội, sợ không cạnh tranh lại người ta. Tào Quảng Thành biết, không ít người đang cười cợt sau lưng hắn! Dù sao hắn từng lẫy lừng lâu như vậy, có người ghen ghét cũng là điều tất nhiên.
Trong cuộc họp thường niên của tòa soạn, Tào Quảng Thành nghe không ít lời châm chích bóng gió từ các đồng nghiệp, nuốt bao nhiêu cục tức vào họng! Đội lớn đều có phóng viên cố định cả rồi. Nếu bây giờ hắn sang đội khác, chỉ có đường chọn chiến đội mới gia nhập Liên minh. Mà mấy chiến đội lấy giữ vị trí trong Liên minh làm mục tiêu phấn đấu thì có tin gì hay ho chứ? Không chừng tới đó nó out, mình cũng out theo, sống lay lắt vất vưởng trong khốn cùng tuyệt vọng. Ôi thời oanh liệt nay còn đâu.
Tào Quảng Thành có kinh nghiệm lâu năm trong ngành, nên nghe tin Gia Thế bị loại, hắn không vội tìm sang chốn khác ngay. Dù sao, đây chính là Gia Thế! Bị loại mà lại được gọi là “kỳ tích”; bị loại mà tuyên bố năm sau về Liên minh không ai dám hó hé. Bị loại mà còn mua được Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh, vố làm ăn ngon nghẻ thế này, nhiều chiến đội chuyên nghiệp còn chưa chắc được.
Tào Quảng Thành ở lại chờ Gia Thế quay về. Nhưng giải năm nay, e rằng hắn sẽ phải chịu cảnh ăn không ngồi rồi hơi nhiều đây.
Nhớ bình thường deadline dí chạy thục mạng chẳng có thời gian ngủ nghỉ, lúc nào cũng rủa cái nghề gì sống chẳng bằng trâu tró. Bây giờ rảnh tới mọc rêu khắp người, Tào Quảng Thành lại nhớ những ngày bận rộn đầu tắt mặt tối đó, trằn trọc không ngủ được...
Đến khi có thời gian ngủ lại không thể an giấc, trải qua những ngày như vậy, Tào Quảng Thành cay lòng.
Sáng sớm thứ sáu.
Tào Quảng Thành mở mắt ra, nhìn đồng hồ, vấn đề đầu tiên vô thức lướt qua tâm trí là hôm nay Gia Thế đánh sân khách hay sân nhà. Vừa nghĩ liền cười khổ một cái. Đấu loại đã tới vòng thứ ba, vậy mà hắn vẫn chưa quen chuyện Gia Thế đã bị loại, không cần mình theo phỏng vấn nữa!
Tào Quảng Thành chán nản đứng dậy, cứ để trần mà lững thững bước từ phòng ngủ vào toilet.
Nói là trụ sở, thật ra chỉ là căn hộ phóng viên thuê tại thành phố H để tiện đường làm việc. Cả đám ở đây, sau đó mỗi ngày ăn ngủ bình thường, khi có tin thì ra ngoài lùng, xong về viết bài gửi báo, chẳng cần đi đâu xa xôi. Nói trắng ra, phòng ngủ, phòng khách, toilet trong nhà, đều là văn phòng làm việc cả.
Tào Quảng Thành từ phòng ngủ đi qua phòng khách, thấy tên nhóc Thường Tiên ở lại thành phố H với mình ôm máy ngồi trên sofa gõ lạch cạch không ngừng.
So với Tào Quảng Thành chủ động ở lại, hoàn cảnh của Thường Tiên ngang trái hơn. Thằng nhóc này là sinh viên năm trước vừa ra trường, sau khi được nhận vào làm thì bị điều sang đây, cũng là fan hâm mộ nhiệt tình của Vinh Quang. Mà xui thay, Gia Thế thành phố H làm quả knock-out “kỳ tích”, Thường Tiên cám cảnh chung xuồng chìm theo. Mà hè này tổng bộ không ngó ngàng gì nó, nên cũng chịu kiếp lưu vong như Tào Quảng Thành. Nhưng Thường Tiên không suy nghĩ nhiều như Tào Quảng Thành, ngày ngày vẫn tươi rói đón ánh mặt trời. Khí thế chiến đấu hừng hực như muốn viết cả loạt bài dài kỳ về thi đấu khiêu chiến kia, khiến Tào Quảng Thành rất buồn cười.
Thi đấu khiêu chiến? Có gì để viết sao?
Tào Quảng Thành từng viết bài cho trận chung kết quán quân bốn lần, khinh chẳng muốn làm cái việc tép riu này. May có Thường Tiên xung phong, cũng đỡ cho hắn. Ít ra đã có cái để nộp lên!
Thấy Thường Tiên mới sáng sớm đã bận rộn, Tào Quảng Thành tò mò không biết tên nhóc này đang làm gì, hình như hôm qua vừa xong một trận thi đấu khiêu chiến thì phải?
Chưa đợi hắn đến gần, Thường Tiên đã nhìn thấy bóng hắn phản chiếu trên màn hình máy tính, nhanh mồm chào hỏi trước: “Chào buổi sáng anh Tào, anh dậy rồi à!”
“Ừ, cậu đang làm gì vậy?” Tào Quảng Thành nhìn thấy màn hình Thường Tiên mở một loạt tab, như đang chỉnh sửa gì đó.
“À! Tối qua thi đấu khiêu chiến, chiến đội Hưng Hân thắng Vô Cực!” Thường Tiên hưng phấn nói.
Trẻ ranh chưa trải đời!
Tào Quảng Thành mắng thầm trong bụng, trên mặt vẫn bình tĩnh hỏi: “Thế à?”
“Anh Tào này, anh nói xem mình có nên đi phỏng vấn Hưng Hân thử không? Trong giới hình như vẫn đồn Diệp Thu ở Hưng Hân thì phải?” Thường Tiên nói.
Tào Quảng Thành nghe xong bật cười. So với trong giới, nguồn tin trong tay anh mày còn bao la hơn nhiều. Tao cũng biết Diệp Thu ở chiến đội Hưng Hân, nhưng mày nghĩ cứ thế mà đi phỏng vấn thì ngây thơ quá rồi con ạ. Đó là ai? Diệp Thu! Toàn giới Vinh Quang, kẻ thù lớn nhất của truyền thông, chính hắn! Cánh chim duy nhất lọt lưới truyền thông, nỗi ám ảnh khiến tất cả phóng viên phải khiếp sợ, Diệp cmn Thu!
Đường đường phóng viên theo chân chiến đội Gia Thế bao nhiêu năm, Tào Quảng Thành cũng chỉ từng phỏng vấn vị đội trưởng này ba lần duy nhất thôi!
Ba lần!
Tào Quảng Thành ăn nằm với Gia Thế tám năm trời, vậy mà số lần phỏng vấn con người ấy còn không bằng số lần một tuần gặp mặt uống trà với đội trưởng ở chiến đội khác của đồng nghiệp. Nhưng điều khiến Tào Quảng Thành cay nhất là, cả ba lần ấy đều nói chuyện qua QQ...
Đúng vậy, thậm chí đến tận bây giờ, Tào Quảng Thành vẫn chưa được gặp Diệp Thu ngoài đời lần nào, đây có thể xem là một trong những niềm đau cay đắng nhất cuộc đời hắn.
Nghĩ tới đó, trong lòng Tào Quảng Thành bực dọc. Thấy Thường Tiên lăng xăng hăm hở, Tào Quảng Thành cảm thấy cần phải vạch trần hiện thực tàn khốc cho người trẻ tuổi hiểu biết một phen. Thanh niên thời nay cứ tưởng phỏng vấn Chu Trạch Khải là khó khăn rồi! Đệch mịa, có biết ông đây lăn lộn tám năm trời nhưng cả mặt mũi tuyển thủ át chủ bài chiến đội vẫn không biết không, chỉ có duy nhất ba lần phỏng vấn qua QQ thôi!
“Tiểu Thường cậu cũng khá đấy, ý này không tệ, bây giờ Hưng Hân đang lên, tìm hiểu một phát cũng hay, chai dồ, lên đi, anh coi trọng cậu!” Tào Quảng Thành hót như thật.
“Đã rõ!” Thường Tiên hứng khởi dọn đồ chuẩn bị lên đường, dọn được nửa đường bỗng quay lại hỏi: “Anh không đi à?”
“À, anh không đi được, cậu cũng phải tập tành đi đây đó một mình cho quen, mới tự lập được chứ! Chiến đội Hưng Hân mà cứ lên đều đều, không chừng sẽ trở thành nguồn tài nguyên độc quyền cho cậu khai thác! Phải quý trọng cơ hội đó!” Tào Quảng Thành nói.
“Được rồi, em đi đây anh Tào.” Thường Tiên nói.
“Đi đường cẩn thận, anh trông cậy vào cậu đấy!” Tào Quảng Thành nói.
“Đã rõ!” Thường Tiên hăng hái lên đường.