Toàn Chức Cao Thủ

Chương 782: Bẽ mặt một mình không bằng bẽ mặt nhiều mình




Edit: Tiếu | Beta: Kha

Tiệm net vẫn lặng ngắt như tờ. Đây là một tràng im lặng kéo dài, từ lúc Lãng Tử Phong Trần của Anh Lãng Tử bị Hàn Yên Nhu dùng Thiên Kích đánh bay, từ ngày mà chiến đội Hưng Hân bị các người chơi vây công khiêu chiến đến giờ.

Hai chữ “Vinh Quang” trên màn hình chiếu to đùng kia chói mù mắt người xem, Anh Lãng Tử cảm thấy bẽ mặt dễ sợ.

Nhưng hắn không phục, hắn vẫn thấy mình đầy bản lĩnh, nhưng không hiểu làm sao lại thế, không phát huy hết sức được, đại khái chắc do ngón tay vẫn chưa khởi động xong. Hoặc là tại mình quá khinh địch đó thôi.

“Ừm, đánh được đấy! Xem ra anh mày phải nghiêm túc rồi.” Anh Lãng Tử quăng đại một câu, hòng vớt lại chút mặt mũi.

Nhưng hiện trường lại lặng ngắt không chút tiếng động.

Mọi người không biết cảm nhận của Anh Lãng Tử. Trong mắt họ, Anh Lãng Tử trước sau vẫn luôn bị động, bị người ta dắt mũi, đánh cho tới chết. Đây là chênh lệch thực lực, hoàn toàn không phải gì mà không nghiêm túc.

Nôn nóng muốn thể hiện lại, vội vàng chuẩn bị sẵn sàng, hắn có chút lo lắng đối thủ không chịu tiếp nhận. Không ngờ đối phương thiệt sự là hiểu cho hắn, cũng lập tức sẵn sàng, chuẩn bị tiếp một ván đấu đơn.

Bây giờ cần phải thật nghiêm túc.

Anh Lãng Tử tự nhủ như vậy.

Hình ảnh trên màn chiếu lại phóng ra, hai nhân vật nhanh chóng quần nhau tiếp.

Long Nha, Thiên Kích, Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn…

Ma pháp Huyễn Văn bay đầy trời, ánh vàng kim từ ma pháp của Ý Chí Đấu Giả bắn ra lập lòe.

Nộ Long Xuyên Tim, Hào Long Phá Quân, Phục Long Tường Thiên…

Hàn Yên Nhu càng đánh càng hăng.

Còn Anh Lãng Tử ư… Ờ thì lăn người, lăn người rồi lại lăn người. Lãng Tử Phong Trần ngoại trừ lúc bắt đầu còn phóng ra được vài kỹ năng thì sau đó chỉ biết thực hiện sự nghiệp lăn lộn vĩ đại. Trận này dường như còn mất mặt hơn cả trận hồi nãy nữa thì phải?

Rốt cuộc hai chữ “Vinh Quang” lại chiếm trọn màn chiếu, tiệm net vẫn bốn bề tĩnh lặng. Anh Lãng Tử suy sụp đẩy bàn phím, đứng dậy nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Hắn há miệng định biện bạch gì đó lại không biết nói thế nào. Đối thủ chắc hẳn rất lợi hại, nhưng sao có thể lợi hại tới mức vầy được?

Anh Lãng Tử lúc này hoang mang vô cùng. Nhớ lại vẻ hăm hở lúc mới vào giờ chỉ ước gì có cái lỗ để tiện đường chui xuống.

Bảy cao thủ kia, giờ phút này cũng có phần hơi mất tự nhiên. Anh Lãng Tử đánh liền hai ván, ván nào cũng thê thảm bầm dập, còn không rõ gì nữa. Ngoài ý muốn hay trùng hợp gì gì đó, không lẽ tới hai lần liên tục, làm gì có khả năng này chứ? Huống hồ Anh Lãng Tử cũng đã đứng dậy, chứng minh bản thân hắn cũng hiểu ra rồi.

Mấy đại cao thủ tuy rằng không phục nhau, ai cũng xem mình là nhất, nhưng mà muốn PK một cách áp đảo như vậy, độ khó không phải thường thôi đâu.

Anh Lãng Tử cũng đã lui ra rồi, ai sẽ tới tiếp đây?

Bảy người liếc nhau, nhận ra trong mắt ai nấy đều mang vẻ lẩn tránh. Đúng vậy, ai cũng không muốn lên trước.

Những kẻ mời các cao thủ này tới hay những người chơi đang vây xem cũng không nói nên lời. Bọn họ không ngờ Hàn Yên Nhu lại lợi hại đến thế, nghĩ rằng chỉ cần mời mấy cao thủ nổi danh là đủ áp trận rồi. Ai dè Anh Lãng Tử cũng thua đẹp mặt chẳng khác gì bọn họ, Hàn Yên Nhu này trình đến đâu đây?

Cục diện đơ như cây cơ. Mấy cao thủ, kể cả kẻ vừa mời đám này tới chẳng còn quan tâm mặt mũi gì nữa, vội vàng tụ lại một chỗ nói thầm. Bọn họ cũng không che giấu được việc bị Hàn Yên Nhu thoải mái đút hành nữa, chỉ đành dày mặt cùng nhau nghĩ kế.

Trần Quả nhìn mà lòng thầm hớn hở, chuyện phải đè nén sự kích động này đúng là làm khó chị chủ Trần. Cô im lặng nãy giờ cũng để cố gắng bình tĩnh, sau khi chắc chắn rằng mình mở miệng sẽ không há mỏ ra cười xong mới thủng thẳng đi qua hỏi: “Còn có ai muốn lên không?”

Chỉ là một câu nói bình thường nhưng vẻ mặt của đám kia lúc này lại không hề bình thường. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tám đại cao thủ tới, hiện giờ một bị đánh cho sấp mặt, bảy người còn lại đều rụt đầu về, quá mất mặt.

Dù vậy, bảy đại cao thủ quyết tâm không chịu đấu đơn. Bọn họ không muốn muốn kết cục sấp mặt giống Anh Lãng Tử. Vốn là người hăng hái nhất bọn, nhưng hiện tại dè dặt không rên lấy một tiếng.

“Ờ, đơn đấu vậy được rồi.”

Rốt cuộc trong đám người chơi cũng có kẻ lên tiếng. Câu này rành rành là trốn tránh, chắc chắn không phải xuất phát từ miệng đám cao thủ rồi. Tuy rằng hơi hèn, nhưng đám gà mời cao thủ tới giờ chỉ đành đi thu dọn chớ biết sao giờ.

“Tui thấy nếu không thì đấu đoàn đội luôn đi? Hình như mấy ngày rồi nhưng chưa bao giờ đấu đoàn đội thì phải?” Tên gà đã chống chế như vậy.

Đây là biện pháp bọn họ thương lượng nãy giờ mới nghĩ ra được. Hàn Yên Nhu rất mạnh mẽ, rất cường đại, nếu đơn đấu tiếp chẳng khác gì tự mình đi tìm hành ngậm. Còn đấu lôi đài tổ đội, có cô nàng mạnh mẽ này trấn giữ cũng khó lòng thắng nổi. Đấu đoàn đội là cách duy nhất để bọn họ tìm lại danh dự. Một đống người cùng nhau bàn bạc, dám chắc là Hưng Hân chỉ dựa vào một cá nhân xuất sắc để giữ thể diện, nếu là đấu đoàn đội, dù giỏi đến đâu cũng dễ bị đồng đội ngu như heo cản chân chứ gì nữa.

“Đấu đoàn đội hả? Chuyện nhỏ.”

Trần Quả đồng ý vô cùng sảng khoái. Khiến vẻ mặt cả đám đồng loạt đổi màu. Thái độ Trần Quả cực kỳ chân thật, không ra vẻ, không cao ngạo nhưng cũng không hề khiêm tốn. Khiến cả đám vừa nghe xong lập tức cảm thấy chỉ e đấu đoàn đội cũng không kém đấu đơn bao nhiêu…

Nhưng đã nói vậy rồi, giờ làm sao không đánh được nữa. Anh Lãng Tử đã đấu đơn rồi, đầy đủ lý do để không cần đấu tiếp. Còn lại bảy người, giờ anh khiêm tôi tốn. Chỉ thương mỗi chàng mục sư. Khiêm tốn hay không chẳng can hệ gì tới hắn, là hệ trị liệu duy nhất, móc hoài không ra lý do để không lên đấu.

Đưa lui đẩy tới hết cả 5 phút, cuối cùng cũng đủ sáu người ra sân. Dựa theo tiêu chuẩn trong thi đấu đoàn đội, năm người ra trận, một người dự bị. Phòng đấu cũng đã đổi thành đấu đoàn đội.

Năm người lên sân bên chiến đội Hưng Hân là: Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Nghênh Phong Bố Trận, Một Tấc Tro, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo. Dự bị… ờ dự bị còn chưa xuất hiện. Mọi người đang nghển cổ chờ, ai dè sau khi sáu người trong tiệm net sẵn sàng thì đã bắt đầu trận đấu luôn. Chiến đội Hưng Hân ngay từ đầu đã không tính người dự bị.

Năm vs sáu…. Tuy rằng sáu người không lên đồng thời nhưng vẫn chiếm ưu thế rất lớn. Chiến đội Hưng Hân tự tin đến thế?

Đảng bà tám trong tiệm net nhất thời ồ lên, bên kia đã bắt đầu chiến đấu. Đấu đoàn đội giữa người chơi bình thường, đừng nhắc tới chiến thuật cao thâm, mà còn dễ phạm phải tật xấu, ai cũng cảm thấy mỗi mình là nhất, tất cả ý đồ của người khác toàn là đần độn. Lúc thuận buồm xuôi gió thì thôi, chớ một khi ngập một miệng hành, thể nào cũng thành một trận văng đầy nước miếng.

Vì vậy sau khi màn đấu đoàn đội mới khai chiến chỉ chừng nửa phút, trong tiệm net Hưng Hân đã dậy lên một trận đấu nước miếng vô cùng đặc sắc.

“Mọe nó, nhu đạo chạy đâu đó! Ông trước tiên phải xông lên khống chế trị liệu chứ?” Một cao thủ mở miệng gây lộn, nổi cáu với người chơi nhu đạo trước. Hắn cho rằng nhu đạo không lo đi giết trị liệu của đối phương trước là vô cùng ngu xuẩn.

“Mọe chớ lên. Mày mắt mù à, trị liệu được người ta che hết rồi, một mình tao xông lên thì phải có pháp sư xả skill yểm trợ mới được chứ.” Người chơi nhu đạo sau khi giải thích liền đá bóng sang cho pháp sư nguyên tố.

“Đếu bố nào che cho tao đọc phép, còn đòi tao xả skill che cho tụi mày, chống mắt lên xem nãy giờ tao đã load xong skill nào chưa hả? Biết chơi không hả?” Pháp sư nguyên tố càng bá đạo hơn, tung bóng nguyên bầy. Các cao thủ được đám người chơi ở tiệm net Hưng Hân cực khổ thỉnh về, bị hắn bắn luôn: “Biết chơi không hả.”

“Đéo hết, có mình mày biết chơi thôi, hạng pháp sư chỉ biết đứng một chỗ đọc phép như mày, cờ hó cũng biết đọc.” Trong đám người trúng đạn, có người khó chịu đốp lại.

“Móa, ăn nói có văn hóa chút đi, tao tự đứng im đấy à? Tao bị bọn nó đóng đinh thì đi thế nào được?” Pháp sư nguyên tố giải thích.

Trận này đấu thế nào, không ai xem đàng hoàng được. Chỉ  toàn nghe các cao thủ mắng mỏ qua lại. Đại khái là: “Mày ngu quá, ông ngu vãi, nói chung trừ tao ra, thằng nào cũng ngu hết.”

Nhìn cảnh chiến đấu, ai nấy đều khóc một dòng sông. Đấu đoàn đội để tìm lại danh dự? Hiện giờ mọi người đều biết mình atsm cmnr. Cảnh đấu đoàn đội chẳng tốt đẹp hơn đấu đơn bao nhiêu. Thậm chí, mấy cao thủ còn bị đánh cho sấp mặt bèn chửi mắng lẫn nhau để đùn đẩy trách nhiệm. Hình tượng cao thủ gì gì đều như bùn nhão. Vị cao thủ may mắn không ra sân lúc nãy cảm thấy quá sức may mắn, may mà mình mặt dày đánh chết không chiến. Tên này đúng là loser, nếu trên sao hỏa cũng có người ngoài hành tinh chơi Vinh Quang, chắc hẳn sẽ gửi tin ném gạch từ trển xuống.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.” Có người kêu lên. Kết quả là bị bốn tiếng nói khác khinh bỉ. Đánh tới giờ này, thằng nào lên tiếng thằng đó lãnh đủ.

Rất nhanh, năm người đã có một em hy sinh, em dự bị tự động thay vào, nhưng chẳng có bất cứ cơ hội chuyển mình nào. Sáu đại cao thủ nhanh chóng biến thành sáu cái xác. Đối phương chỉ có năm người ư? Đừng nói là chết, họ nhìn thanh máu phe kia giảm còn tự thấy xấu hổ nữa kìa. Điều kiện toàn thắng của đấu đoàn đội không phải là không mất máu, chỉ cần không có người chết là được rồi. Nên trận chiến này của chiến đội Hưng Hân chính là một trận toàn thắng hàng thật giá thật.

“Mọe, đánh cái beep.”

Đấu vừa xong đã có cao thủ nổi nóng đứng dậy. Bộ dạng kiểu người thua không phải ông, là đội viên quá gà, rồi xoay người bỏ đi.

Kế hoạch vốn là muốn chiến đội Hưng Hân phơi bày sự yếu kém, kéo chân toàn đội. Hiện giờ thành ra người của họ lại tự cảm thấy đồng đội kéo chân mình.

Kẻ mở miệng gây lộn đầu tiên cũng không thèm chào hỏi ai đã lao ra khỏi tiệm net Hưng Hân. Mấy tên còn lại cũng nhìn nhau đầy giận dữ. Anh Lãng Tử đứng một bên cười thầm, phát hiện câu một người vui không bằng mọi người cùng vui quá đúng. Một người bẽ mặt không bằng nguyên bầy bẽ mặt thật là vui nha.