Toàn Chức Cao Thủ

Chương 779: Ai đến kiếm chuyện nào




Edit: Dưa | Beta: Zencest

Trong tiệm net Hưng Hân vài ngày nay, mấy lời nói quá đáng đá xoáy lời nào cũng có. Khách trong tiệm đều nghe không nổi nữa, nhưng Trần Quả lại rất bình tĩnh. Một là cô đã chuẩn bị tâm lý, hai là cô có thể hiểu được tâm tình của đám người hâm mộ cuồng nhiệt này. Nếu là cô lúc trước, bất chợt có tiệm net nào bỗng dưng nhảy ra hô hào lập đội đánh bại Gia Thế tiến vào giới chuyên nghiệp, cô chắc chắn sẽ cười nhạo mấy thằng không biết trời cao đất rộng này.

Trần Quả cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, cho nên mới có thể chuẩn bị tâm lý vô cùng đầy đủ, nghe say sưa những lời châm chọc kia. Rất nhiều người vào những lúc mắng người thế này mới bộc lộ ra tài hoa đặc biệt, thật là lạ.

Tiệm net chật ních từ giữa trưa, không còn chỗ trống, nhiều người vẫn đứng xếp hàng hỏi lúc nào có chỗ. Nhân viên cũng chỉ đành bó tay. Khuyến mãi miễn phí không có thời hạn, họ đương nhiên không biết khi nào có người chịu rời đi. Tuy nhiên họ vẫn phải duy trì trật tự, không cần tiền nhưng vẫn phát số, như thế ai ra ai vào còn có căn cứ, người tới cũng có thứ tự của mình.

Chỉ có điều đa số khách tới để kiếm chuyện, sao có thể tích cực phối hợp? Hết một ngày, ai trong tiệm net Hưng Hân cũng thấy ấm ức cả. Cuối cùng, chuyện nghiêm túc nhất Trần Quả làm chính là an ủi tâm hồn mấy cô cậu nhóc tiệm net nhà mình.

Trời chạng vạng, lượng khách trong tiệm mới coi như đạt cao điểm, có nhiều người lúc này mới biết Hưng Hân tổ chức hoạt động, nhưng đáng tiếc bây giờ làm gì còn chỗ? Mã Thẩm Nghị nói Trần Quả làm vậy khiến gã không thể tiếp tục kinh doanh, thực ra làm gì đến mức ấy. Nếu một con phố không thể có tới hai tiệm net, vậy thì một trong hai nhà đã sớm đóng cửa. Tóm lại, cả hai tiệm net đều kinh doanh tốt nhờ ưu thế địa lý gần câu lạc bộ Gia Thế. Thời nay nhà ai chả có máy tính? Nhưng có nhiều người vẫn thích kéo bạn đến tiệm net quẩy cùng nhau, hoặc là đến tiệm net rồi quen thêm bạn, sau đó thường xuyên hẹn nhau chơi chung. Mặc dù có thể trao đổi qua mạng, có điều cảm giác không giống với nhiều người cùng ngồi chơi thế này.

Hưng Hân kín hết chỗ thì kéo nhau qua tiệm net Hồng Thái, chả cần phải lo.

Tuy nhiên, tối nay nhiều khách không có chỗ nhưng vẫn nán lại, bởi vì nghe bảo buổi tối có thể giao lưu với chiến đội không biết trời cao đất rộng này. Người chơi Vinh Quang cũng nhẫn nhịn cả buổi, đợi đến buổi tối cho đối phương biết tay! Giờ cơm tối vừa qua đã có người hét to: “Này bà chủ, chiến đội nhà cô lúc nào mới ra giao lưu với mọi người thế? Có thời gian chính xác không?”

“Bảy rưỡi đi!” Trần Quả nói.

Bảy rưỡi cũng chỉ chớp mắt là tới, có người đếm từng giây, vừa thấy đến giờ liền lập tức la ó. Lúc này đã có không ít người chơi nghe được tin tức đang đứng vây xem trong tiệm. Giờ thấy tình hình như vậy, bọn họ bỗng thấy lúng túng. Thế này không tiện hóng hớt!

Nhưng bà chủ Trần rất chu đáo! Vừa đến bảy rưỡi đã nhanh chóng bày màn hình chiếu trong tiệm net lên. Khách quen biết rõ tiệm net Hưng Hân nhìn phát biết ngay chuyện gì sắp xảy ra, đúng là chả sợ bố con thằng nào soi mói cả!

Nhiều người nhìn xong bắt đầu thấy nhụt chí.

Mặc dù đánh chết họ vẫn không tin đám này có thể đánh bại Gia Thế tiến vào Liên minh Chuyên nghiệp, nhưng nhìn dáng vẻ chả sợ đếch gì của đối phương, trong lòng cũng không chắc mình có thể khiến đội ngũ này mất mặt. Ngồi đây chỉ là vài người chơi bình thường mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại, đối phương có thể mặt dày chơi chiêu như thế, nếu thật sự ngay cả đám người tùy tiện xuất hiện như họ mà cũng không xử được, vậy thì chém gió hơi quá rồi? Mặt dày cũng phải vừa vừa thôi chớ?

Trần Quả không để ý đến cảm xúc của họ, bày đồ xong bèn cười với những người vẫn luôn thấp thỏm kia: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Chiến đội nhà cô đâu?” Đối phương lại bắt đầu ngó trái ngó phải hỏi han.

“Thi đấu còn phải nhìn mặt à?” Trần Quả cười.

Đám người chơi nghe xong, hóa ra họ không ra mặt mà đấu luôn trên mạng! Lúc này có người chột dạ bèn mượn cớ: “Đệt, tưởng mình hay lắm à? Đéo tiếp nhé!”

Người đầu tiên nói xong bèn hiên ngang chuồn mất,  ra ngoài rồi lại lén lút vòng về, lẫn vào đám đông hóng hớt.

“Mọi người đấu Vinh Quang trước giờ có cần chơi trực tiếp đâu! Mấy vòng khiêu chiến chẳng phải cũng tiến hành trên mạng sao.” Dứt lời, Trần Quả bèn chỉ màn hình vừa bật lên: “Để mọi người thấy rõ, tôi cũng chuẩn bị cả rồi. Đừng bảo không ai chơi nha? Không phải hò hét cả buổi chiều rồi à? Anh kia…anh không chơi sao?”

Trần Quả chỉ thẳng mặt, đứa nào lớn họng chửi mắng, đứa nào lảm nhảm. Suốt hôm nay,  sao cô không bị ảnh hưởng và làm quen với nó chứ!

Tên náy cũng đang chột dạ á! Không ngờ đối phương chơi xấu gọi thẳng tên, gã đang suy nghĩ nên nói gì, thì đám chiến hữu cùng chửi mắng nãy giờ cũng khốn nạn chả kém, thấy đách phải mình bị gọi, không sợ mất mặt mà bắt đầu thúc giục: “Chơi thì chơi! Sợ đếch gì, quất luôn!”

Lòng gã nóng như lửa đốt, nhất thời hiểu rõ hiểu rõ ý tứ của câu “đứng ra lãnh đạn” là thế nào. Nhưng gã bị gọi tên không thể trốn tránh được nữa, nói cái gì cũng sẽ bị xem là lấy cớ, mất mặt chết được!

Bó chiếu rồi, đành cố mà lên thôi!

“Ừ thì tui chơi.” Anh giai này cuối cùng cũng đứng ra, nhưng không dám mạnh miệng mà kiếm đường lui trước: “Trình độ của tui không tốt, trang bị cũng cùi mía, để đứng ra thử trình cao thủ trước vậy!”

“Ha ha, giao lưu thôi mà, trình độ cao thấp không quan trọng, trình độ thấp thì không được chơi à? Làm gì vô lý thế.” Trần Quả nói.

Anh giai thấy Trần Quả nói có lý, lại dễ nghe, bèn phá lệ ừ à trả lời, sau đó hỏi ngay: “Ở phòng nào?”

Phòng thi đấu đã lập xong, Trần Quả liên lạc với bọn Diệp Tu. Trên màn hình cũng hiện ra góc nhìn của khán giả, mọi người nhanh chóng nhìn thấy nhân vật của chiến đội xuất hiện: Pháp sư chiến đấu, Hàn Yên Nhu.

Hàn Yên Nhu hiện giờ khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng của cô thuộc cấp cao, gắn liền với Diệp Tu, được tất cả các công hội lớn có câu lạc bộ biết đến. Nhưng nếu xét trong nhóm người chơi thường, Hàn Yên Nhu lại chả có tiếng tăm gì.

Trần Quả không rõ trong số khán giả ở tiệm net có thành viên của công hội câu lạc bộ hay không, nhưng xem xét tình hình thì dường như không ai có phản ứng gì. Sau khi nhân vật của anh giai kia vào phòng, hai bên lập tức so đấu. Nhiều người chờ cả ngày chỉ để đợi giây phút làm bẽ mặt này. Tất cả tập trung vào màn hình, tiệm net trở nên yên tĩnh, vì vậy âm thanh của trận đấu được truyền tải vô cùng chân thật, từng côn từng côn đánh vào da thịt… Anh giai bị chiến mâu của pháp sư chiến đấu đâm thảm vô cùng! Chỉ trong giây lát, gã đã thua, thua sấp mặt, bị đối phương đánh một trận toàn thắng, nghĩa là gã còn chưa chạm được góc áo của người ta.

Tiệm net Hưng Hân im phăng phắc.

Bọn họ ngóng trông thời khắc bẽ mặt này, nhưng đến lúc màn hình được kéo ra, bọn họ chợt phát hiện trình độ của mình có lẽ không làm nổi việc này. Quả nhiên, kẻ đi trước chịu trận bị chiến mâu chọc phập phập, một trận toàn thắng, kẻ đến dằn mặt bị tát ngược vào mặt.

“Trình độ của tui không đủ, tiếp theo là ai?” Gã quyết đoán đứng dậy. Gã quả thực chỉ biết nói mồm, dù vô cùng kì thị ý định của chiến đội Hưng Hân nhưng bản thân gã thực sự không đủ trình. Bởi nếu gã là một cao thủ bình thường, không đánh bại được Đường Nhu thì cũng không thể thua trắng như thế. Anh giai này quả thực quá kém cỏi.

Tiệm net thoáng chốc yên tĩnh. Thành thực mà nói, chỉ với một trận đánh vừa rồi, trình độ pháp sư chiến đấu của đối phương thế nào họ vẫn chưa nhìn ra được! Nhưng có thể đánh một trận toàn thắng thì trình độ không phải dạng vừa đâu. Mọi chưa chắc có thể đọ nổi với một đối thủ như vậy! Cái chuyện gậy ông đập lưng ông này để người khác làm còn được, nếu tự mình đi thì còn phải xem đã!

Trần Quả cho cái đám ầm ĩ cả buổi này một cơ hội tốt để dằn mặt, vậy mà giờ ai nấy đều co đầu rụt cổ. Cả đám đều cho rằng chiến đội Hưng Hân quá ngang ngược vô sỉ, song cũng tự thấy năng lực của bản thân không đủ làm đối phương bẻ mặt, bọn họ chỉ có thể hò hét cổ vũ, hi vọng trên trời rơi xuống một vị đại thần đến trị mấy thằng vô sỉ này đi. Nhưng hiện giờ cả bọn đưa mắt nhìn nhau, cứ như tất cả chỉ là đám đệ đi theo phất cờ tung hoa thôi ý!

“Không ai lên nữa à?” Giọng điệu đắc ý của Trần Quả khiến người nghe khó chịu và bực mình, nhưng giờ không tiện mở miệng! Lỡ nói rồi người ta kêu lên thử thì biết làm sao! Chẳng lẽ nói tui chơi không tốt nhưng yêu cầu về đối thủ cao lắm? Đấy chỉ đơn thuần là khua môi múa mép, chả có gì hay ho! Cũng chả hơn gì trò dằn mặt thất bại cả!

“Để tui thử!” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.

Mọi người lập tức hưng phấn, người còn dám nhảy ra lúc này nhất định là cao thủ, là người cực kì lợi hại, cực kì tự tin phải không?

Mọi người hào hứng nhìn nhân vật của người này vào phòng, xét trang bị không có gì đặc sắc… Sau đó theo dõi trận đấu tiến hành, ờ, trình độ chỉ khá hơn tên vừa rồi một chút, không bao lâu đã thua trận, chẳng qua không phải thua thắng mà thôi.

Tất cả mọi người bó tay, liên tục bị mất mặt, khiến mặt mũi đám người hùng hổ suốt một ngày đều trở nên ủ ê. Có điều, bọn họ không đủ trình độ bêu rếu người ta, bèn đổ hết tội lỗi cho cái thằng dở hơi vừa lên là không biết tự lượng sức. Thử trình thì một thằng đi là được, bày đặt lên ăn hành tiếp chi cho mất mặt cả bọn vậy! Có biết giờ mọi người đang cùng phe không hả!

Ai dè bọn họ phát hiện, tên này quá chậm tiêu! Thua cũng không xấu hổ, hắn tỉnh bơ nói tiếp: “Kinh thật, tui thử lại được không?”

Mọi người đột nhiên hiểu ra, cha nội này không cùng hội kiếm chuyện với mình, mà thực sự muốn giao lưu với chiến đội!