Toàn Chức Cao Thủ

Chương 772: Đụng hàng




Edit: Mì | Beta: 2K

Trên trang đấu khiêu chiến của web Vinh Quang, số đội ngũ báo danh tham gia khiêu chiến không ngừng thay đổi. Trần Quả báo danh chiến đội Hưng Hân xong vội vàng quay về trang chủ, cũng chỉ kịp thấy tên chiến đội Hưng Hân lướt qua trong cửa sổ cuộn.

“3647 rồi!” Trần Quả sợ hãi thốt lên. Lúc cô mới vào trang còn chưa báo danh, số đội ngũ tham gia chỉ là 3644, mới nhắn tin cho mọi người đã nhiều thêm 3 đội nữa. Trước đây Trần Quả chưa từng để ý đến vòng khiêu chiến, càng không vào trang đấu khiêu chiến trong giai đoạn báo danh. Tuy cô nhớ mang máng rằng số đội ngũ tham gia vòng khiêu chiến được đưa tin vào mỗi năm, nhưng con số cụ thể là bao nhiêu thì cô không hề có ấn tượng.

“Không có gì lạ.” Diệp Tu cười cười nói, “Còn chưa xong đâu, giờ mới nửa tháng 8 thôi.”

Điều kiện báo danh vòng khiêu chiến thật sự rất thấp, yêu cầu duy nhất là phải có sáu người và sáu nhân vật max cấp. Thế nên sẽ có nhiều người chơi rủ thêm bạn lập đội đến chơi, trình độ cũng không đồng đều.

Trần Quả báo danh xong, ở lại xem trang web một hồi, thấy số lượng đội ngũ dự thi và danh sách cuộn tự động cập nhật liên tục. Cô còn đang xuýt xoa, đột nhiên chỗ cửa sổ cuộn tên chiến đội Hưng Hân lại xuất hiện, làm Trần Quả cực kì phấn khích: “Nhìn kìa, là chúng ta.”

Trần Quả rất tự hào kéo Diệp Tu đến xem.

“Chị có chắc đó là chúng ta?” Diệp Tu nói.

“Chứ còn đứa nào vào đây?”

“Ha ha, chị thử tìm tên chiến đội Hưng Hân xem.” Diệp Tu nói.

Trần Quả giật mình, gõ tên Hưng Hân vào thanh tìm kiếm trên trang. Tốc độ trang web rất nhanh, lập tức hiển thị kết quả tìm kiếm, có hơn 40 chiến đội đều lấy tên Hưng Hân.

“E hèm.” Diệp Tu bu lại nhìn kết quả, khẽ hắng giọng mới nói tiếp: “Mới 45, tàm tạm, còn ít.”

Trần Quả câm nín. Bị đụng hàng thật sự rất khó chịu, nhưng bó tay rồi, tên Hưng Hân quá mức phổ biến, cô không xin bản quyền, chẳng lẽ còn không cho người ta đặt? Vòng khiêu chiến cũng thoáng, không hạn chế tên trùng, mấy cái tên tầm thường không phải đã có cả bó rồi sao?

“Nhiều thế này… Đội nào mới là chúng ta?” Trần Quả hỏi.

“Click vào xem thông tin chi tiết đi.” Diệp Tu nói.

Trần Quả cũng rất  kiên nhẫn, click vào xem từng đội một, tìm ra Hưng Hân của họ. Bên trong hiển thị thành viên chiến đội, chỉ có ID và nghề của nhân vật chứ không gồm thông tin người thật. Khi vòng khiêu chiến tiến hành đến giai đoạn cuối, Liên minh tổ chức offline mới xét duyệt kỹ càng thông tin từng cá nhân, sau đó mới chính thức công bố thông tin người thật.

Trần Quả nhìn đội nhà, lại so sánh với những đội khác, tự dưng cảm thấy đội của mình có tương lai nhất bọn. Nhìn những đội tên Hưng Hân kia đi, tất cả đều là đội sáu người, dòm phát biết ngay hàng góp tạm bợ, có mấy đội còn không có cả mục sư hay sứ giả thủ hộ. Các chiến đội chuyên nghiệp còn chưa từng chơi liều xếp đội hình thế đâu, đội ngũ như vậy tất nhiên chỉ đến chơi cho vui.

“Lịch thi đấu lúc nào mới có?” Trần Quả click vào mục lịch thi đấu, ai ngờ trang web hiển thị tạm thời không có thông tin, bèn quay đầu hỏi Diệp Tu.

“Vậy phải chờ hết hạn báo danh vào cuối tháng này, căn cứ tổng số đội ngũ mới có thể thống kê sắp xếp sau. Đến lúc đó dùng thông tin chị đăng ký lúc báo danh, đăng nhập vào sẽ thấy được ngày thi đấu và đối thủ của chúng ta.” Diệp Tu nói.

“Thế nếu muốn biết của Gia Thế?” Trần Quả hỏi.

“Vậy thì hỏi Mộc Tranh.” Diệp Tu đáp.

“…”

Báo danh vòng khiêu chiến xong, Trần Quả phấn khích suốt mấy ngày liền. Trong mấy ngày này cô dạo quanh tiệm net, thì biết được trong tiệm cũng có người chơi Vinh Quang dự định tham gia thi đấu, lại còn không chỉ một đội.

“Chị Trần, tên đội ngũ chưa nghĩ ra, cho mượn tạm tên tiệm net của chị được không?” Có một hôm, tên nhóc quen thân với Trần Quả, thường được mọi người gọi là Tiểu Minh, vừa vào tiệm đã bắt chuyện khi chạm mặt cô đang loanh quanh trước quầy.

“Dùng đi, cứ dùng đi!” Trần Quả dở khóc dở cười, không ngờ trong mảnh đất một mẫu ba này của mình cũng có người góp chân đụng hàng.

“Chị Trần có rảnh vào team bọn em không? Chị cũng có khả năng lắm chứ đùa.” Tiểu Minh cười đùa ha hả. Trên thực tế, hắn chơi lâu ở Hưng Hân, quen thân với Trần Quả, biết có người lập đội tham gia vòng khiêu chiến, hắn muốn rủ chị chủ lại bị mọi người coi nhẹ.

“Đây không thèm xấu mặt chung với mấy người.”

Đó là những gì Trần Quả từng nói. Trong mắt mọi người, tình yêu của chị chủ với Vinh Quang cực kỳ thành kính, hết lòng sùng bái tuyển thủ chuyên nghiệp. Chị chủ coi đám ất ơ trong tiệm chạy đi tham gia vòng khiêu chiến như họ là không tôn trọng giới chuyên nghiệp.

Ai ngờ hôm nay Tiểu Minh đùa xong, lại thấy Trần Quả cười đắc ý: “Không cần, chị đây có team rồi.”

“Hở?” Tiểu Minh trừng to mắt: “Chị Trần có đội rồi, đội nào?”

“Tự lập, không được à?” Trần Quả nói.

Tiểu Minh nhìn Trần Quả như người ngoài hành tinh, hồi lâu mới nói: “Chị Trần nghĩ thông rồi, định chơi một cú bẽ mặt luôn hả?”

“Biến, đội của chị mà cùng dạng với các cậu hả? Tụi chị quyết chí giết vào giới chuyên nghiệp.” Trần Quả nói.

“Ha ha ha ha ha.” Tiểu Minh nghe xong thì hơi ngẩn ra, sau đó lập tức ôm bụng cười như điên, bộ dạng không giống giả vờ tí nào. Cười cả buổi xong mới phát hiện vẻ mặt Trần Quả đen thui, mới dần nín lại, nói: “Chị Trần vừa nãy đùa thôi đúng hêm?”

“Cười đã chưa?” Trần Quả cắn răng.

“Chị Trần nghiêm túc thật hả?” Tiểu Minh kinh ngạc.

“Đương nhiên.”

“Chị Trần nhìn kìa.” Tiểu Minh chỉ tay ra ngoài cửa.

“Gì thế?” Trần Quả vừa nhìn ra vừa thắc mắc.

“Nhìn bên kia kìa.” Tiểu Minh nói.

“Bên kia sao?” Trần Quả không hiểu mô tê gì.

“Nhìn xem bên kia là gì?” Tiểu Minh tiếp.

Trần Quả nhìn một lúc rốt cuộc cũng hiểu ra. Bên kia là gì? Bên kia là cửa lớn của câu lạc bộ Gia Thế chứ cái đách gì nữa.

“Chị Trần, nếu là năm ngoái em cười chút là thôi. Nhưng với hoàn cảnh năm nay, chị cũng đừng trách em cười đến thế chớ.” Tiểu Minh nói.

“Hừ, cậu cứ chờ xem đi.” Trần Quả nói.

Tiểu Minh thấy thái độ của Trần Quả chắc như đinh đóng cột, nhất thời nổi lòng hiếu kỳ: “Chị Trần, nghe như chị rất tự tin nha?”

“Hừ.”

“Thứ cho em nói thẳng, giờ mà có kéo F4 của Bá Đồ sang đây đối mặt với Gia Thế cũng chưa chắc tự tin được như chị đâu.” Tiểu Minh nói.

“Cậu nói vậy sai rồi. Đội ngũ đứng trên sân mà không có lòng tự tin thì làm đách gì còn tiền đồ nữa.” Trần Quả giở giọng dạy dỗ.

Nhưng chỉ khiến Tiểu Minh phì cười. Lời này đương nhiên rất đúng, nhưng vấn đề là chỉ vài ba con gà trong cái tiệm net lộn xộn lại dám nói tự tin khi đối mặt với chiến đội chuyên nghiệp Gia Thế có đến ba tuyển thủ hàng sao, không phải là ăn mắm nói bậy sao?

“Ầy nói không thì có gì hay, lát nữa người của bọn em cũng đến, người bên chị đâu? Vừa lúc rảnh rỗi khởi động cái nhỉ, đánh hữu nghị đi.” Tiểu Minh nói.

“Luyện với các cậu? Thì tiến bộ thế nào được?” Trần Quả cười nói.

Lời này rành rành là khinh bỉ, thế nhưng cũng tùy người nói. Tiểu Minh quen thân với Trần Quả, biết chị chủ Trần không phải loại người mắt cao hơn đầu không coi ai ra gì. Cô nói vậy, càng chứng tỏ đội ngũ trong tay cô có lẽ thật sự rất giỏi. Tiểu Minh lại càng tò mò tợn: “Đánh chơi thôi, coi như mở mang tầm mắt cho bọn em đi. Nghe chị Trần nói thế, càng lúc càng thấy đội chị hình như rất trâu bò. Nếu thật là tiêu chuẩn chuyên nghiệp, vậy thì em có thể thừa cơ hưởng xái rồi. Nếu có ngày bọn chị thành quán quân liên minh, vậy em có thể ra ngoài chém gió: Đội bọn tui năm đó từng luyện cùng quán quân nha.”

Tiểu Minh hoàn toàn chỉ thuận miệng nói ngọt mà thôi, nói ra cho vui chứ chẳng chút tin tưởng nào. Trần Quả đương nhiên cũng hiểu thằng nhóc này chỉ nói bừa, nhưng cô biết nội tình, nên nghe thấy mấy lời này cũng bùi tai. Sau khi nghĩ nghĩ bèn nhìn quanh: “Người bọn cậu đâu?”

“Chẳng phải kia sao? Hàng 4 khu A kìa.” Tiểu Minh đưa tay chỉ chỉ. Hắn rành cái tiệm net Hưng Hân này không khác gì nhà mình.

“Ờ… thế đi, chị thu xếp xem thử.” Trần Quả gật đầu xem như đáp ứng.

“Hở, giờ luôn?” Tiểu Minh hỏi.

“Lát chị pm cậu trong game.” Trần Quả nói xong liền bỏ lên lầu hai. Bọn họ quen thân, lại đều chơi Vinh Quang, đương nhiên là có add nhau rồi.

Lên phòng huấn luyện ở lầu hai, cô nói lại với mọi người. Diệp Tu dở khóc dở cười: “Chị thu xếp thi đấu hữu nghị là để nước phù sa không chảy ruộng ngoài đó hả?”

“Hữu nghị gì chứ, chỉ là tiện tay bắt nạt bọn họ chút, để cho họ biết thế nào là lợi hại.” Trần Quả mạnh miệng.

“Bọn họ chơi được không?” Diệp Tu hỏi.

“Chơi được thì sao, cậu sẽ để vào mắt hả?” Trần Quả buồn bực, Diệp Tu hỏi làm cô không biết phải đáp thế nào. Chơi tốt tới đâu không phải đều là gà mờ trong mắt đại thần như cậu sao? Cậu hỏi thế này không phải khiến người khác tổn thương hả?

“Cũng đang rảnh rỗi, mọi người thực chiến chút nhở?” Diệp Tu trưng cầu ý kiến. Hôm nay vừa hết cuối tuần, BOSS hoang dã cũng giết cả rồi, mọi người đúng là không có chuyện gì gấp gáp cả.

“Không làm chậm trễ huấn luyện chứ?” Trần Quả cũng hỏi.

Kết quả mọi người không ai có ý kiến.

“Coi như đây là trận đầu của chiến đội chúng ta đi.” Diệp Tu cảm thán.

“Nếu chị nói nhất định phải thắng, có quá đáng chút không?” Trần Quả nói.

“Không thể, phải nói là, này mà thua thì giải tán luôn đê.” Diệp Tu trả lời.

“Được, chị gọi tụi kia.” Trần Quả thấy thúc đẩy thành công, lập tức login Trục Yên Hà liên lạc bọn Tiểu Minh.

Thi đấu giữa người chơi với nhau chỉ có thể ở đấu trường trong game, lại đợi mọi người quay về thành vân..vân… Hạng mục thi đấu cũng giống chính thức, theo chuẩn chuyên nghiệp gồm ba phần: đấu đơn, đấu lôi đài, và đấu đoàn đội.

Hơn mười phút sau, cả ba phần đều kết thúc. Kết quả không nói cũng biết. Trần Quả đang hí hửng trong lòng, định hỏi han tâm tình Tiểu Minh thì chợt nghe tiếng cậu ta vang lên tới lầu hai: “Chị Trần, chị Trần.”