Toàn Chức Cao Thủ

Chương 753: Cố gắng phấn đấu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Tam | Beta: Kha

“Lão Lâm, ra đánh nhau không nào?”

Lâm Kính Ngôn thậm chí nghe ra ý thách thức trong lời Diệp Thu. Bàn về tuổi tác, đúng là gã lớn hơn Diệp Tu thật, nhưng nói kinh nghiệm Vinh Quang, gã tự nhận không bằng người trẻ tuổi này. Đây cũng không phải chuyện hiếm, không phải ai gia nhập Liên minh trước đều lớn tuổi hơn người đến sau.

Nhìn Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng của Diệp Thu đi loanh quanh đằng kia, rõ ràng đang tìm gã.

Lâm Kính Ngôn không phải là Lư Hãn Văn hay Triệu Vũ Triết, Diệp Thu khiêu khích thế nào vẫn trơ trơ. Tên kia có cô nàng giữ danh hiệu hợp tác tốt nhất sát bên cạnh, thêm một đám cao thủ trong game, lúc này nhảy ra không phải là tự sát sao? Một mình Lâm Kính Ngôn chọi không lại, nhưng tập thể Mưu Đồ Bá Đạo thì khác. Trương Tân Kiệt bày chiến thuật kiểm soát toàn diện, phát huy sức mạnh tập thể rõ ràng khoa học, Lâm Kính Ngôn sẽ không ngu dại nhảy ra solo, lúc này cũng không phải giải thi đấu tranh tài.

Lâm Kính Ngôn làm cộng sự lâu năm với kẻ được vinh danh là bậc thầy chơi bẩn của Vinh Quang, xem ra đã học không ít chiêu trò. Lúc này chơi lưu manh cực kỳ hèn hạ, bên này ném một viên gạch, bên kia chọi một bình xăng, tóm lại quyết tâm không đối địch trực diện, thậm thụt rải đồ chọt lén khi có dịp, đồng thời chỉ huy cả đoàn phối hợp chiến đấu.

Bên đây Diệp Tu dẫn đội đánh một lúc, cũng hiểu rằng đấu đội với Lâm Kính Ngôn khó xơi hơn Triệu Vũ Triết hay Lư Hãn Văn nhiều. Hôm qua liên thủ với Tiêu Thời Khâm chơi Trương Tân Kiệt một vố, ai ngờ quả báo đến nhanh, hôm nay lại bị hai vị game thủ chuyên nghiệp hội đồng. Mưu Đồ Bá Đạo đã sẵn ưu thế đoàn đội, dưới sự chỉ huy của hai người nhanh chóng nắm quyền kiểm soát chiến trường. Phe Diệp Tu dù liều chết không sờn, nhưng thời gian giằng co đã đủ để Mưu Đồ Bá Đạo tận dụng, thông báo hệ thống vừa vang lên, BOSS cũng đổ ầm xuống đất. Mưu Đồ Bá Đạo đã cướp được BOSS.

Tận lúc này Diệp Tu vẫn chưa tìm ra vị trí của Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn đời nào chủ động bước ra, BOSS nằm rồi cũng im ỉm chuồn đi.

Không khí trận chiến ngột ngạt khiến ai cũng thấy khó chịu. Cảm giác như có sức mà không có lực, có lực lại không đánh hết. Nếu hai bên trực diện nhau, bọn Diệp Tu mới là đội trên cơ. Nhưng vậy thì sao? Mục tiêu của mọi người là BOSS, bây giờ BOSS về tay Mưu Đồ Bá Đạo, dù chiến thuật ngu si tự hại, chịu tổn thất thế nào đi nữa, vẫn là toàn thắng.

Mưu Đồ Bá Đạo có Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn liên thủ, giết tiếp thêm hai BOSS. Cuối cùng giờ ngủ đã điểm, Trương Tân Kiệt dứt khoát thoát game. Còn Lâm Kính Ngôn? Ai cũng không biết, vì cả Diệp Tu cũng chưa tìm ra ID acc lưu manh của người kia. Lâm Kính Ngôn không dùng nhân vật có trang bị rực rỡ nổi bật, mà xài một lưu manh hết sức bình thường trà trộn vào đội ngũ Mưu Đồ Bá Đạo. Trường kỳ hợp tác với bậc thầy chơi bẩn làm không chỉ đấu pháp, cả ý thức của Lâm Kính Ngôn cũng vô tình bị ô nhiễm theo nhiều.

Mãi đến lúc có thêm BOSS xuất hiện, Diệp Tu mới xác nhận được, Lâm Kính Ngôn đã out.

Con BOSS rốt cuộc về tay Diệp Tu, lúc chia vật liệu, hắn sẵn báo luôn hai tin mới.

“Tin tốt là, Lâm Kính Ngôn có vẻ sẽ không thâu đêm với mình.”

“Tin xấu là, từ giờ Mưu Đồ Bá Đạo có Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn dẫn đội, cướp BOSS với tụi đó lại vất vả thêm. Ba trận trắng tay vừa rồi, hẳn ai cũng tự hiểu ha?”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Trảm Lâu Lan hỏi ý đại thần.

Diệp Tu không đáp mà quay sang ba hội trưởng Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri, “Sao nhà mấy ông không có tuyển thủ vào game giúp vậy?”

Ba hội trưởng đau khổ đáp, “Cái này sao tụi tui quản được!”

Quả thật là vậy, trong hợp đồng với tuyển thủ không có điều khoản phải vào game góp sức. Đừng nói công hội trưởng, dù là câu lạc bộ cũng không có quyền bắt ép tuyển thủ chuyên nghiệp làm việc này. Tuyển thủ chuyên nghiệp vào game, hoặc do tự nguyện, hoặc do hội trưởng hay ai đó nhờ quan hệ mà cầu viện giúp đỡ một phen.

Nhưng kiểu giúp đỡ này, một hai trận còn được, còn cắm chốt ngày ngày phấn đấu như Trương Tân Kiệt, nếu tuyển thủ không muốn cũng rất khó. Mà giới chuyên nghiệp bây giờ, tuyển thủ chủ động vào game không nhiều. Huống chi hiện tại đang là thời kỳ chuyển nhượng trong hè, ví dụ có người muốn vào game góp sức, giúp chiến đội thêm vật liệu nâng cấp nhân vật, để chiến đội có thành tích tốt hơn, kết quả mùa giải sau còn chưa bắt đầu, mình lại bị đổi sang đội khác, vậy vất vả cả mùa hè khác gì công cốc đâu?

Đã có rất nhiều thói quen theo sự phát triển tăng vọt của Liên minh mà biến mất. Những năm hè oi ả tuyển thủ chuyên nghiệp tụ hội phấn đấu trong game ngày trước, có lẽ đã không còn quay lại được.

Lời Diệp Tu nói với ba vị hội trưởng, như oán trách các tuyển thủ chuyên nghiệp không chịu xuất hiện, cũng là cảm xúc của hắn về sự thay đổi của Liên minh: Mọi người đều trở nên thực tế mất rồi. Dù là chiến đội hay tuyển thủ. Thứ tình cảm của những tuyển thủ lâu năm dành cho chiến đội như thế hệ Diệp Tu, đến những tuyển thủ mới còn sót lại bao nhiêu? Tôn Tường, Đường Hạo, hai tuyển thủ xuất sắc nhất của thời đại này, vừa nổi tiếng một hai năm lại đổi sang chiến đội khác, tìm nơi thích hợp hơn để phát triển.

Không chỉ là tuyển thủ thay đổi, cả Liên minh đều đang thay đổi, câu lạc bộ, chiến đội, tuyển thủ, cũng chỉ là một phần nhỏ trong đấy mà thôi.

Nhớ ngày trước, Gia Thế chưa phải là một Gia Thế điên cuồng vì thương mại như hôm nay, Đào Hiên đã từng giống như Diệp Tu, lấy chiến thắng chung cuộc làm niềm kiêu hãnh. Chỉ là khi mọi thứ bắt đầu không ngừng khác đi, Đào Hiên nhanh chóng hòa nhập vào đó, để lại Diệp Tu ở lại, Đào Hiên thích nghi, điều chỉnh, thay đổi, thành Đào Hiên bây giờ.

Mà Diệp Tu, từ đầu chí cuối chỉ vì yêu thích trò chơi này, xem đấy là Vinh Quang tối cao mà không ngừng cố gắng. Thật ra mọi thứ nói ra chỉ là thiết lập của công ty phát hành game, lấy tên là Vinh Quang, hướng game thủ đến việc xem mọi thứ trong game đều là vinh quang, làm động lực tiến lên phía trước. Chỉ là một cách truyên truyền game. Nhưng có một số người lại thực sự tin như vậy, cũng vì vậy mà nỗ lực không ngừng. Vì ước mơ không phân biệt lớn nhỏ, với họ, mục tiêu duy nhất chỉ là chơi game sao cho thật giỏi, bắt được Vinh Quang trong lòng mình mà thôi.

Trên con đường này, Diệp Tu từng thấy rất nhiều người như thế.

Tháng năm ấy từng có ba người bạn thân mang cùng một chí hướng, một người chưa bắt đầu hành trình đã mất đi tất cả, một người vượt qua mọi chông gai, có được tất cả, lại càng lúc càng khao khát nhiều hơn, càng lúc càng rời xa; cuối cùng chỉ còn một mình Diệp Tu đơn độc bước đi trên con đường thuở trước: là ước mơ, là vinh quang. Không hơn.

Cả những ngày bận rộn đầu tắt mặt tối, cặm cụi làm những việc mà tuyển thủ chuyên nghiệp bây giờ khinh thường, cũng chỉ vì lý tưởng mang tên Vinh Quang này thôi.

Đêm nay hệ thống có vẻ rất ưu ái bọn Diệp Tu. Xuất hiện tất thảy tám BOSS hoang dã, hành hạ mọi người chạy ngược chạy xuôi. Cuối cùng cướp được sáu trong tám BOSS, hai BOSS kia vì tình báo tới muộn nên bị mấy công hội khác cướp trước. Mà giết được sáu cái cũng nhờ công không nhỏ của Ngụy Sâm. Gã dẫn đầu đoàn tinh anh số 2 của Luân Hồi nhiệt tình phá hoại từ bên trong. Thủ đoạn hay dùng nhất là hỗ trợ đoàn tinh anh 1 đánh bay hết thành phần bất hảo, xong đưa đẩy đoàn 1 solo bọn Diệp Tu.

Chỉ huy đoàn tinh anh 1 sao sánh được với Diệp Tu, đánh đâu thua đấy, trong lòng vô cùng nhục nhã vì đã phụ lòng trưởng đoàn 2 là Ngụy Sâm. Gã cho rằng lần nào đoàn 2 cũng xuất sắc hoàn thành sứ mệnh, vậy mà đoàn 1 cứ để vuột mất cơ hội hết lần này tới lần khác.

Ngụy Sâm giả lả an ủi tới tấp, nào “Không sao, có ai muốn thế đâu.”, nào “Đối thủ là Diệp Thu, mấy ông đã cố gắng hết sức.”, giọng đau khổ thấm đầy gian dối kia khiến cả đám Hưng Hân nổi hết da gà.

Công hội Luân Hồi đợt này thật sự đã xác định, bị người ta lợi dụng thì thôi, hai đoàn tinh anh còn vì vậy mà lục đục. Đoàn trưởng đoàn 1 bây dù có thẹn cũng không thay đổi được sự thật không hoàn thành nhiệm vụ. Với kiểu đồng đội ngáng chân thế này, tinh anh đoàn 2 làm sao chịu được? Trong đoàn tinh anh cố định của công hội cũng có ganh đua, dù là giữa đoàn chủ lực dẫn đầu công hội. Đám người chơi đoàn 2 đều cho rằng đoàn 1 vô tích sự, chẳng bằng ra sau yểm trợ, để họ lên cướp BOSS cho rồi.

Tới đây Ngụy Sâm lại tích cực làm đại sứ hòa bình, xoa dịu đoàn tinh anh 2. Phân công thế này gã mới có thể phát huy sự nghiệp nằm vùng vĩ đại chứ. Vì vậy nhất thời hình tượng của Ngụy Sâm trong mắt quần chúng đoàn 2 trở thành “vừa biết chỉ huy, lại giỏi chiến thuật”, còn đoàn 1 lại nhìn gã bằng ánh mắt lấp lánh yêu thương: một người tốt đẹp, nhân nghĩa chưa từng thấy trên đời.

“Tao cảm thấy thời khắc tao thống nhất Luân Hồi, hùng bá thiên hạ đã gần ngay trước mắt rồi. Chú mày nói xem, lúc tụi Luân Hồi khóc lóc quỳ mọp dưới tài nghệ siêu quần của tao, mời tao làm hội cm trưởng của tụi nó thì phải làm sao đây?” Ngụy Sâm bận rộn cả đêm tinh thần vẫn vô cùng hăng hái. Lúc sáng Trương Tân Kiệt online, cả đám đách thèm quan tâm, kéo nhau đi ăn, ngồi chém gió thành bão.

“Còn sao nữa, nhà kho công hội phơi ra trước mắt, ta cứ khoắn hết rồi đi.” Diệp Tu nói.

“Bà mịa nó, có chút quá đáng, coi chừng tụi Luân Hồi báo cảnh sát.” Ngụy Sâm nói.

“Thú tính vãi, ông tính làm thật à?” Diệp Tu nói.

“Nếu không bị phát hiện thì cũng được chứ bộ!” Ngụy Sâm nói.

“Vậy nhanh lên làm hội trưởng đi, coi có cơ hội thì triển. Khoắn được nhà kho của công hội lớn, về sau ấm êm luôn.” Diệp Tu nói.

“Mày nghĩ bậy quá, ăn không thì cả núi vàng cũng lở biết chửa. Chi tiêu hợp lý mới giàu dai được.“ Ngụy Sâm sâu sắc bảo.

“Tui ăn xong rồi, té trước.” Diệp Tu đứng dậy.

“Khốn nạn, tao chưa nói xong! Thằng mất dại này, nhà thuê cho to vào, nhiều phòng như vậy mà ngày nào cũng chui vào phòng con gái người ta, mày có mưu đồ gì? Gái Tô này, không phải anh muốn gây chuyện, nhưng nếu anh mà là cưng á, anh tuyệt đối không nhịn thằng nó đâu.” Câu sau là nói với Tô Mộc Tranh.

“Tui chỉ ngại đi xa mệt, tiết kiệm thời gian thôi mà.” Diệp Tu nói.

“Còn trẻ phải chăm vận động mới sống thọ được!” Ngụy Sâm nói.

“Người già đúng là thích lảm nhảm nhiều quá.” Diệp Tu lắc đầu thở dài, lên lầu nghỉ ngơi.