Edit: Tùm | Beta: Mei
“Bên phía Luân Hồi… hình như không ngăn được…” Mưu Đồ Bá Đạo thực sự để ý đến tình hình bên phía Luân Hồi, nhưng kết cục này cũng khiến Tưởng Du phải cẩn thận lựa lời một phen. Bởi theo suy nghĩ bình thường, Luân Hồi phải tấn công, Nghĩa Trảm và Việt Vân phòng thủ mới phải, nhưng rốt cuộc lại thành Luân Hồi bị gán mác “không ngăn được”. Từ phía tấn công trở thành “không ngăn được”, trừ quá yếu, Tưởng Du thực sự không tìm ra từ nào khác để hình dung.
“Haiz…” Trương Tân Kiệt thở dài thườn thượt. Biết Luân Hồi cùi thế, nãy hắn liều thêm tý, không cần để ý hướng di chuyển của họ thì ngon rồi. Có lẽ đến cuối họ cũng chẳng la liếm được gì đâu, là tại hắn cẩn thận quá, đâm ra tự rối loạn trận tuyến nhà mình.
Giờ có hối hận cũng đã muộn. Tiêu Thời Khâm dẫn theo hai công hội không phải đối thủ của Trương Tân Kiệt và Mưu Đồ Bá Đạo. Nhưng vẫn câu đó, đánh không lại thật, nhưng dốc sức phòng thủ câu giờ thì lại là một phạm trù khác với cao thủ chiến thuật như họ.
Mà hiện tại, công hội Luân Hồi đã bị đánh tan, Tiêu Thời Khâm lập tức rút lui về phía sau, hiển nhiên là muốn tập hợp với hai công hội mà Diệp Tu đang dẫn dắt, như thế Mưu Đồ Bá Đạo càng khó phá trận.
Tình cảnh này nhất thời gợi sự chú ý cho hội trưởng Luân Hồi – Tam Giới Lục Đạo. Gã lập tức dừng lại, sau khi ngâm cứu bỗng nói: “Bây giờ Mưu Đồ Bá Đạo tiến lại bên này, chờ song phương giằng co, có phải chúng ta có cơ hội mới không?”
“Phải quan sát tình hình mới biết được.” Ngụy Sâm nói luôn không phải nghĩ, “Nếu có thể khôi phục cục diện vừa rồi thì đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng nếu Mưu Đồ Bá Đạo không đủ gây sức ép, đối phương còn dư sức, thì đến chúng ta cũng chẳng kiếm chác được gì.”
“Cũng đúng.” Tam Giới Lục Đạo gật đầu.
“Cứ nhìn đi.” Ngụy Sâm cũng nghiêm túc nói.
Phân tích của gã đúng là đương nhiên, nhưng ở đây gã chỉ nói tới 1/4 vấn đề. Bên phía bốn công hội, hai bậc thầy chiến thuật Diệp Tu và Tiêu Thời Khâm đang so đấu với Trương Tân Kiệt, họ không cần rụt về tập trung phòng thủ như Trương Tân Kiệt lúc trước. Hai người chỉ huy đủ sức khiến đoàn đội của Mưu Đồ Bá Đạo xoay như chong chóng, đừng quên bên phía Diệp Tu còn có cô nàng siêu bạo lực Tô Mộc Tranh.
Tam Giới Lục Đạo khẩn trương chờ cơ hội, Ngụy Sâm cũng bắt đầu không chuyên tâm, trong đầu chỉ nghĩ về Bàn Tay Tử Vong cấp 70 của gã. Tâm nguyện bao năm sắp thành hiện thực, giờ phút này, Ngụy Sâm đang kích động bỏ mợ.
“Mau giết BOSS đê.”
Ngụy Sâm không nhịn nổi, tháo cả tai nghe quay ra giục Diệp Tu.
“Vội cái gì, chuyện sớm muộn thôi mà.” Thấy Diệp Tu tự tin đầy mình, Ngụy Sâm cũng yên tâm. Song gã vẫn quyết tâm cầm cự đến cùng. Gã không quan tâm xem Tam Giới Lục Đạo quan sát gì, chỉ lo đề phòng bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra, nếu có, dù không tiện ngăn cản, gã cũng sẽ nhắc nhở Diệp Thu trước tiên.
Acc clone thuật sĩ Chấp Thiên Chi Hành của Ngụy Sâm loi choi tới lui, gã đang để ý động tĩnh xung quanh.
Lam Khê Các đến đầu tiên nhưng bị Mưu Đồ Bá Đạo bán hành vốn đang im hơi lặng tiếng, lúc này bỗng nhiên di chuyển.
“Để ý Lam Khê Các.” Ngụy Sâm vội vàng nhoài sang nhắc nhở Diệp Tu.
Vừa dứt lời, quả nhiên Lam Khê Các có hành động. Người của họ vốn đã chết không ít khi đối đầu với Mưu Đồ Bá Đạo, sau khi hồi sinh thì đang dần chỉnh đốn đội ngũ, Lưu Vân của Lư Hãn Văn cũng quay lại lần nữa.
Nếu họ chưa đi, chứng tỏ vẫn còn ý đồ. Giờ thành viên đã đông đủ, thấy đối phương giằng co thì lập tức bắt đầu hành động. Con át chủ bài mà Lam Khê Các có thể dựa vào nhất chính là Lư Hãn Văn. Hiện tại, Lư Hãn Văn không dám liều lĩnh như trước, Lưu Vân cẩn thận theo sát toàn đội cùng nhau nghênh đón kẻ thù, bên cạnh lại có không ít nghề hỗ trợ, nhoắng cái đã có vô số buff chùm trên thân. Nhất thời, Lưu Vân cũng mạnh lên mấy lần, sau đó lại xông lên quyết tử vì đạo.
“Tới đây!” Lư Hãn Văn gào lên.
“Oắt con chọc ngoáy nhà Lam Khê Các lại tới kìa.” Tràm Lâu Lan bất đắc dĩ báo cáo.
Diệp Tu đã nghe Ngụy Sâm nhắc để ý Lam Khê Các trước, thấy Lưu Vân vọt vào, trên người còn mang đủ loại vòng sáng, thì không khỏi bật cười: “Thêm không ít buff nhể.”
“Cậu tiếp tục chỉ huy bên này.” Diệp Tu ới Tiêu Thời Khâm một tiếng, hắn và Tô Mộc Tranh liền xông về phía chiến trường của Lam Khê Các.
Lúc này, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đã xông thẳng thẳng vào trận, oai như một vị thần. Tô Mộc Thanh ngắm bắn giữa biển người, một phát Pháo Laser bắn ra từ Trục Yên Hà, Lư Hãn Vân cũng phản ứng rất nhanh. Vừa thấy ánh sáng lóe lên, nhân vật đã lập tức xoay người, laser sượt qua người cậu, khi Lưu Vân vừa đứng lên, ma pháp ngưng kết trên đầu chiến mâu đã đâm đến, dính chặt vào người Lưu Vân.
Ma pháp chói lọi nổ tung, Lưu Vân bị bắn tung lên trời, miệng còn kêu gào, “Ai đấy!”
“Người khó chơi nhất.” Diệp Tu khẽ cười.
“Cái đờ mờ, đừng chơi nữa, tận dụng thời gian xử lý Lam Khê Các đi.” Ngụy Sâm lại ngoái sang rít ầm lên với hắn, sau đó lại ngồi ngay ngắn về chỗ, đeo tai nghe lên nghiêm túc nói: “Không vội, quan sát đã, Lam Khê Các có tạo được rắc rối cho chúng không còn chưa biết. Chúng ta cũng không thua Lam Khê Các, nhưng vừa rồi cùng xông lên với Mưu Đồ Bá Đạo đấy, kết quả thì sao?”
“Hai nhà có lẽ không đủ, nhưng giờ có thêm Lam Khê Các, thêm chúng ta nữa là ba, cả ba nhà cũng tiến lên có lẽ sẽ có cơ hội.” Tam Giới Lục Đạo không ngu, suy nghĩ khá cẩn thận, làm Ngụy Sâm hết hồn. Gã thừa biết ba nhà cùng tiến lên, cục diện thay đổi thế nào cũng khó mà nói trước, nếu không việc gì phải vội vàng đi réo Diệp Tu xử lý Lam Khê Các?
“Ba nhà cùng tiến lên, cục diện sẽ rối loạn, kẻ được lợi là chúng ta chắc?” Ngụy Sâm tiếp tục mị dân.
“Nếu là thông thường, có lẽ đây quả là cơ hội tốt. Nhưng giờ có đại thần trà trộn vào, thực lực lẫn nhau không đồng đều, tui thấy nếu giờ chúng ta vội vã ra tay, phá vỡ cục diện, chính là trợ giúp Mưu Đồ Bá Đạo.” Ngụy Sâm từ tốn nói. Không phải để thể hiện mình thận trọng, mà chỉ cố nói chậm để câu thêm chút thời gian.
Tam Giới Lục Đạo không đáp, cẩn thận nghiền ngẫm, Ngụy Sâm vội vàng cào ruột tìm lý do. Lừa suông là không ăn thua, trước mặt chính là hội trưởng công hội câu lạc bộ lớn, là người rõ ràng các lối chơi trong game nhất, kinh nghiệm tranh cướp BOSS còn dày dặn hơn Ngụy Sâm. Chỗ gã khuyết thiếu chỉ là kinh nghiệm đối phó với đại thần, vậy nên Ngụy Sâm thấy mình cần nâng bi đại thần cho khủng bố lên là được.
“Ngẫm lại xem vì sao lúc nãy chúng ta không cướp được BOSS? Vì khi chúng ta phá phòng ngự, Mưu Đồ Bá Đạo cố ý lùi bước, ném BOSS về phía ta và Diệp Thu. Để chúng ta đi đấu với Diệp Thu, đấu làm sao được? Nên bọn đại thần rất khốn nạn. Tình huống lúc này cũng giống thế, nếu chúng ta nhảy vào, dù có thể đập được bọn Diệp Thu, nhưng chỉ sợ hắn cũng khốn nạn giống Trương Tân Kiệt, chủ động ném BOSS ra làm mồi, tui cảm thấy chúng ta vẫn chưa có cơ hội như cũ.” Ngụy Sâm tiếp tục phân tích.
“Vậy theo ông phải làm gì?” Tam Giới Lục Đạo hỏi.
“Quan sát tình hình.” Ngụy Sâm nghiêm túc trả lời.
“Haizz..” Tam Giới Lục Đạo lại thở dài thườn thượt. Lời Ngụy Sâm cũng không sai, Tam Giới Lục Đạo lo cũng chính là vấn đề này. Đẩy Diệp Thu ra, gã phải đấu với Trương Tân Kiệt; đá Trương Tân Kiệt ra, gã đấu với Diệp Thu. Hai đại thần này, dù có ngoắt nghẻo cũng vẫn có thể dọn sạch họ.
Ngụy Sâm thấy Tam Giới Lục Đạo không nói gì nữa, cuối cùng cũng thở phào. Lập tức nghiêng người sang ngó màn hình Diệp Tu.
Kỳ thật cục diện vẫn là phiên bản đó, khác là Luân Hồi giờ đổi thành Lam Khê Các. Đương nhiên Lam Khê Các có lợi thế Lư Hãn Văn, nhưng kiếm dù sắc lại không có tay cầm kiếm giỏi, Lư Hãn Văn trong đoàn đội không thể phát huy hết tài năng. Nếu đối phó với công hội thường, cậu ta chính là một ưu thế lớn, nhưng chống lại những phe phái có đại thần như Diệp Tu và Trương Tân Kiệt trấn giữ, Lư Hãn Văn có cảm giác có tài mà không bộc lộ được.
Lúc này đây, Diệp Tu đích thân ra trận đấu với cậu, kết hợp với chỉ huy đoàn đội, Lưu Vân có thêm cả mớ buff trạng thái cũng không nuốt trôi mấy phát lựu đạn, chẳng mấy đã ngã sấp mặt.
Lưu Vân vừa ngã, tinh thần Lam Khê Các suy sụp. Cao thủ mà cả lũ ôm chân quay lại báo thù cũng không đọ nổi, đối mặt với ai cũng không thoát khỏi hai chữ “hy sinh”, cao thủ còn thế, lũ bậu xậu như họ đấu với đại thần bằng niềm tin à?
Sau khi vỡ trận, Lam Khê Các không còn thấy cơ may nào để xoay chuyển tình thế. Hội trưởng Xuân Dịch Lão cũng là kẻ biết thời thế, sau khi ra lệnh “rút quân” trên kênh, Lam Khê Các lại ủ rũ rút về.
“Thấy chưa.” Ngụy Sâm tức tốc trở về thủ thỉ với hội trưởng Tam Giới Lục Đạo, “Lam Khê Các tuổi ruồi, mới lên có tý đã chạy cúp đuôi rồi, kém xa chúng ta.”
“Haiz, đau quá nha.” Lúc này, Tam Giới Lục Đạo rất hiểu cảm giác của Lam Khê Các.
Về phía Diệp Tu, sau khi đuổi được Lam Khê Các thì chưa về phòng ngự ngay, mà dẫn luôn đội đâm vào phía sườn Mưu Đồ Bá Đạo, thuận thế dấy lên một đợt sóng phản kích.
Trương Tân Kiệt phản ứng rất nhanh, vội vã điều động người về phía này. Kết quả là phía tấn công Tiêu Thời Khâm bị lỏng lẻo, để Tiêu Thời Khâm nắm thót ngay. Phòng thủ phản kích nào có phải hư danh, một đợt tấn công liền mạch nhuần nhuyễn đánh tới. Trước nay tiết tấu biến hóa trong chiến thuật của Tiêu Thời Khâm vẫn rất nhanh và trôi chảy. Phản công ngang ngửa với phòng thủ, đánh cho Trương Tân Kiệt phải luống cuống tay chân. Vốn bên sườn đã bố trí phòng thủ tốt lại chẳng có tác dụng gì. Bên cánh này, Diệp Thu không còn là chỉ huy, mà là mũi tấn công chính, pháp sư chiến đấu tàn sát tiến thẳng vào trận, sau lưng có bậc thầy pháo súng bọc hai bên trái phải trận. Một màn quen thuộc này lại xuất hiện trong mắt Trương Tân Kiệt, chỉ có điều lần này rất gần, hệt như đang trong trận thi đấu.
“Cậu cũng khó chơi quá đấy, nhất định phải phạt cậu lên sàn.” Diệp Tu vừa đẩy chuột, chiến mâu của Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng đã đâm về phía Vọng Sơn Vân Vụ.