Edit: Kha | Beta: Na
Vụn áo rách của Gia Nạp Đai Đỏ phát phơ trong gió như bươm bướm vỗ cánh, đại chiêu đang ập tới của nó lại mang khí thế vạn quân. Lưu Vân của Lưu Hãn Văn lăn mình tránh thoát một cú này, nhưng cú đấm của Gia Nạp Đai Đỏ không vì đánh hụt mà dừng lại, nó vẫn nện thẳng xuống mặt đất.
Tiếng “ẦM” vang to như sấm sét nổ đùng, màn hình tất cả người chơi trong Đạo Trường Xích Vân đều giật mạnh, đó là sự chấn động từ cảm nhận của nhân vật. Tuy nhiên, biên độ giật màn hình trong phạm vi bán kính 30 ô từ cú đấm này lại không hề giống nhau. Hiện tại, ai nấy đều rơi vào trạng thái lơ lửng sau cơn chấn động vừa rồi.
“Đại chiêu Đất Rung Núi Chuyển? BOSS máu đỏ rồi ư? Nhanh quá vậy?” Bên Lam Khê Các, Lam Hà phát hiện động đất liền biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, cậu kinh ngạc vô cùng. Thời gian đánh BOSS chưa được bao lâu, tuy BOSS hoang dã cấp 55 bị sự áp chế cấp bậc giết có vẻ nhanh, nhưng chắc chắn không nhanh đến vậy.
Ngay lúc cậu còn đang kinh ngạc, góc nhìn đã bay đầy những vụn đá cùng những người chơi chưa kịp chạy khỏi phạm vi đại chiêu. Đất Rung Núi Chuyển còn chưa kết thúc, Gia Nạp Đai Đỏ lại đột nhiên gầm thêm một tiếng, vươn hai tay và xoay tròn cơ thể, thoáng chốc phạm vi 30 ô xung quanh nó hình thành một vòng xoáy, cuốn lấy đất đá, bùn đất và đám nhân vật. Không một ai có thể trốn thoát.
Gia Nạp Đai Đỏ lại giơ hai tay, vỗ về phía mặt đất. Tiếng “ẦM ẦM” lại vang vọng, những tảng đá trong vòng xoáy nháy mắt nát như cám, còn đám người chơi bị cuốn vào đấy cũng tan thành tro bụi ngay lúc này.
BOSS hoang dã cấp 55 cuồng bạo, người chơi dù hơn 15 cấp vẫn dễ dàng bị nó đập phát chết luôn. Con BOSS Gia Nạp Đai Đỏ cấp 55 từng đứng đầu Vinh Quang này, sau khi bùng phát đại chiêu, cảnh vật trong phạm vi 30 ô sẽ ngập đầy vết cắt, không một ai sống sót. Quá khứ là vậy, mà hiện tại cũng vậy.
Đội hình giết BOSS đã thành hình của Mưu Đồ Bá Đạo cũng vì số người chết và trốn tránh vô số mà trở nên rối loạn. Còn thù hận của Gia Nạp Đai Đỏ thì sao? Theo hướng đi của nó sau khi kết thúc đại chiêu, thù hận vẫn thuộc về Lam Khê Các.
Lam Hà không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, vội chỉ huy đám kỵ sị tiến lên giết nó, đồng thời không quên tìm kiếm bóng dáng của Lưu Vân.
Không thấy đâu cả.
Lam Hà ngó mãi không thấy, bèn gửi tin nhắn hỏi, rồi nhận được một emo khóc lóc từ Lư Hãn Văn: “Chết mất tiêu rồi.”
“Đại chiêu à?” Lam Hà thở dài, có là cao thủ cũng khó trốn khỏi đại chiêu này.
“Bị Diệp Thu dụ.” Lư Hãn Văn nói.
“Hả?” Lam Hà nghe xong giật mình.
“BOSS bị em làm cuồng bạo.” Lư Hãn Văn nói tiếp.
“Ài… Hèn chi…” Lam Hà gia nhập công hội, còn là cao thủ chủ chốt của một công hội dưới trướng câu lạc bộ, cậu biết rất nhiều về các loại BOSS hoang dã và phó bản. Tất nhiên, cậu cũng sẽ nhớ kỹ điều kiện gây cuồng bạo cho một con BOSS nổi tiếng như Gia Nạp Đai Đỏ. Con BOSS này, nó sẽ không bị kích hoạt cuồng bạo chỉ vì damage thông thường, mà phải cần damage khủng của một cá nhân. Kiếm khách thuộc nhóm nghề cận chiến, bắt buộc phải đứng gần Gia Nạp Đai Đỏ khi kích hoạt cuồng bạo, quả thật khó có thể trốn thoát kịp thời.
“Yên tâm, sự hy sinh của em rất đáng giá, chết mà vẫn có thể làm BOSS cuồng bạo.” Lam Hà an ủi.
“Đội hình của Mưu Đồ Bá Đạo cũng sẽ tan rã phải không?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Đúng rồi! Hơn nữa, việc em làm BOSS cuồng bạo sẽ giúp chúng ta tăng cao điểm thù hận, củng cố ưu thế vốn có. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, chúng ta có thể hốt trọn con BOSS này.” Lam Hà mừng rỡ, tuy bọn họ cũng nhờ cao thủ trợ giúp, nhưng có thể cướp được BOSS từ tay hai đại thần, cậu cảm thấy vô cùng tự hào. Cơ mà dân nhà nghề đấu với nhau, hạng bình dân quả thực không thể so sánh được.
“Tốt quá.” Nghe Lam Hà nói thế, Lư Hãn Văn cũng mừng lây. Nhưng một giây sau, Lư Hãn Văn lại gửi sang một emo khóc lóc.
“Sao nữa vậy?” Lam Hà thắc mắc.
“Lúc em làm BOSS cuồng bạo, em không ở trong đoàn mình, Diệp Thu bảo em sang đội ổng để ổng buff cho.” Lư Hãn Văn giải thích.
“Móa nó quân lừa đảo.” Lam Hà tức ói máu. Lượng thù hận khi BOSS cuồng bạo rất lớn, đại chiêu sau đó cũng rất khủng khiếp, không dễ ứng phó, các người chơi khó lòng tránh thoát, thường hiếm ai sử dụng chiêu trò tạo thù hận kiểu này khi cướp BOSS lắm. Thằng cha Diệp Tu thì hay rồi, dụ người Lam Khê Các vào đoàn của mình, sau đó mới làm BOSS cuồng bạo…
Chuyện họ làm, người họ chết, cuối cùng kẻ hưởng thù hận lại không phải là họ…
Lam Hà đảo góc nhìn liên tục, cậu không thể bình tĩnh nổi, chỉ muốn chém cái tên Ngộ Đạo Quân mà Diệp Thu hay dùng một trăm tám mươi kiếm. Chơi kiểu gì mất nết quá đi.
Lam Hà ôm một bụng tức, nhưng BOSS vẫn phải cướp đoạt. Mưu Đồ Bá Đạo bị đại chiêu của Gia Nạp Đai Đỏ làm tan tác đội hình, Lam Khê Các tiếp nhận BOSS cực kỳ thuận lợi. Lam Hà vội chỉ huy mọi người vây chặt BOSS vào giữa. Ai dè bên Mưu Đồ Bá Đạo bận điều chỉnh đội hình, Diệp Tu lại dẫn tiểu đội mười một người sang gây rối.
“Nhào lên, tiến thẳng về phía BOSS, ai đánh BOSS thì đập thằng đó!”
Chiến lược vẫn giữ nguyên, nhưng lần tiến công này nom khí phách hơn trước. Lam Khê Các không được đại thần như Trương Tân Kiệt chỉ huy, đám Diệp Tu mới đánh mấy cái, đội hình bên này đã nhanh chóng rối loạn. Lam Hà định bụng tặng cho Ngộ Đạo Quân một trăm tám mươi nhát, nhưng người ta chỉ mới dẫn đội xông xáo vào đội ngũ thì bọn họ đã tan đàn xẻ nghé mất rồi.
Bên Mưu Đồ Bá Đạo đang bận chỉnh đốn đội ngũ quay về cướp BOSS, chỉ là phòng tuyến ngăn cản bốn công hội lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh, Vũ Tận Tri dẫn theo đoàn đội của bốn công hội, mở đầu cho cuộc chiến đoạt BOSS thật sự.
“Ở đây.” Đám Diệp Tu đã có mặt ở đấy chi viện, bèn gọi mọi người chạy sang tập hợp.
Trước phe đồng minh thình lình ào ra như nước lũ vỡ đê, khí thế đầy hung hãn, Trương Tân Kiệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dù tình hình đã vượt ngoài dự đoán, nhưng hắn vẫn cảm thấy đám Diệp Thu không có ưu thế gì.
“Không sao, thù hận của BOSS chỉ quanh quẩn giữa ta và Lam Khê Các, bọn chúng bắt đầu quá trễ, nếu muốn cướp BOSS chỉ có nước tự xác thôi.”
Sau khi khuyến khích sĩ khí xong, Trương Tân Kiệt lại kéo quân về tranh cướp. Nhưng hiện giờ đã đến phiên Diệp Tu phản công. Hắn không còn điều động nhân thủ như đội 1, đội 2 nữa, mà kêu thẳng hai công hội Việt Vân hay Hạ Vũ, dựng nên một tường thành sừng sững, liều mạng ngăn cản Mưu Đồ Bá Đạo.
“Đừng lo lắng, cứ từ từ. Bọn chúng bắt đầu trễ hơn, chúng ta cứ chậm mà chắc, dù thế nào chúng cũng chỉ giúp ta đánh BOSS mà thôi.” Trương Tân Kiệt chỉ huy đoàn đội tấn công từng đợt vào bức tường phòng vệ của Việt Vân và Hạ Vũ, hòng lung lay nó.
So ra Lam Khê Các lúc này trông thê thảm hơn nhiều. Mới đầu Lam Hà còn gửi tin nhắn nhủ Lư Hãn Văn kéo dài thời gian, củng cố chiến thắng. Chẳng ngờ Diệp Tu lại lập một đội tinh anh, lao về Lam Khê Các như đầu đạn hạt nhân, không mất bao lâu liền khiến họ thất thủ. Đội ngũ rối loạn, nếu muốn tiêu diệt tiểu đội này thì họ sẽ rơi vào thế bị động, mặc dù thương vong hiện tại không quá mức nghiêm trọng.
Phòng thủ bị động thì cố gắng chủ động.
Diệp Tu và Trương Tân Kiệt đã cố lèo lái theo phương án này thành công, nhưng Lam Hà lại không làm được. Giữa chiến trường loạn lạc, chen chúc cùng hai công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ và Chiêu Hoa, người chơi Lam Khê Các dần cảm thấy mình bị cô lập, nhìn trái ngó phải đều là người dưng, đồng bọn phe mình cứ như chết hết.
BOSS vẫn thuộc về Lam Khê Các, nhưng hai công hội kia đột nhiên xông lên đánh càn. Mà lúc này, Lam Khê Các đã mất mấy kỵ sĩ sau trận càn quét của tiểu đội. Kỵ sĩ bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng bắt đầu nghe theo lệnh Diệp Tu tấn công Gia Nạp Đai Đỏ, hắn đã chỉ đích danh đoàn đội này ra tay. Bởi lúc Lưu Vân của Lưu Hãn Văn làm BOSS cuồng bạo, cậu ta đang là thành viên của đoàn đội này. Thông thường, thù hận của BOSS sẽ tính theo từng cá nhân và từng loại riêng biệt. Lưu Vân chết rồi, tất cả thù hận sẽ không thuộc về đoàn đội hoàn toàn, mà chỉ phần thù hận làm nó cuồng bạo được nhân lên gấp ba bốn lần kia.
Ngoài mấy công hội trên, thật ra ở đây vẫn còn hai nhà Luân Hồi và Lâm Hải. Sau khi Gia Nạp Đai Đỏ cuồng bạo ra đại chiêu, bọn họ từng có ý định thử vận may, nhưng khi nhìn thấy bốn công hội cùng nhảy vào ép BOSS, cả hai hết dám cục cựa, tiếp tục sắm vai người qua đường.
“Mãnh Hổ Loạn Vũ của nhà quyền pháp đẩy mạnh về trước.”
“Đội 2 và 3 bên trái, đội 4 và 5 bên phải.”
“Thiếu người phía sau, cẩn thận phía sau ấy.”
“Tụ lại hướng 2 giờ, lên.”
Trương Tân Kiệt bình tĩnh chỉ huy cả đoàn tiến quân từng bước, công thủ vững vàng, quay về chiến trường lần nữa. Trương Tân Kiệt nhìn thời gian khá hài lòng. Chừng ấy thời gian chắc chắn không đủ cho bọn Diệp Thu cướp BOSS, mà ngược lại, chúng có thể giúp họ kiềm điểm thủ hận của Lam Khê Các lại cho đến khi Mưu Đồ Bá Đạo đến nơi.
Nhưng sau khi đột phá được chướng ngại vật, Trương Tân Kiệt lại sững sờ nhìn tình cảnh phía trước. Hắn không bất ngờ chuyện đám Diệp Thu vây kín BOSS, mà chỉ ngạc nhiên là thù hận vốn đã ổn định trên người họ giờ lại nhanh chóng thuộc về bốn hội đồng minh đến sau. Đây là chuyện mà Mưu Đồ Bá Đạo đã không làm được. Hơn nữa, kẻ khiến BOSS cuồng bạo, chiếm được lượng lớn thù hận còn là người của Lam Khê Các. Lúc này đám Diệp Thu muốn cướp cũng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Vì sao chúng có thể giành được thù hận từ tay Lam Khê Các nhanh đến thế? Bộ Lam Khê Các chết sạch rồi ư?
BOSS cuồng bạo? Khoan đã…
Trương Tân Kiệt đột nhiên ngộ ra.
Chỉ có một khả năng giúp bốn công hội chiếm được thù hận nhanh chóng: Bọn chúng đã được hưởng thù hận từ màn cuồng bạo của BOSS vừa rồi.