Edit: Tam | Beta: Kha
“Ồ! Đây là Đạo Trường Xích Vân?” Giọng nói của Lư Hãn Văn đã vạch trần tuổi tác của cậu ta. Nhóc con, đây tuyệt đối là một thằng nhóc con, giọng còn con nít ngây thơ thế này, đảm bảo nhỏ hơn lứa Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm nhiều.
“Đúng vậy, đây chính là Đạo Trường Xích Vân.” Lam Hà điều khiển Lam Kiều Xuân Tuyết nói. Lư Hãn Văn hỏi như vậy, cậu chẳng thấy ngạc nhiên tí nào.
Tên nhóc này mới 14 tuổi, chơi Vinh Quang được bao lâu? Những năm tháng huy hoàng của Đạo Trường Xích Vân là lúc Thần Chi Lĩnh Vực mới xuất hiện, cả Lam Hà cũng chưa từng trải nghiệm, lúc Lư Hãn Văn tiếp xúc Vinh Quang, Đạo Trường Xích Vân đã bị thời gian vùi lấp từ lâu. Còn ai cấp 50 tới Thần Chi Lĩnh Vực luyện cấp nữa đâu, tất nhiên, ngoại trừ thằng cha kia.
Nghĩ tới vị đại thần nọ, Lam Hà xoay người nhìn Lưu Vân chung nghề kiếm khách bên cạnh. Đây là acc của chính cậu ta, không phải do công hội cung cấp, mà tên nhóc này là do bên chiến đội gửi qua, nói là người của trại huấn luyện. Lam Hà tất nhiên hiểu lời này có ý gì, cậu nhóc không chừng chính là ngôi sao tương lai của chiến đội Lam Vũ. Nghề nghiệp kiếm khách... Không lẽ là người kế thừa Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên?
Hoàng Thiếu Thiên đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, bây giờ tìm người kế thừa có phải quá sớm không? Nhưng tuổi cậu nhóc đúng là hơi nhỏ, không chừng phải đào tạo vài năm nữa? Ngẫm lại Lam Vũ cũng có truyền thống này, sẽ không để thanh thiếu niên có tiềm năng từ trại huấn luyện vào đội quá sớm.
“Òa, lớn thiệt đó! Phòng nào cũng có biểu tượng đám mây màu đỏ nè!” Lư Hãn Văn không nghĩ nhiều như vậy, vừa bước chân vào Đạo Trường Xích Vân, Lưu Vân liền ào đi mất dạng, tung tăng khắp nơi chẳng khác gì tham quan du lịch.
“Ấy, em từ từ đã!” Lam Hà kêu, vội dẫn đội đuổi theo, không ngờ chưa được mấy bước đã lỡ kéo vài con quái nhỏ theo đuôi. Đạo Trường Xích Vân dù trông giống một thị trấn nhỏ, nhưng không phải thành chủ thật sự mà là khu luyện cấp, mỗi NPC đều được thiết lập tự động tấn công người chơi. Chỉ là quái ở đây chỉ khoảng cấp 50, yếu vê lờ, búng phát là nằm. Kéo nhầm vài con cũng không là gì.
Mà Lam Hà chợt ý thức, Lư Hãn Văn nhìn như nghịch ngợm chạy lung tung, thật ra chẳng đánh động một con quái nào.
“Trùng hợp? Hay là...” Lam Hà nghĩ, bắt đầu lưu ý bước chân Lưu Vân, chợt thấy Lưu Vân đột nhiên bước ngoặt một đoạn zic-zac cực nhanh, sau đó tung tăng chạy tiếp.
Đây là...
Lam Hà nhìn kỹ, quả nhiên trông thấy một con quái lững thững đi qua, mà bước zic-zac ban nãy của Lưu Vân đã khéo léo lách qua phạm vi thù hận của hai con quái.
Đúng vậy, có lẽ...
Lam Hà chỉ đoán mơ hồ, bởi vì cậu không biết phạm vi thù hận của hai con quái chính xác là bao nhiêu.
Nhưng lại nhìn Lưu Vân, Lam Hà bây giờ có thể khẳng định, cậu nhóc này di chuyển tránh né thù hận quái có mục đích.
Tránh thù hận của quái cũng không phải việc khó. Nhưng vấn đề là Lư Hãn Văn không những tránh, mà tốc độ còn rất nhanh, nhờ khả năng phán đoán và thao tác chuẩn xác, chọn được quãng đường di chuyển đơn giản nhất. Giống như bước rẽ ban nãy vậy. Nếu là Lam Hà, nếu cậu muốn tránh thù hận của hai con quái này, nhất định phải đợi một lúc cho phạm vi thù hận của chúng tách ra xa, chừa một khoảng an toàn mới dám bước.
Còn Lư Hãn Văn? Phán đoán chính xác khoảng hở đó, sau đó dùng thao tác tinh chuẩn lách mình cực nhanh, trình độ này tuyệt đối vượt xa người chơi bình thường.
Chỉ là thao tác siêu đỉnh này đem đi né quái... hơi bị lãng phí. Với trình độ của người chơi hiện tại, mấy con quái này chỉ là muỗi, không cần phải tốn calo đi phức tạp hóa vấn đề như vậy. Nhưng Lư Hãn Văn? Lam Hà nhìn nhìn, cậu ta như có năng lượng tràn đầy xài mãi không hết, tới mức dùng thủ đoạn cao siêu bậc thầy đi tránh đám quái cơ hồ yếu nhất Thần Chi Lĩnh Vực bấy giờ.
“Thằng nhóc này bản lĩnh thật đấy!” Lam Hà buột miệng nói với người bên cạnh.
“Hả?” Quả nhiên trình độ chênh lệch quá xa, người chơi này căn bản không để ý mấy chuyện này. Đội giết BOSS cấp 55 bên đây là đội tạm thời góp lại, dân tinh anh đều bị điều động qua giết BOSS cấp 65.
“Ông chú ý là thấy.” Lam Hà nói.
“Á đậu má!”
Lam Hà vừa nói xong, trong đội chợt vang lên mấy tiếng xuýt xoa, cậu chuyển tầm nhìn sang, không phát hiện gì lạ, vội hỏi, “Sao sao?”
“Nhanh vãi lồng đèn!” Người bên cạnh kêu lên.
“Ai?”
“Thằng nhóc đó đó, nó diệt quái nhanh vê lờ, không biết xài bao nhiêu skill luôn!” Người này lẩm bẩm nói.
Vừa nãy Lư Hãn Văn không biết nổi hứng gì, chợt xông qua đám quái tìm mấy con giết chơi, khiến đám người Lam Khê Các một phen trố mắt. Lam Hà tất nhiên biết, những người này tuy không phải trong đoàn tinh anh, nhưng được phái tới cướp BOSS hoang dã, tất nhiên không kém dân tinh anh bao nhiêu, cũng thuộc hàng có số có má ở Thần Chi Lĩnh Vực. Có thể khiến họ thán phục, tốc độ của Lư Hãn Văn vừa rồi rốt cuộc nhanh đến mức nào?
“Lợi hại thật nha!”
“Mùa sau sẽ vào Lam Vũ thật hả?”
“Nhóc này cũng là kiếm khách nè, không lẽ...”
Đủ loại suy đoán thi nhau xuất hiện, khiến Lam Hà đột nhiên cảm thấy trông đợi vào tương lai của cậu nhóc này.
“Nhanh lên! Lát nữa đánh BOSS hãy nhìn.” Lam Hà giục mọi người, cậu cũng hóng thấy cảnh này lắm rồi.
Cả đám đuổi mãi mà chẳng kịp Lưu Vân của Lư Hãn Văn, cậu ta chạy nhanh như gió, Lam Hà nhìn tọa độ di chuyển của Lưu Vân, phát hiện thật ra Lư Hãn Văn không chạy lung tung, mà đang hướng về nơi BOSS xuất hiện. Nhưng lượn trái lượn phải một hồi người chẳng thấy bóng dáng nữa. Lát sau lại thấy Lưu Vân gửi tin nhắn trong kênh đội ngũ, “Mau mau lên, em tới rồi nè!”
“Tới đây.” Lam Hà đáp. Cả đám bôn ba một lúc, mới thấy Lưu Vân đang nhảy tới nhảy lui trên mấy ngọn núi giả trong hoa viên lớn của Đạo Trường Xích Vân.
“Nhóc này bị tăng động à?” Lam Hà đi chung với Lư Hãn Văn nãy giờ, ít nhiều cũng nhìn quen phong cách của cậu bé, rõ là lúc nào cũng không ở yên được.
“A, mọi người tới rồi, nhanh nhanh, ở đây nè! Em thấy nó rồi!” Thấy đám người Lam Khê Các, Lưu Vân vừa nhảy vừa kêu to.
“Cẩn thận!” Lam Hà lúc này đột nhiên nhìn thấy có bóng người vụt qua dưới ngọn núi giả, ánh lửa chợt lóe, nòng súng hướng thẳng về phía Lưu Vân đang nhảy lưng tưng.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, đạn vụt bay ra từ họng súng, vẽ thành một đường cong rồi... bay vào không trung.
Không trúng!
Bắn lén gần đến thế mà vẫn để Lưu Vân thoát mất. Lam Hà không dám nhận công nhắc nhở, cậu vừa hô thì tiếng súng đã vang rồi, tiếng của mình vào tai Lư Hãn Văn chưa chắc vang bằng tiếng súng. Thậm chí tay đặt trên bàn phím còn chưa gõ xong, với tốc độ tay chừng Lam Hà có kịp mới lạ.
Tránh được phát này, tất cả đều nhờ phán đoán của Lư Hãn Văn.
Đạn lướt qua, Lư Hãn Văn đã vụt lên không tự bao giờ, vung kiếm hướng về phía người đánh lén.
Lạc Phượng Trảm!
Kỹ năng này ai cũng đánh được. Nhưng Lạc Phượng Trảm của Lư Hãn Văn thi triển trong lúc lơ lửng giữa không trung, còn xoay người 180 độ, gần như phỏng theo skill Vỡ Núi Kích nghịch hướng của cuồng kiếm sĩ. Mà hoàn cảnh lúc này cũng làm nổi bật ưu điểm của kỹ năng: Vì mục tiêu ở phía thấp hơn, giúp hiệu quả kỹ năng được phát huy triệt để.
Kiếm quang chớp lên, Lưu Vân rơi xuống, rất nhanh áp sát thân hình đang nấp sau núi giả kia. Lam Hà vội gọi mọi người tập hợp, kết quả chỉ hơn mười giây, chưa kịp chạy tới nơi, Lưu Vân đã phốc phốc nhảy lên đỉnh trở lại, la to với cả đám: “Mau mau, em giết nó rồi...”
Mới hơn mười giây...
Dù Lam Hà biết trang bị của Lưu Vân không kém, là nguyên bộ màu cam do công hội gửi tặng, nhưng mười mấy giây giết một đối thủ cùng cấp, cái này thì trang bị thôi không đủ, phải kể đến thao tác siêu nhanh của cậu ta nữa.
“Lụm được một khẩu súng nè, ai lấy hơm?” Lưu Vân thấy cả đám lục tục chạy đến, quơ tay vứt ra một món vũ khí, tất nhiên là đồ ban nãy giết thiện xạ nhặt được.
Lam Hà điều khiển Lam Kiều Xuân Tuyết qua, nhấp vào xem thử, là súng trường Thiểm Linh – vũ khí chữ tím cấp 70, nhược điểm là tốc độ tấn công hơi chậm, nhưng dù sao cũng là hàng từ bản 100 người đánh ra. Từ cây súng này nhìn ra được, nạn nhân rõ ràng không phải dân gà mờ. Vậy mà mười mấy giây đã chết tức tưởi dưới kiếm của Lư Hãn Văn...
Tên nhóc này là thiên tài chẳng đùa!
Nghĩ lại Lư Hãn Văn mới 14 tuổi, tương lai còn dài rộng, Lam Hà thật lòng thấy mừng cho Lam Vũ.
“Người ban nãy là công hội nào?” Mừng thì mừng, Lam Hà không quên mục đích họ tới đây.
“Công hội Hạ Vũ.” Lư Hãn Văn đáp.
“Thật à?” Lam Hà kinh ngạc. Hiện tại mọi người đều biết phe Diệp Tu gồm những ai. Hạ Vũ là một trong số đó. Mà bây giờ người của Hạ Vũ nấp ở đây, không lẽ là có ý cướp BOSS hoang dã cấp 55 này? Không lẽ họ không nhận được tình báo BOSS cấp 65 sao? Lam Hà vốn cho rằng quân liên minh vì có Diệp Thu, không thể xẻ hai đường cướp BOSS 65 và 55 cùng lúc, nên theo lý thường sẽ chọn BOSS 65 để đánh. Ai ngờ thằng cha kia lại chọn con 55 là CLGT?
“Là công hội Hạ Vũ đó, em không có nhầm đâu, sao vợi?” Lư Hãn Văn nghe giọng Lam Hà kinh ngạc liền hỏi.
“Phe này có một đối thủ rất khó xơi.” Lam Hà nói.
“Ai?” Lư Hãn Văn hỏi.
“Diệp Thu!” Lam Hà nói.
“Ồ! Quả nhiên khó xơi!” Lư Hãn Văn lập tức hùa theo.
“Ủa, em cũng biết?”
“Tất nhiên! Đội trưởng tụi em với Hoàng thiếu gia đều nói Diệp Thu là đối thủ khó xơi nhất.” Lư Hãn Văn nói.