*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tam | Beta: Kha
Trong phòng huấn luyện trừ Ngụy Sâm, mọi người đều tạm ngưng game. Cả bọn đứng sau lưng Ngụy Sâm lặng lẽ nhìn chăm chú vào màn hình.
Phòng huấn luyện trong tiệm net thoạt nhìn chỉ là hợp mấy phòng nhỏ thành một gian lớn, nhưng lúc xây sửa Trần Quả cũng tốn không ít công sức. Hiệu quả cách âm trong phòng cực tốt, đóng hết cửa lớn cửa nhỏ là không tiếng động nào lọt vào. Trong hoàn cảnh tĩnh lặng ấy và sự vây xem âm thầm của đám người sau lưng, Ngụy Sâm cẩn thận thao tác vũ khí bạc của gã: Bàn Tay Tử Vong.
Xong một linh kiện!
Ngụy Sâm giơ tay lau lau trán, thật ra hắn không căng thẳng đến mức túa mồ hôi, đấy chỉ là động tác thả lỏng người theo quán tính. Liếc một cái mới thấy đám tụ tập sau lưng mình, chứng tỏ ban nãy gã đã tập trung chừng nào.
“OK, màn đầu ngon rồi.” Diệp Tu khen Ngụy Sâm.
“Nhảm nhí, cần mày nói chắc? Giải tán giải tán, họp chợ ở đây làm gì.” Ngụy Sâm kêu.
“Này là chừa đường lui cho ông đó, lỡ thất bại còn có thể đổ lỗi do tụi tui làm phiền.” Diệp Tu nói.
“Phắc phắc phắc, nói toàn chuyện xui xẻo, chú mày ra ngoài tranh thủ làm mấy điếu đi, đừng lảng vảng như vong hồn cản trở vận may của bố nữa.” Ngụy Sâm mắng.
Diệp Tu cười cười, không ra ngoài hút thuốc, chỉ bảo mọi người ai về chỗ nấy. Ngụy Sâm cũng không phải xua đuổi tên kia thật, thấy cả đám giải tán, lại bắt tay vào chế tạo linh kiện tiếp theo. Mọi người dù đã an vị trên ghế của mình, thỉnh thoảng vẫn quay đầu sang ngó tình hình Ngụy Sâm.
Bốn linh kiện.
Diệp Tu đã từng xem bản thiết kế của Ngụy Sâm, để thăng cấp Bàn Tay Tử Vong từ 60 lên 65 cần bốn linh kiện, dùng toàn là vật liệu hiếm ở Thần Chi Lĩnh Vực, gồm ba món cấp 65 với một món cấp 60. Biết vậy nên lúc cướp BOSS hoang dã, Diệp Tu cũng ưu tiên để ý gom hàng giùm.
Ngụy Sâm làm xong một linh kiện, xốc lại tinh thần làm tiếp cái kế. Bất giác, động tác lau trán của Ngụy Sâm đã đến lần thứ tư. Diệp Tu biết Ngụy Sâm đã làm xong cả bốn, không bị thất bại cái nào. Lão Ngụy này đâu phải ngữ bị hỏng là nhẫn nhục làm lại, ít nhất cũng phải lật bàn phím chửi đổng năm phút liền mới thôi!
“Xong rồi?” Diệp Tu hỏi một câu.
“Phần quan trọng nhất đã xong.” Ngụy Sâm gật đầu.
“Phần quan trọng nhất” chính là bốn linh kiện này, còn những vật liệu cần dùng khác không quá quý hiếm, cũng không cần thao tác thủ công tỉ mỉ, chọn phục chế theo khuôn có sẵn là được, chỉ là mấy bước copy paste, không có khó khăn gì. Rất nhanh, Ngụy Sâm đã hoàn thành các bộ phận khác, có thể ghép lại thành Bàn Tay Tử Vong. Bước lắp ráp này tuy không được sai, nhưng thao tác không khó khăn như khâu chuẩn bị ban nãy. Với trình độ tỉ mỉ của tuyển thủ chuyên nghiệp mà thọt tại đây, thật không biết nói gì.
Vì vậy dưới sự chỉ đạo của Diệp Tu, đám người lại tụ tập lần nữa. Ngụy Sâm lần này không càm ràm, gã sẽ không vì bị mấy ánh mắt nhiều chuyện kia đổ xô lại mà hỏng việc được.
Các bộ phận rời rạc dần dần được Ngụy Sâm khéo léo lắp lại thành hình.
“Xong!” Ngụy Sâm đặt bộ phận cuối cùng vào đúng vị trí, thở ra một hơi nhẹ nhõm, di chuột nhấn vào nút “Xác nhận” để ghép lại. Trong lúc hệ thống lưu trang bị được chỉnh sửa, mô hình 3D của Bàn Tay Tử Vong được trình chiếu trên màn hình, xoay tròn 360 độ. Đó là một pháp trượng của thuật sĩ, dài chừng 1,3 ô, màu đen sẫm. Tay cầm tạo hình bàn tay siết chặt, đầu trượng nhọn hoắt, bung ra thành năm ngón tay xương xẩu như vuốt, hơi quắp lại, khi xoay đến phía chính diện, nhìn như muốn vươn ra chộp lấy thứ gì. Cả cây pháp trượng trông như hai cánh tay nối liền với nhau, vô cùng kinh dị.
Sau khi load xong, Ngụy Sâm lập tức đóng cửa sổ, vào game. Mở túi đồ của Nghênh Phong Bố Trận, nhìn thấy Bàn Tay Tử Vong nằm yên trong đó. Ngụy Sâm hít một hơi thật sâu, khẽ liếc nhìn Diệp Tu. Với sự nghiên cứu thấu triệt về Bàn Tay Tử Vong của gã, tỷ lệ hàng bị sứt mẻ vì chọn sai vật liệu chế tạo linh kiện không cao lắm, giờ phút này, Bàn Tay Tử Vong có thăng cấp thành công hay không, phải xem thuộc tính!
Nếu tất cả thuộc tính từ cấp 60 gia tăng toàn bộ, xem như đại thành công, nếu chỉ tăng được một phần thuộc tính, hoặc có thuộc tính xảy ra vấn đề, vậy phải suy nghĩ tìm cách giải quyết từ những thuộc tính không tăng và có vấn đề đó. Còn nếu số liệu vẫn y như cũ, hay xui hơn, tuột xuống thấp nữa, vậy coi như lần này Ngụy Sâm phá sản toàn tập.
Bộ phận nghiên cứu của các câu lạc bộ lớn cũng có những thành viên chuyên nghiên cứu vấn đề này, mỗi lần chế tạo, chỉnh sửa trang bị đều có mục đích rõ ràng. Hiếm trường hợp vất vả lắp ráp một đống vật liệu hiếm xong rã bung ra, thường là trang bị nâng cấp không được như dự tính, phải thí nghiệm, chỉnh sửa hết lần này đến lần khác. Trong quá trình đó, vật liệu cũng từ từ chắp cánh bay đi.
Bọn Diệp Tu bây giờ thực sự không gánh nổi hao phí vật liệu như vậy, nói thật, Bàn Tay Tử Vong đợt này có kém chút cũng phải chấp nhận mà dùng, đợi có điều kiện rồi mới tính chuyện nâng cấp lại sau.
“Sao rồi?” Trần Quả hơi sốt ruột. Ngụy Sâm đóng cửa sổ chỉnh sửa trang bị xong, mở túi đồ rồi ngồi đó thở, cầm chuột rề rà không chịu rê vào. Trần Quả không biết chế tạo trang bị, nhưng nhìn trang bị hoàn thành cũng đoán biết có đạt chuẩn không. Cô đâu phải chưa từng mó tay vọc thử thứ này.
Ngụy Sâm bị giục, cuối cùng nhích chuột tới chỗ Bàn Tay Tử Vong, một đoạn thuộc tính viết bằng chữ màu bạc lập tức xuất hiện.
Bàn Tay Tử Vong, cấp bậc 65.
Cân nặng 3 kg, độ bền 30, tốc độ 2;
Tấn công vật lý 591, tấn công pháp thuật 837;
Trí lực +55;
Cường hóa thuộc tính bóng tối +25;
Đề kháng thuộc tính bóng tối +25;
Tỷ lệ sát thương chí mạng bằng pháp thuật +12%;
Tốc độ đọc phép +12;
Khoảng cách tấn công +3.
“NGON!!” Ngụy Sâm gầm lên một tiếng kích động, đấm mạnh lên bàn máy tính, làm cả màn hình nảy lên. Thuộc tính của Bàn Tay Tử Vong tăng lên toàn tập, không còn gì tuyệt hơn. Dù còn vài thuộc tính giữ nguyên là cân nặng, độ bền và tốc độ. Nhưng mấy cái này không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của thuật sĩ nhiều lắm, nên không phải là mục tiêu chính yếu cần nâng cấp. Đồng thời tất cả thuộc tính khác đều gia tăng, đúng y như dự tính của Ngụy Sâm. Không, phải nói còn hơn cả thế. Khoảng cách tấn công của Bàn Tay Tử Vong cấp 60 chỉ có +2, Ngụy Sâm nghĩ lên 65 hẳn vẫn còn nguyên, đợi tới 70, tăng lên 10 cấp biết chừng có thể lên +3. Nhưng bây giờ mới cấp 65 đã được thế này, Ngụy Sâm cười không khép miệng được.
“Đù móa, một lần đã thành công, một lần đã thành công rồi!!” Ngụy Sâm cười mắng, kích động đến độ hận không thể lấy Bàn Tay Tử Vong ra ngoài màn hình ôm ấp hun hít một phen.
Trong lúc mọi người vui vẻ, Trần Quả phát biểu một câu không hợp không khí, “Vậy là xong rồi?”
“Chứ sao nữa chị hai?” Ngụy Sâm hỏi.
“Không cần xài thử coi có bị bung không hả?” Trần Quả nói.
Diệp Tu cười cười, “Ô Thiên Cơ đúng là cần thử lại, vì lỡ như không thay đổi hình thái được, chức năng của Ô Thiên Cơ sẽ không trọn vẹn. Còn vũ khí bạc của chả có thuộc tính thôi, cần gì nữa?”
“Cái đó hả, làm tao hết hồn...” Ngụy Sâm lần này lau mồ hôi thật, Trần Quả làm một quả bất thình lình làm gã tưởng Bàn Tay Tử Vong bị cái gì, gã lo ăn mừng không chú ý tới!
“Vậy là thành công rồi! Tốt quá.” Trần Quả bấy giờ mới hoan hô.
“Tao tìm đứa PK đây.” Ngụy Sâm gấp gáp muốn thử nghiệm vũ khí, may Nghênh Phong Bố Trận đang trong đấu trường, liền nhấp chọn thi đấu ngẫu nhiên 1 VS 1, sau đó được hệ thống dịch chuyển đến một phòng đang chờ.
Hai bên lập tức bắt đầu, mọi người không đi vội, đứng đó hóng uy lực của vũ khí bạc vừa lên cấp. Nhưng thực ra với trình độ Ngụy Sâm, vào sân đánh một thằng ất ơ cần gì vũ khí bạc? Cho thằng kia chục cây vũ khí bạc gã cũng thắng được nhẹ nhàng. Thay vì nói đánh đấm, bảo khoe hàng còn chuẩn hơn. Tội nghiệp đối thủ của Ngụy Sâm bị vờn như chuột. Lúc thì thảnh thơi thả diều, show khoảng cách tấn công +3 bá đạo, lúc áp lại gần, khoe tốc độ đọc phép +12%, không thì rảnh rỗi tính sát thương mỗi chiêu, xem +25 cường hóa thuộc tính bóng tối thế nào, đếm số crit xem tỷ lệ sát thương chí mạng +12% đáng tin không.
Tiếc là đối thủ này của gã không có kỹ năng tấn công hệ bóng tối, nếu không Ngụy Sâm còn có thể thử cho Nghênh Phong Bố Trận đứng đó hứng đòn chút đỉnh, thí nghiệm kháng bóng tối +25 ngon lành ra sao.
“Ha ha, lại chí mạng, trâu vãi!”
“Ha ha, khoảng cách tấn công của bố hơn xa mày nghĩ đó thằng gà!”
Trong lúc Ngụy Sâm lảm nhảm, Diệp Tu đã sớm về chỗ cũ, nhìn tên kia sung sướng trên nỗi đau người khác, nhịn không được phải thốt lên mấy câu: “Vô liêm sỉ! Quả nhiên là vô liêm sỉ...”
Tuy nói Thần Chi Lĩnh Vực không có ma mới, nhưng game thủ trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chẳng khác gì ma mới. Ngụy Sâm cầm vũ khí bạc, vừa chà đạp người ta vừa cười thô bỉ như vậy, Diệp Tu thật không dám nhận có quen thằng cha này. Hơn nữa hắn còn đang sắp xếp vật liệu, bị Ngụy Sâm ồn ào phiền tới nhức đầu.
“Ông im cho tui! Chưa xài vũ khí bạc bao giờ hả? Nhục nhã!” Diệp Tu chịu hết nổi, đập bàn quát.
“Lần nữa, một lần nữa thôi.” Ngụy Sâm vừa nói, vừa chọn vào một phòng ngẫu nhiên.
“Ây dô, chung nghề nè, mau lại coi bố mày hốt hàng nó!” Ngụy Sâm chẳng những không thấy việc tuyển thủ chuyên nghiệp đi hấp diêm game thủ bình thường là đáng hổ thẹn, ngược lại còn lấy làm vinh quang, hy vọng chia sẻ niềm vui, nhân đôi hạnh phúc với mọi người!
Diệp Tu bó tay, quay đầu hỏi Kiều Nhất Phàm bên cạnh, “Tiểu Kiều, acc của em thế nào?”
“Acc em gần như chưa làm nhiệm vụ nào!” Kiều Nhất Phàm kích động. Diệp Tu gửi hướng dẫn tăng điểm kỹ năng cho cậu, để cậu tăng điểm Một Tấc Tro. Một Tấc Tro đa số thời gian đều để ở chỗ cày thuê. Dân cày thuê làm việc yêu cầu hiệu suất cao, tiết kiệm thời gian. Dùng acc lớn đánh quái kéo acc nhỏ rõ ràng tốc độ hơn việc chạy đi chạy lại làm nhiệm vụ nhiều, chỉ là vừa đơn điệu vừa buồn chán. Nhưng tất nhiên chẳng ai bận tâm thứ này. Đánh quái vừa nhanh vừa sẵn lụm tiền, lụm vật liệu lên đồ, là cách cày acc thuê vừa tiện dụng vừa ích lợi được ưa dùng nhất. Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm toàn giao cho người ta cày giúp, coi như trong cái rủi có cái may, còn đầy nhiệm vụ chưa làm, bấy giờ làm nhiệm vụ theo hướng dẫn, điểm kỹ năng ào ạt tăng lên.
—-
Bonus quả Bàn Tay Tử Vong đầy chân thật:—-)