Toàn Chức Cao Thủ

Chương 717: Có người vui có người buồn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Bông | Beta: Kha

Câu lạc bộ Gia Thế an bài fan, an bài cánh nhà báo, an bài xe riêng đón người, sao chỉ để Tiêu Thời Khâm đi bộ vào cửa câu lạc bộ Gia Thế thôi chứ?

Sau cửa chính, bàn ghế đã được bày biện, chuẩn bị tiến hành buổi họp báo ngoài trời thông báo Tiêu Thời Khâm gia nhập Gia Thế. Chuyện Lưu Hạo và Hạ Minh bị cấm cửa thực ra cũng không hẳn nhắm vào họ, những người không phận sự cũng bị cấm lãng vãng quanh đây. Tuy nhiên, hai tuyển thủ chuyên nghiệp của câu lạc bộ lại bị coi là những kẻ không phận sự, thì đúng là cố ý làm khó thật.

Đường đi đã được bảo an phân cách, Tiêu Thời Khâm vừa chào hỏi fan hâm mộ đang reo hò, vừa ung dung bước tới cửa chính Gia Thế. Dù xuất thân từ chiến đội nhỏ, nhưng Tiêu Thời Khâm dù gì cũng là nhân vật hạng sao, thừa sức ứng phó với cảnh này.

Cửa chính ngay trước mắt.

Tiêu Thời Khâm đột ngột dừng bước, nhìn huy hiệu chiến đội Gia Thế trên đỉnh cửa chính. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời 10 giờ sáng rực, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, huy hiệu chiến đội trông sáng chói.

Chỉ cần bước qua cánh cửa này, cuộc sống chuyên nghiệp của mình coi như bước sang một trang mới. Tiêu Thời Khâm chưa từng hoài nghi tình cảm bản thân dành cho chiến đội Lôi Đình, nhưng giống như các tuyển thủ chuyên nghiệp khác, mục tiêu hắn theo đuổi cao hơn, xa hơn. Chiến đội Lôi Đình không cho hắn được nhiều thế, hai bên đều hiểu, cuối cùng đành chia tay trong êm đẹp.

Chiến đội mới, con đường mới, Tiêu Thời Khâm thề nhất định phải gặt hái được thành công, chỉ có thế hắn mới không thấy uổng phí vì đã buông bỏ chiến đội Lôi Đình.

Trong tiếng reo hò ồn ào của fan hâm mộ, Tiêu Thì Khâm rốt cuộc đặt chân bước qua cửa chính câu lạc bộ Gia Thế. Tiếng hoan hô lại đạt tới đỉnh điểm, tiếng còi ô tô lúc này cũng bé nhỏ không đáng kể. Bên kia đường, trên lầu hai tiệm net Hưng Hân, Trần Quả và Ngụy Sâm đều tỏ vẻ hết sức khó chịu.

“Ồn quá đi.” Trần Quả phàn nàn. Thật ra nếu không phải giờ đã thành antifan, cô nhất định sẽ là phần tử hoan hô đứng đầu đám người kia. Chị chủ Trần vốn có tiếng nói trong cái khu toàn fan Gia Thế này, người chơi Gia Thế thường xuyên ra vào tiệm net Hưng Hân đều gọi cô là chị Trần, cô chính là nhân vật đại biểu top đầu của fan.

“Làm màu!” Còn Ngụy Sâm chủ yếu chĩa mũi nhọn vào Tiêu Thời Khâm, lúc nào gã cũng canh cánh cái quyết định không sáng suốt này của hắn: “Để coi thằng này tới mùa sau còn cười được không.” Ngụy Sâm cũng chỉ mạnh miệng thôi. Quả thật, hiện tại chiến đội Gia Thế vô cùng trâu bò, bảo muốn toàn thắng thì rõ là kiêu ngạo tưởng bở, ngay cả chiến đội Luân Hồi mới giành quán quân cũng chẳng dám mạnh mồm nói thế.

Tiêu Thời Khâm bước vào cửa chính Gia Thế xong cũng không ai cản fan tràn vào nữa, lần họp báo này vốn được chuẩn bị công khai hoàn toàn.

Giới truyền thông đến phỏng vấn đã sớm trù tính ổn thỏa, trên bàn họp báo, ông chủ Gia Thế tự mình dẫn đội, quản lí Gia Thế Thôi Lập đứng bên cạnh. Sau họ là toàn bộ tuyển thủ của chiến đội Gia Thế.

Tôn Tường, Tô Mộc Tranh, Quách Dương, Thân Kiến, Trương Gia Hưng, Vương Trạch, Phương Phong Nhiên, còn có hai tuyển thủ trẻ tuổi mới được đề bạt từ khu huấn luyện: Tăng Thăng Hà, Mạnh Vĩnh Minh.

Phía sau đám tuyển thủ nhà nghề, tại một góc không nổi bật lắm, là quản lí bộ phận khai thác Tần Ngư, quản lí bộ phận tuyên truyền Vương Thăng, cùng với hội trưởng Trần Dạ Huy của công hội game.

Gia Thế hẳn đã dốc hết vốn liếng để chào đón Tiêu Thời Khâm, một mặt bày tỏ sự coi trọng, mặt khác nhân tiện thể hiện hình tượng và đội hình mới của chiến đội Gia Thế trong mùa giải mới cho giới truyền thông cùng fan hâm mộ.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp xuất hiện hiển nhiên kéo theo một đợt reo hò từ fan, họ không chỉ kêu gào tên Tiêu Thời Khâm, mà mỗi người bắt đầu gọi tên tuyển thủ yêu thích của mình. Nhưng người hâm mộ nhanh chóng phát hiện ra, trong đội hình tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế vắng bóng Lưu Hạo, ngay cả ghế số sáu Hạ Minh cũng không thấy tăm hơi.

Ai nấy đều có mặt mà lại thiếu mất hai người, tình huống này khiến cánh nhà báo và fan hâm mộ nhận ra có biến.

Trên đài, ông chủ Đào Hiên thay mặt chiến đội Gia Thế chào mừng Tiêu Thời Khâm gia nhập. Lúc hai người bắt tay, fan cũng không vì thắc mắc mà không nể mặt nhau, tiếng hoan hô lại lần nữa vang dội.

Sau đó đến lượt Tiêu Thời Khâm phát biểu. Tiêu Thời Khâm đã đoán trước được tình cảnh này, cũng chuẩn bị đầy đủ mới đến.

“Rời khỏi chiến đội Lôi Đình, tôi cảm thấy rất tiếc nuối…” Tiêu Thời Khâm bắt đầu như thế, nhưng hắn không nói quá nhiều về tình cảm dành cho chiến đội Lôi Đình, dù gì đây cũng là sân nhà Gia Thế, xung quanh đều là người Gia Thế, nhắc về Lôi Đình quá nhiều cũng có chút không phải lẽ. Tiêu Thời Khâm chỉ nói vài câu về Lôi Đình rồi lập tức lái sang Gia Thế, hắn không hề lấy Lôi Đình ra so sánh. Hắn còn nhấn mạnh mình tin vào tương lai Gia Thế, đây cũng là lời mấy ông lớn Gia Thế thích nghe. Mời Tiêu Thời Khâm gia nhập chính là để chứng minh cho fan điều này, nay Tiêu Thời Khâm lại lên tiếng xác định với fan lần nữa. Sức ảnh hưởng của Tiêu Thời Khâm đã khiến Gia Thế vô cùng hài lòng với hắn.

“Hy vọng tôi và đồng đội có thể nhận được sự ủng hộ của mọi người, cùng đưa Gia Thế vượt lên khó khăn, lần nữa tiếp nối ba năm quán quân huy hoàng!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tiêu Thời Khâm cũng kết thúc bài phát biểu gia nhập của mình. Người làm đội trưởng nhiều năm như Tiêu Thời Khâm quả nhiên mồm mép khéo léo vô cùng.

Tư chất này thì bất cứ đội trưởng nào trong Liên minh cũng có, ấy vậy mà Đào Hiên lại kích động như chưa từng được thấy bao giờ. Bởi mọi chuyện luôn có ngoại lệ, Liên minh cũng có những đội trưởng không giống thế, nhưng đặc biệt nhất lại chỉ có hai người. Một là Chu Trạch Khải, dùng biểu hiện trên sân thay lời muốn nói, đến khi ra khỏi sân lại im thin thít. Còn người thứ hai Đào Hiên đã tự mình trải nghiệm, chính là cựu đội trưởng Diệp Thu của Gia Thế. Hơn nữa Diệp Thu còn quá đáng hơn Chu Trạch Khải, tên này căn bản chẳng buồn tham gia mấy buổi họp báo. Hồi đầu còn thấy không sao, nhưng về sau Liên minh ngày càng phát triển, hành vi của vị đội trưởng này thật sự gây mích lòng. Thành thử ra, bên Gia Thế đã phải tốn bao mồ hôi xương máu mới khiến giới truyền thông và fan đón nhận trường hợp đặc biệt này.

Nhưng cuối cùng Diệp Thu đã đi rồi. Trước có Tôn Tường, giờ có Tiêu Thời Khâm, lấp được biết bao khoảng trống trong lòng Đào Hiên. Giờ khắc này, gã kích động muốn trào nước mắt.

Màn phát biểu xong xuôi, bên Gia Thế cũng công bố rõ chi tiết lần chuyển hội của Tiêu Thời Khâm, đó là trao đổi bằng Lưu Hạo, Hạ Minh và hai nhân vật của họ, mới có thể hoàn thành cuộc giao dịch này.

Ngẫm kỹ lại, hai tuyển thủ Lưu Hạo, Hạ Minh cùng hai nhân vật đổi một mình Tiêu Thời Khâm và nhân vật hạng sao Diệt Sinh Linh thì đúng là hơi lỗ. Nhưng cuộc giao dịch này còn ẩn chứa nhiều hàm ý không tiện công bố. Ít ra hiện tại Tiêu Thời Khâm cũng mang tới sức sống và mặt tích cực cho một Gia Thế đang bét bảng. Mọi chuyện không nên chỉ nhìn vào bề nổi như thực lực của người điều khiển và nhân vật.

Tuy nhiên, cuộc giao dịch này vẫn còn ẩn chứa nhiều điểm tinh vi đáng nghi vấn. Ví dụ như việc dùng người đổi người chứ không phải mua bán, có phải là do sợ tuyển thủ không chịu? Hay do không muốn tốn kém để tập trung vào vòng khiêu chiến? Nhưng trong hoạt động hôm nay, Gia Thế đã chuẩn bị ứng phó đám truyền thông, còn tiếp đãi đám nhà báo từng li từng ti. Những phóng viên được mời tới đều rất kín tiếng, biết rõ chuyện gì nên hay không nên hỏi, chung quy cũng không xảy ra chuyện gì khiến Gia Thế khó xử. Toàn bộ quá trình diễn ra trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận, bên Gia Thế cũng chỉ nhắc về chuyện chuyển nhượng một cách qua loa như “Tôn trọng lựa chọn của tuyển thủ”, “Hy vọng họ sẽ đạt thành tích tốt ở Lôi Đình”…

Buổi sáng hôm ấy, Gia Thế hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, buổi hoạt động do họ tự tổ chức không hề gặp sự cố bất ngờ nào. Nhưng ở đây có người vui, nơi khác lại có kẻ buồn. Không nói tới Lưu Hạo và Hạ Minh cùng nhau rời khỏi, bên câu lạc bộ Vi Thảo cũng có người chuẩn bị dọn đồ ra đi.

Trong phòng Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt im lặng nhìn cậu thu dọn hành lí. Lẽ ra phải tiến lên giúp một tay, nhưng Cao Anh Kiệt lại không muốn. Chẳng phải dọn trễ phút nào thì Kiều Nhất Phàm sẽ ở đây được thêm phút ấy sao?

Cao Anh Kiệt thật sự chẳng nỡ để bạn mình rời đi, nhưng hết thảy đều là kết cục đã định.

Hợp đồng của tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên minh thường bắt đầu từ 1/7 và kết thúc vào 30/6 năm sau. Cứ đến ngày 30/6 hằng năm, hợp đồng của vài tuyển thủ sẽ đến kỳ hạn, tuyển thủ nào được câu lạc bộ giữ lại sẽ kí hợp đồng mới trước khi hợp đồng cũ hết hạn. Và vào 30/6 năm nay, Kiều Nhất Phàm là một trong những thành viên hết hạn, nhưng tiếc là còn chưa tới ngày 30/6 cuối cùng, bên câu lạc bộ đã thông báo cậu không nằm trong kế hoạch tương lai của chiến đội Vi Thảo, có thể tự tìm con đường khác sau khi hợp đồng tự động kết thúc.

Tìm con đường khác?

Kiều Nhất Phàm cười cay đắng. Mùa giải năm nay cậu còn chưa ra sân chính thức lấy một giây, những tuyển thủ như cậu thường được gọi là “phần tử gần bình nước nhất”. Đúng vậy, giá trị của cậu ở chiến đội này chỉ để bưng trà rót nước cho tuyển thủ khác mà thôi.

Đã không nằm trong kế hoạch tương lai của chiến đội Vi Thảo, thì có chiến đội nào sẽ đưa một tuyển thủ thân thiết với bình nước vào kế hoạch tương lai chứ?

Tương lai của đội quán quân ư?

Buồn cười thay, có Cao Anh Kiệt ở đây, hào quang đã tập trung hết vào người thiên tài rồi. Giờ đây hợp đồng Kiều Nhất Phàm tới hạn mà không được gia hạn đã chứng minh cậu hoàn toàn không phải tương lai của đội quán quân, có thể cậu của quá khứ đã từng được xem trọng, nhưng giờ thì không. Tuyển thủ như cậu sợ rằng chỉ có những chiến đội vô dụng mới để mắt tới. Chí ít đến 30/6, đến thời hạn cuối cùng, Kiều Nhất Phàm vẫn không nhận được lời mời của bất kì chiến đội nào.

Cậu không đủ trình độ để ai đó chịu bỏ tiền vì mình. Ngoài cách tự đề cử, ngây ngốc chờ đợi hoặc rời khỏi giới này, cậu còn lựa chọn nào khác nữa?

“Cậu… có kế hoạch gì chưa?” Cao Anh Kiệt cũng lo cho lựa chọn tương lai của Kiều Nhất Phàm. Cậu biết rõ hoàn cảnh người bạn thân của mình ra sao. Với vị trí hiện tại ở Vi Thảo, chỉ cần cậu kiên quyết một chút thì có thể ngang ngược yêu cầu giữ Kiều Nhất Phàm lại, nhưng Cao Anh Kiệt lại không phải người sẽ làm chuyện như vậy, cậu chỉ có thể tôn trọng quyết định của câu lạc bộ, lo lắng cho tương lai bạn thân, ngoài ra cậu cảm thấy mình chẳng làm được gì cả.

“Mình đó à?” Kiều Nhất Phảm mỉm cười. Nhìn qua chẳng thấy cậu có vẻ lo lắng gì hết.

“Tìm một tiệm net xem sao đã.” Kiều Nhất Phàm nói.