Toàn Chức Cao Thủ

Chương 676: Đội tiên phong




Edit: Hwan | Beta: Shi + Lông Cú

Nhân vật của bốn người bên Diệp Tu và cả người chơi của ba công hội đều quay lại thành chủ rồi dịch chuyển tới Khe Than Thở.

Đoàn người phân bố rải rác, dù sao tình hình giờ cũng không ổn cho lắm, gióng trống khua chiêng sẽ khiến người khác chú ý, chưa biết chừng còn bị cuốn vào cuộc fanwar, vì thế ba công hội dù chưa thương lượng trước nhưng vẫn ăn ý hành động có chừng mực.

Qua bên Khe Than Thở, cũng không chỉ có một mình công hội Việt Vân phát hiện đao khách A Hựu. So với đám Diệp Tu vật vã chạy qua đây, công hội này tập hợp khá nhanh.

Tiếp đó công hội này nhanh chóng dọn đường, chuẩn bị dời trận địa. Bên Việt Tử Khuynh lại nhận được tin người chơi bị giết, đối phương là công hội Hạ Vũ.

Chiến đội Hạ Vũ đứng thứ 16 trong bảng xếp hạng mùa giải này. Cùng team Việt Vân, team Chiêu Hoa vừa đúng thứ tự 15, 16, 17 từ trên xuống dưới, cũng coi như ba nhà cùng chung cảnh ngộ. Tình trạng giống nhau cũng quyết định cách làm việc của họ cũng tương tự nhau. Team Hạ Vũ cũng muốn săn trộm BOSS hoang dã. Thấy mấy công hội lớn đang đại chiến, thầm nghĩ phải chăng mùa thu hoạch đã tới? Tự nhiên vội vàng hò hét đồng bọn khắp mọi nơi.

Chẳng ai biết được thời gian xuất hiện cụ thể của đao khách A Hựu, dù sao thì bên Hạ Vũ cũng là người đến trước. Khe núi địa hình phức tạp, nhưng lại tiện giấu BOSS, sau khi công tác dọn dẹp tiến hành được một lúc, Hạ Vũ đã dẫn BOSS qua nơi khác, không ai tìm được.

Mà khu vực luyện cấp ở nơi khỉ ho cò gáy như vậy không phải chiến trường chính của cuộc đại chiến. Nơi chiến hỏa lan ra rồi thu hẹp lại này thực chất cũng không phải nơi để PvP. Vì trong game chết rồi sẽ sống lại, nên chiến tranh sẽ từ toàn bản đồ dần tập trung về các thành trấn, sau đó lấy điểm sống lại làm trung tâm, người tham gia sẽ càng lúc càng nhiều.

Người chơi ở Khe Than Thở đều là những người lánh đời, số lượng không nhiều không ít, nhưng cũng vắng hơn bình thường, huống hồ giờ cũng khuya lắm rồi. Công hội Hạ Vũ vừa kéo BOSS vừa đánh, rất nhanh tìm được một chỗ ưng ý. Sau đó còn cử vài người ra ngoài lượn lờ, chú ý xem có kẻ khả nghi nào lại gần hay không.

Thực ra thì làm gì có kẻ khả nghi nào, cứ là người thì khả nghi rồi. Chẳng cần biết bạn có thuộc công hội nào hay không, đều bị người của công hội Hạ Vũ giám sát chặt chẽ cả.

Nhưng lúc này không phải dọn đường, người của Hạ Vũ cũng chỉ chú ý chứ không chủ động đánh tiếng gì. Còn muốn qua đánh tiếng này nọ, chẳng phải sẽ giấu đầu lòi đuôi ư? Không khác gì nói với người ta, ê ê bọn tao đang đánh BOSS ở đây nè.

Người được cử ra giám sát đương nhiên sẽ không gắn tên công hội Hạ Vũ trên đầu.

Dù sao bọn Diệp Tu cách khá xa chỗ này, giữa đường thì bị mất liên lạc. Người của công hội Việt Vân bị xử lý xong cũng không theo dõi được nữa, cuối cùng khi cả đại đội đến, họ chỉ có thể mơ hồ chỉ hướng công hội Hạ Vũ đã đi.

“Phải mau tìm ra chúng.” Diệp Tu nhìn giờ, chỉ sợ lúc họ tìm đến thì người ta đã giết xong BOSS rồi.

“Chia nhau ra tìm, tiết kiệm thời gian.” Ba hội trưởng cũng tỉnh táo dẫn đội chạy về các hướng, nếu có ngã rẽ thì lập tức chia người ra tìm. Ba công hội 6 đoàn, tổng cộng 60 đội 600 người, chia nhỏ ra tìm kiếm trên diện rộng.

Dù sao phương hướng là chính xác, ba công hội bắt tay với nhau, gì thiếu chứ chẳng thiếu người, lại thêm chút kinh nghiệm phán đoán, cuối cùng một đội của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã phát hiện được động tĩnh.

Thời điểm Nghĩa Trảm Thiên Hạ đánh hơi được, bên Hạ Vũ cũng phát hiện ra họ. Tên công hội không quan trọng, cứ gặp là quất hết! Thấy họ đã sắp đến nơi đánh BOSS, bên Hạ Vũ quyết định đánh đòn phủ đầu trước.

Một đội của bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ hy sinh, tuy tới lúc chết họ cũng không nhìn thấy được hiện trường giết BOSS, nhưng bị tấn công cũng là một gợi ý. Tin tức truyền ra, người của ba công hội đồng loạt đi về hướng đó. Công hội Hạ Vũ mới giết xong đội này cũng không lập tức rời đi, dù sao chỉ giết vì nghi ngờ, bọn họ cũng không rõ những người này có phải cố ý đến tìm BOSS hay không.

Về phần chuyện giết người lung tung ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng. Chuyện này công hội có câu lạc bộ đương nhiên sợ, nên khi giết người đương nhiên không thể dùng acc nổi tiếng hoặc có gắn tên công hội Hạ Vũ. Clone dùng để làm gì? Đương nhiên là dùng cho những lúc này chứ còn gì nữa.

Giết là giết người của công hội, mọi người biết rõ trong lòng. Nếu không cẩn thận giết phải người thường, vậy phải làm sao cho người ta không bắt lỗi được.

Công hội Hạ Vũ vừa giết BOSS vừa chú ý xem có đoàn người nào đến sau khi đội ngũ này chết không. Quả nhiên, có rất nhiều người lần lượt xuất hiện, công hội Hạ Vũ biết ngay, bọn họ không giết nhầm, bọn này chuẩn cmn là đến tìm BOSS rồi.

Vậy thì tiếp theo nên làm gì, đánh hay chạy đây?

Acc của hội trưởng công hội Hạ Vũ là Vũ Tận Tri, hắn ngẫm một lúc rồi quyết định đánh một trận. Bọn họ chọn nơi này để có thể mượn địa hình bày ra trận thế phòng thủ, chỉ cần kéo dài thời gian, bên kia giết được BOSS thì đâu sẽ vào đó thôi.

Vũ Tận Tri nhanh chóng ra chỉ thị. Lập tức có hội phó dẫn người đi bố trí, Vũ Tận Tri vẫn tiếp tục dẫn đội giết BOSS.

Tuy cả bọn không quen giết BOSS hoang dã, nhưng người chơi trong công hội câu lạc bộ từ trang bị đến kỹ thuật đều chiếm ưu thế, thực lực cảđội hiển nhiên rất mạnh. Không như bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ, chỉ có năm người Trảm Lâu Lan là đặc biệt mạnh, chứ những người khác thì cũng tầm tầm thôi. Đánh BOSS hoang dã cần nhiều người, Nghĩa Trảm Thiên Hạ không thể đọ nổi với các công hội khác.

Trợ lý của Vũ Tận Tri dẫn theo một đội khác, đang bày trận ở nơi đối phương sắp xuất hiện. Những người bị cử đi giám sát cũng gọi về hết để chiến đấu.

Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập từ khe sâu truyền lại, nghe chừng càng lúc càng gần. Mặt hội phó công hội Hạ Vũ cũng xám dần theo tiếng bước chân ngày càng gần ấy. Nghe âm thanh hỗn loạn như vậy, người có vẻ không ít đâu.

Đương nhiên là không ít rồi.

Ba công hội liên thủ là sáu trăm người, gần gấp ba lần Hạ Vũ, gấp sáu lần số người mà hội phó dẫn theo. Nhưng càng đáng sợ hơn là người phụ trách chỉ huy đoàn đội này.

Diệp Tu!

Người được vinh danh là bách khoa toàn thư của Vinh Quang, làm gì có chiến thuật, cách đánh nào mà hắn không biết chứ? Hắn dẫn đầu đội ngũ xông vào, hẻm núi lúc này vô cùng im lặng, ngay cả các hội trưởng còn thấy không ổn, thì cỡ như Diệp Tu mới liếc mắt đã biết cửa vào có vấn đề.

Cơ mà có mai phục thì sao chứ?

Diệp Tu di chuyển góc nhìn của Quân Mạc Tiếu, nhìn phía sau. Người của ba công hội tụ tập gần hết ở đây, Hạ Vũ có thể giết BOSS dễ dàng chứng tỏ chỉ có mình nhà họ. Nhân số này chiếm ưu thế tuyệt đối, có mai phục cũng chả là cái đinh gì.

“Lên!” Diệp Tu căn bản không bố trí gì, chỉ nói một chữ.

Nếu nói dựa vào số đông mà chày cối xông lên hay vì địa hình mà chịu chút kìm hãm, thì những người theo sát Quân Mạc Tiếu xông lên lúc này chính là mũi dao nhọn đâm thủng cạm bẫy phòng thủ ấy.

Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn.

Tổ năm người bên Trảm Lâu Lan.

Việt Tử Khuynh cùng Bạch Khê Lưu Cảnh cũng không yếu thế mà cố gắng cử ra cao thủ mạnh nhất của công hội. Cuối cùng gom được 18 người, là nhóm đầu tiên chạy ra khỏi khúc ngoặt phía trước.

“Đánh!” Hội phó của Hạ Vũ cũng không khách khí, vừa thấy có người đến liền ra lệnh tấn công.

Kỹ năng sớm chuẩn bị tốt lập tức phóng ra, nhưng đối phương tiếp cận còn nhanh hơn kỹ năng của họ. Chỉ thoáng chốc, kỹ năng rơi xuống, không chỉ của công hội Hạ Vũ, mà kỹ năng đối phương cũng đã rơi xuống vị trí của họ.

Đội tiên phong nháy mắt đâm thẳng trung tâm, bắt đầu phá tan mọi thứ.

Trong 18 tinh anh, tuy 10 người của công hội Việt Vân và Chiêu Hoa cùi hơn một chút, nhưng thực lực của Diệp Tu, Đường Nhu, Bánh Bao và năm người Trảm Lâu Lan tuyệt đối vượt qua đẳng cấp chơi game bình thường. Chỉ trong phút chốc đã khiến trận địa của đối phương tan rã.

Nghe tiếng, hội phó Hạ Vũ dợm nghĩ quân số của đối phương đông quân hơn thì thấy hơi nhấp nhỏm, ai mà ngờ chúng vừa ra tay đã chơi ác thế này. Hắn cũng lên tiếp chiêu, kết quả một cục gạch bay đến, một chiến mâu quật sang, tiếp đó là N kỹ năng rơi xuống.

Đù má nó chứ!

Sao linh hồn của hắn lại thoát xác bay lên trời rồi?

Chỉ có thể trách hai chữ hội phó chói loá trên đầu hắn. Giờ phút này, nếu có cơ hội thì nhất định thằng cầm đầu sẽ bị thịt trước. Chiến tranh là vậy, du côn đánh nhau ngoài đường cũng vậy, mà PK trong game cũng vậy nốt.

Chỉ huy vừa lên đã bị quật cho tòe mỏ, lần phòng thủ này của Hạ Vũ sẽ thành thế nào còn cần phải nói sao?

Không đỡ nổi 18 người này thì khỏi bàn đến chuyện toàn bộ ba công hội sắp sửa tới nơi nữa. Biển người mạnh mẽ nuốt chửng cái mà bọn họ gọi là tuyến phòng thủ.

“Mọe nó!”

Khi Vũ Tận Tri biết được tin tức từ hội phó, gã còn đang bận giết BOSS. Chỉ mới liếc sơ chưa kịp trả lời, thì mấy người chơi phía đối diện đã mắc sai lầm, gã lập tức quát lên: “Làm CLGT, tập trung vào xem nào, nhìn đi đâu đấy.”

“Hội trưởng… anh nhìn phía sau…” Người chơi đối diện lắp bắp nói.

Vũ Tận Tri vội vàng quay góc nhìn. Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra, người phe mình đâu, sao đột nhiên xuất hiện nhiều người vậy? Nhà thằng nào vậy, cướp BOSS thôi có cần nhiều người như vậy không, còn đạo đức còn phép tắc gì không?

Biển người chỉ trong chớp mắt đã ào đến trước mặt nhóm Vũ Tận Tri, giờ còn muốn dẫn BOSS chạy sang nơi khác là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Thoáng chốc có bốn em trong số những em chưa hoàn hồn bị đao khách A Hựu nhanh tay chém chết.

Đến đây rồi, người của ba công hội cũng show tên công hội trên đỉnh đầu ra luôn. Vũ Tận Tri thấy kẻ vừa đến không phải một mà những ba công hội, bộ chúng muốn liên thủ diệt gọn mình ư?

Lúc này, một tên có tạo hình ngược đời vô cùng tức cười đứng ra trước mặt mọi người. Vũ Tận Tri nhìn thôi đã tức muốn trào máu! Bà mẹ nó làm cái beep gì vậy? Để thằng dở này ra trêu đùa bọn họ đó hả? Nhưng sau khi thấy rõ ID Quân Mạc Tiếu trên đỉnh đầu người nọ, trái tim của Vũ Tận Tri lập tức rớt xuống tận gót chân.

Cái tên làm cho trái tim của hắn trầm xuống lúc này lại khoan thai nói chuyện: “Bạn trẻ hội trưởng này, cần gì phải vội giết BOSS, ngồi xuống mình đàm đạo cái nhỉ?”