“Ở đâu chả như nhau chứ?” Câu trả lời của Diệp Tu có vẻ có chút trung thực.
“Thế nhưng bên này một hồi có thể sẽ xảy ra gì đó á, vẫn là né tránh một chút mới tốt.” Dạ Vị Ương nói.
Trong lòng Lam Hà chợt thấy hồi hộp. Lời này rõ ràng dành cho Lam Khê Các bọn họ. Từ biểu hiện ra rồi phân tích, tựa hồ là ám chỉ Mưu Đồ Bá Đạo và Trung Thảo Đường đã liên thủ, ngày hôm nay người của Lam Khê Các hẳn là không chiếm được BOSS rồi.
“Ủa? Sao tui nghe nói chỗ bên mấy ông mới không được ổn cho lắm?” Hệ Châu của Lam Khê Các đứng ra nói.
Tâm lý chiến.
Phản tâm lý chiến.
Phản phản tâm lý chiến.
Ba công hội lớn bình thường trong lúc cạnh tranh cũng cần phải xoắn nhau như vậy. Lam Hà rất chán chuyện này, bởi vì cậu thích lấy tịnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến, chuyện xoắn nhau liền giao cho người khác đi xử lý.
“Ủa, có chuyện vậy à? Chẳng lẽ là bọn Trung Thảo Đường tính ám toán hai nhà chúng ta? Chi bằng tụi mình liên thủ đi?” Dạ Vị Ương nói.
Liên thủ, hay không liên thủ, đó mới là vấn đề.
Lam Hà chỉ cảm thấy cực kỳ đau trứng, trực tiếp gửi tin cho hội trưởng hai nhà kia: “Muốn làm mẹ gì, lên hết đi.”
Hội trưởng Trung Thảo Đường, Xa Tiền Tử trả lời: “Tui chả muốn làm gì hết.”
Hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo, Dạ Độ Hàn Đàm trả lời: “Chẳng phải tui đã cử người qua rồi sao?”
Hai người chẳng chịu phối hợp gì cả. Lam Hà đau đầu, kỳ thực cậu rất mong muốn ba nhà cử đại diện, rồi dựa vào kéo búa bao mà phân thắng thua, nhưng cậu biết điều đó là không thể. Dù cho mấy người kia có đồng ý, nhưng sau cùng nhất định cũng sẽ giở trò xấu, việc thắng kia cơ bản cũng là bọ ngựa bắt ve, chờ bị người đâm sau lưng! Chuyện như vậy không biết xảy ra bao nhiêu lần rồi, đến sau cùng người thắng được ước định cũng đều phải cẩn thận một chút, tao chơi mày rồi mày chơi tao như thế tất cả mọi người chợt ngộ ra một điều, hóa ra ước định gì đấy có cũng như không, vậy khi đó còn lãng phí làm gì?
Ba công hội lớn rất chú trọng đến hình tượng bên ngoài, nhất ngôn cửu đỉnh, danh dự là lớn nhất.
Nhưng khi ba nhà cạnh tranh, thì trò đê tiện vô sỉ kiểu gì cũng có, tín nhiệm và cam kết là gì, có ăn được không.
Đơn giản là trong lúc ba nhà cạnh tranh, thứ mọi người thật sự quan tâm chính là lợi ích.
Cho dù mọi người có dựa vào lực sát thương phân thắng bại, biện pháp như vậy Lam Hà cũng không dám tin tưởng, cậu chỉ tin bên nào bị rớt lại phía sau nhất định sẽ giở trò lừa bịp, cậu chỉ biết là mỗi lần săn giết dã đồ BOSS sẽ chết không biết bao nhiêu người.
Trong chớp mắt, Lam Hà chợt nhớ phó bản. So sánh với việc săn giết dã đồ BOSS, dù có là phó bản khó hơn nữa vẫn ấm áp hơn.
Vĩnh viễn không có việc thành tâm hợp tác, chỉ có thăm dò và đề phòng lẫn nhau. Đây mới là quan hệ giữa ba công hội lớn.
Nhìn Dạ Vị Ương còn đang lải nhải, Lam Hà đã chuẩn bị rút kiếm. Thật ra lúc nãy cậu sang bắt chuyện hai hội trưởng, họ cũng chẳng có ý tốt gì. Dù sao ai cũng không sợ mất mặt, hai người bọn họ thật sự dám qua đây, trực tiếp ra tay. Hai người kia không qua, chỉ một tên Dạ Vị Ương ở đây dong dài, Lam Hà cảm thấy giết quách cho xong, dù sao quan hệ giữa mọi người đều quá rõ ràng rồi.
Kết quả đột nhiên nghe được Diệp Tu nói: “Người kia không phải Thiên Thành sao?”
Lam Hà nghe vậy ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang, một người dưới chân đạp vòng ma pháp chập chờn, tay cầm chiến côn, xông tới hiện trường không nói không rằng liền đi đập BOSS.
Lam Hà chẳng buồn quản tên ấy nữa, tên này là chuyên gia vô tổ chức vô kỷ luật rồi.
“Tui đi giúp tên đó chút.”
Lam Hà không ngờ Quân Mạc Tiếu lại đột nhiên bỏ lại một câu như vậy rồi cũng xông tới, đây cũng là một tên cậu muốn quản cũng không cách nào quản được.
“Ai ai ông sao lại chạy đi thế, tui còn chưa nói hết đâu!” Dạ Vị Ương vẫn còn kêu.
Lam Hà đột nhiên rút kiếm bổ tới đầu tên kia một chiêu Rút Đao Trảm. Không ngờ Dạ Vị Ương dĩ nhiên đã sớm đề phòng cậu, liền nhảy ngược ra phía sau tránh một kiếm này.
“Đường đường hội trưởng lại chơi đánh lén sao!” Dạ Vị Ương cười nhạo.
Lam Hà động thủ, vài người bên cạnh lập tức sẽ xông lên động thủ, nhưng Dạ Vị Ương đã chạy đi, Mưu Đồ Bá Đạo cũng lập tức cũng có người tiến tới, người của Lam Khê Các lập tức quay trở về.
Bọn họ cũng không nghĩ muốn cũng Mưu Đồ Bá Đạo xảy ra xung đột, Trung Thảo Đường còn đứng đó kìa!
Ba công hội lớn kiềm chế lẫn nhau, cùng tranh chấp, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đám người chơi đang chiến với BOSS thì chết càng lúc càng nhiều. Nguyên bản một đội chấp vá đủ mười người, lúc này chỉ còn năm người, hết phân nửa đã tạch.
“Sao lại đứng nhìn không thế, nhanh lên một chút tới giết phụ đi!!”
Sau khi Quân Mạc Tiếu tiến đến gần, Diệp Tu liền nghe thấy năm người kia hô lên.
Hiển nhiên bọn họ hoàn toàn không chịu tìm hiểu tình huống, không biết sự rối rắm của ba công hội lớn lúc này.
Nhưng mặc kệ ba công hội lớn có rối rắm ra thành cái dạng gì đi nữa, vận mệnh năm người bọn họ chỉ có một dạng: bi kịch.
Bọn họ không giết nổi Huyết Xạ Thủ, chắc chắn chết; bọn họ giết được Huyết Xạ Thủ, cũng chết chắc. Ba công hội lớn không ra tay với họ, chính bởi vì bọn họ hiện tại đang thuộc trường hợp đầu, là căn bản không có năng lực đối phó Huyết Xạ Thủ.
“Vào đội đi!!” Lúc này một trong năm người đã hô một tiếng với Thiên Thành ở bên kia. Thiên Thành là người thứ sáu trong trận, xông vào giữa trận chiến, đối phương lập tức gửi lời mời nhập đội sang, tên này lại không thèm để ý đến.
“Thêm tui vào đội!!” Sau khi Quân Mạc Tiếu xông tới trước mặt, Diệp Tu hô lên, một bên nhanh nhảu rời khỏi đội ngũ của Lam Hà.
“Hắn muốn làm gì?” Lam Hà có chút không hiểu, Quân Mạc Tiếu xông lên đã khiến cậu không hiểu, đột nhiên rời khỏi đội ngũ, thoạt nhìn là muốn gia nhập cái đội cà tàng kia cũng khiến cậu không hiểu luôn.
“Nếu như Quân Mạc Tiếu đánh với BOSS, vậy chúng ta có cướp BOSS không?” Hệ Châu đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Lam Hà ngẩn ra.
Lẽ nào người này muốn lợi dụng tâm lý coi trọng của các công hội lớn dành cho hắn, không giành BOSS với hắn sao?
Cái ý nghĩ này có hơi ấu trĩ một chút. Ba công hội lớn xác thực đều rất coi trọng hắn, rất nhiều chỗ nguyện ý vì hắn mà nhượng bộ, thế nhưng, đây là tình huống mà thế chủ động thuộc về ba công hội lớn. Mà lúc này, hắn chủ động lợi dụng tâm lý của ba nhà này, bức bách ba công hội lớn nhượng bộ, lúc đó là chuyện khác rồi.
Không người nào nguyện ý bị ức hiếp như thế. Huống chi là ba đại gia đó. Ngoài mặt khiêm tốn cẩn thận chiêu hiền đãi sĩ, nhưng như ngươi vậy mà lại đi tính toán với người ta, ai mà ngửi nổi?
Thiên Thành chạy khắp nơi tìm cơ hội.
Năm người chơi kia cơ bản cũng là bị Huyết Xạ Thủ đuổi theo đánh.
Quân Mạc Tiếu vừa gia nhập trận chiến, tình hình lập tức khác hẳn.
Huyết Xạ Thủ di chuyển rất nhanh, vậy mà vẫn có thể bị hắn chuẩn xác nắm bắt được vị trí như trước, ra một chiêu Thiên Kích, Huyết Xạ Thủ đã bị móc ngược lên. Đấy là Thiên Thành gia nhập hết nửa ngày trời cũng không thể công kích thuận lợi.
Đánh ra Lạc Hoa!
Huyết Xạ Thủ lăn tròn trên mặt đất. Đây là BOSS Dã Đồ, so với BOSS ẩn phó bản càng mạnh mẽ hơn. Thiên Kích căn bản là không thể treo quái lên cao như thế, đổi người thao tác, chiêu Lạc Hoa Chưởng này có thể hoàn thành sự truy kích trên không hay không đã là cả một vấn đề.
Dưới tình huống của truy kích ở trên không, hiệu quả quạt bay càng tăng.
Độ cao càng cao, hiệu quả càng tăng, Huyết XạThủ cũng liền có thể bị treo lên độ cao thế này, hiệu quả đánh bay do một chiêu này của Quân Mạc Tiếu cũng coi như cực hạn rồi.
Bóng người nhoáng lên, giữa trận đột nhiên xuất hiện hai Quân Mạc Tiếu, một ở chỗ cũ, một lại vọt đến phía sau Huyết XạThủ.
Ảnh phân thân!
Người vọt đến sau lưng kia đương nhiên là ảnh giả, lúc này nắm Huyết Xạ Thủ ném ra ngoài.
Kỹ năng của nhu đạo: Quăng Ném.
Huyết Xạ Thủ lại bị trực tiếp ném đi một đoạn.
Người của Trung Thảo Đường đột nhiên bắt đầu ồ lên. Sao Huyết Xạ Thủ càng ngày càng gần họ vậy?