Toàn Chức Cao Thủ

Chương 613: Đồng đội




[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]

Edit: Kha | Beta: Tiếu
“Nói chung, một đội ngũ khi lâm vào khó khăn, điều hiển nhiên nhất chẳng phải là mọi người cùng cố gắng vượt qua khốn cùng ư? Nhưng hiện tại Gia Thế gặp nạn, một nhóm người do Lưu Hạo cầm đầu lại coi đội ngũ như chiếc thuyền đắm, sẵn sàng bỏ thuyền thoát thân.” Diệp Tu kết luận.

“Thế sao giờ họ lại ngừng mọi hoạt động của Tôn Tường?” Trần Quả hỏi.

“Vì bất kể kết cục của Gia Thế ra sao, quyết định này vẫn mang đến lợi thế cho họ.” Diệp Tu nói.

“Nói rõ hơn đi?” Trần Quả hỏi.

“Mùa giải này, Gia Thế chỉ có 2 kết cục. Một là không bị loại, cả nhà cùng vui, dù Tôn Tường còn ở trong đội cũng không thay đổi được gì. Ngược lại, nếu Gia Thế vẫn có thể trụ hạng khi Tôn Tường vắng mặt, họ sẽ có cớ bảo mọi người đặt niềm tin vào mùa giải sau. Gia Thế không thể nào hứa chắc chuyện giữ được ngôi vị, họ chỉ cần gieo hy vọng mình luôn có thể giật giải cho đám fan hâm mộ mà thôi.” Diệp Tu nói.

“Nhưng nếu bị loại, chúng có thể đổ lỗi tại Tôn Tường không có trong đội?” Trần Quả suy một ra ba.

“Đó là chuyện thứ nhất. Với kết quả bị loại tệ hại này, Gia Thế chắc chắn sẽ phải giải thích đủ bề. Chị xem tin tức hôm nay đi, Tôn Tường không phải dừng thi đấu vì bất chợt chấn thương, mà là vì cậu ta giấu bệnh kiên trì thật lâu, mãi tới khi chịu hết nổi mới ngừng lại. Đây có thể trở thành câu trả lời thỏa đáng cho những thành tích không tốt trước đó. Tuy nhiên, nếu chỉ vì tuyển thủ át chủ bài bị thương mà biểu hiện tệ hại thì không phải là một lý do đầy đủ cho Gia Thế. Suy ra, có lẽ Gia Thế sẽ “thay máu” cả đội vào mùa hè này. Có thế thì đám fan ham mộ mới ôm hy vọng vào tương lai của chiến đội. Nếu ngay cả người ủng hộ cũng đánh mất niềm tin, đó mới là chuyện tệ hại nhất của một đội ngũ. Những gì mà Gia Thế làm hiện nay cốt chỉ để giữ lại sự ủng hộ ấy. Dù kết cuộc ra sao, họ cũng không thể làm fan mất hết hy vọng được.”

“Cho dừng mọi hoạt động của Tôn Tường, coi Tôn Tường như một cái cớ để tiến thoái, cũng bởi vì Tôn Tường đại diện cho cả Gia Thế.” Diệp Tu dứt lời.

“Thôi!” Trần Quả thở dài, “Biết rõ mấy chuyện này rồi, tụi mình nên làm gì đây?”

“Tụi mình ấy à… Tụi mình tạm thời chẳng làm gì được cả.” Diệp Tu cười khổ, “Ít nhất cũng phải chờ kết quả của mùa giải này đã.”

“Tụi mình nên cầu nguyện cho Gia Thế đi, dù bị loại, chiến đội Gia Thế cũng sẽ vô cùng mạnh và đáng sợ ở vòng đấu khiêu chiến. Tốt nhất đừng nên gặp phải đối thủ như vậy.” Ngụy Sâm tiếp lời, lúc nói câu này, trong lòng tên vô liêm sỉ như gã cũng tràn đầy lo lắng.

“Nếu tụi mình đánh bại Gia Thế ở vòng khiêu chiến thì sao? Một đội ngũ cứ thế tiêu tùng ư?” Đường Nhu bất thình lình nói.

“Đánh bại Gia Thế à…” Ngụy Sâm giật mình.

Một khi Gia Thế bị loại khỏi vòng khiêu chiến, tuy vẫn có thể tham gia vòng đấu năm sau, thế nhưng một đội ngũ sa vào vòng khiêu chiến suốt hai năm liên tục, liệu sẽ còn ai nhớ tới thời đại huy hoàng của họ? Một nhân vật cấp đại thần như Tôn Tường có thể kiên trì và lãng phí thời gian trên sân đấu khiêu chiến ư? Nếu chuyện xảy ra, có lẽ Gia Thế sẽ rơi vào vòng tuần hoàn bi kịch, dần chìm nghỉm trong giới chuyên nghiệp cạnh tranh ngày càng gay gắt này.

“Mày định tự tay mai táng vương triều do chính mình gầy dựng ư?” Ngụy Sâm quay đầu hỏi Diệp Tu.

“Định định cái gì? Nếu phải chạm trán thật, có liều mạng cũng phải tiêu diệt hết, đây chính là tố chất của dân chuyên nghiệp. Tui biết ngay ông không hiểu mấy chuyện tố chất này mà” Diệp Tu trả lời.

“Chú mày mà cũng có tố chất á?” Ngụy Sâm móc xỉa.

Thấy hai người lại chuẩn bị đấu võ mồm, Trần Quả liền ngắt lời: “Nếu thế, tụi mình phải cố gắng gấp bội, hôm nay trễ rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi há?”

Sếp đã lên tiếng, tất cả đành tôn trọng. Hơn nữa, việc xem video thi đấu liên tục trong thời gian dài khiến họ có chút mệt mỏi. Mọi người rời phòng máy, Ngụy Sâm bước đến cầu thang, định chờ nói gì đó với Diệp Tu, ai ngờ gã thấy Diệp Tu xoay người chui vào một phòng nào đấy ngay khi bước tới cầu thang.

“Hở?” Ngụy Sâm vội quay lại xem xét, liền thấy Trần Quả và Đường Nhu cũng nối đuôi tiến vào phòng nọ.

“Ý?” Ngụy Sâm càng thêm kinh ngạc, ai dè cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng.

“Lão Ngụy, ông có đi không?” Bánh Bao đi trước đã xuống dưới lầu, đang í ới gọi Ngụy Sâm.

“Không biết phép tắc, chú mày được gọi lão Ngụy à!” Dù Ngụy Sâm kinh ngạc, cũng không thể phá cửa chui vào hóng hớt, nghe Bánh Bao gọi, gã vừa quở trách vừa bước xuống cầu thang.

“Thế gọi gì đây? Ngụy lão?” Bánh Bao hỏi.

“…Thôi cứ kêu lão Ngụy đi...” Ngụy Sâm trả lời.

“Tui kêu rồi mà.” Bánh Bao ngơ ngác.

“Mày kêu gì?” Ngụy Sâm hỏi.

“Gì?” Bánh Bao.

“Hả?” Ngụy Sâm.

“Hả.”

“Hả cái đầu mày chứ hả.” Ngụy Sâm câm nín nhìn trời, chỉ vì tên đồng đội này, lần đầu tiên gã sinh lòng nghi ngờ với quyết định chấp nhận lời mời của Diệp Tu.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày kế gặp nhau ở tiệm net. Trần Quả thấy đã có hai người lần lượt tới báo danh, cũng bắt tay vào việc cải tạo số phận của lầu 2, cô thậm chí còn mơ mộng biến cả lầu 2 thành phòng huấn luyện. Về sau bị Diệp Tu cố gắng khuyên can.

“Mới bắt đầu thì không cần xa xỉ vậy đâu, có một phòng riêng không bị quấy rầy là được. Thật ra chưa đến mức phải cải tạo tất cả, chia ra vài phòng cũng ok, tui có bảo nhất thiết phải ngồi cùng nhau đâu.” Diệp Tu khuyên.

“Thôi ngồi cùng nhau sẽ tốt hơn.” Tuy Trần Quả đã gạt bỏ suy nghĩ trùng kiến lầu 2, nhưng cô vẫn kiên trì với ý kiến mọi người nên ngồi cùng nhau. Thợ sửa chũa nhà đã thương lượng trước đấy cũng nhanh chóng tập hợp, bắt đầu làm việc.

Ngụy Sâm và Bánh Bao đến tiệm net cùng lúc, vừa vào đã lên thẳng lầu 2. Lúc đi ngang qua cửa phòng trong, Ngụy Sâm còn lén lút nhìn, không như Bánh Bao, nhìn thẳng thừng không thèm chớp mắt.

Trần Quả đang tự mình giám sát việc sửa chữa trang hoàng bên kia, thấy hai người đến cũng chào hỏi qua loa, sau đó chỉ về phía phòng máy riêng 213. Ngụy Sâm và Bánh Bao vào, thấy Diệp Tu và Đường Nhu đã ai ngồi máy nấy. Qua hóng thử, hai người đều đang đánh phó bản.

Đồng đội Bánh Bao đã gây bất ngờ cho Ngụy Sâm, giờ gã đang định cẩn thận quan sát người đồng đội còn lại. Khi nhìn thấy Đường Nhu chơi nghề pháp sư chiến đấu, Ngụy Sâm không khỏi liếc nhìn Diệp Tu. Dưới sự dạy dỗ của bậc thầy pháp sư chiến đấu hàng đầu Vinh Quang, trình độ của mỹ nữ này chắc cũng đáng tin nhỉ?

Thật ra, Ngụy Sâm cũng chưa từng chứng kiến thực lực của Bánh Bao, chỉ mới tiếp xúc người thật thôi, tuy gã biết trình độ của những người được Diệp Tu lôi kéo ắt hẳn cũng khá khẩm, nhưng vẫn không nén được nỗi nghi ngờ sâu sắc, làm thế nào cũng không kiềm chế lại được.

Ngụy Sâm đang quan sát Đường Nhu, Bánh Bao đã ngồi xuống, thành thạo mở máy quét thẻ vào game, rồi thân thiết gọi: “Lão Ngụy sang đây ngồi nè, có muốn đấu thử để tui xem trình độ của ông không?”

Ngụy Sâm nghe xong suýt hộc cả máu già. Mình còn chưa đòi kiểm hàng, thằng cờ hó này đã đòi xem thử thực lực mình.

“Được, để tao coi mày lợi hại đến đâu.” Ngụy Sâm nói xong cũng không nhìn Đường Nhu chơi nữa, qua kia dằn mạnh mông, định bụng dạy dỗ Bánh Bao một trận ra trò.

“Vào rồi, chú mày ở đâu?” Ngụy Sâm phóng đến đấu trường lập tức thét to.

“Khu thường phòng số 5684.” Trông Bánh Bao bình tĩnh hơn Ngụy Sâm nhiều.

Ngụy Sâm nhập xong số phòng liền vào thẳng, đang thầm quở trách Bánh Bao không thèm đặt mật mã, ai dè nhìn thấy phòng mình vào không phải 1 chọi 1, nhân số lên tới 7, rõ ràng định chơi đoàn đội.

“Làm gì vậy?” Ngụy Sâm khó hiểu, quay đầu ngó màn hình Bánh Bao, thấy nhân vật của Bánh Bao đang đứng lẻ loi chờ gã trong phòng.

Đang chuẩn bị hỏi, Diệp Tu ngồi ở bàn đối diện đã nghiêng đầu sang: “Bộ ông mới chơi Vinh Quang ngày đầu à? Ông còn ở Thần Chi Lĩnh Vực mà đòi tiến vào đấu trường khu thường?”

Diệp Tu không cần nhìn cũng biết hai tên này đang gặp vấn đề gì.

“Khu 10?” Ngụy Sâm giật mình, dí lại gần nhìn kỹ nhân vật trên màn hình Bánh Bao, một lưu manh tên Bánh Bao Xâm Lấn, cấp bậc 61.

Ngụy Sâm nhất thời nổi điên, tên Bánh Bao chết tiệt muốn kiểm tra trình độ của mình còn chưa max cấp nữa. Đồng thời gã cũng nhận ra, ngày hôm qua Diệp Tu từng bảo gã, cả hai chỉ mới tiếp xúc Vinh Quang. Giờ nhìn nhân vật cấp 61 khu 10 kia, thì “mới tiếp xúc” của hắn quả thật cực kỳ tươi mới, e rằng chỉ vừa bắt đầu chơi từ lúc khu 10 mới mở, cùng lắm chỉ khoảng 4 tháng.

Người mới chơi Vinh Quang 4 tháng đã sẵn sàng tiến vào giới chuyên nghiệp? Là một người từng trải, Ngụy Sâm không thể tin nổi, chuyện này càng thêm củng cố ý định kiểm tra thực lực Bánh Bao của gã.

“Chú mày chờ đó!” Ngụy Sâm nói xong, bèn điều khiển Nghênh Phong Bố Trận của mình từ Thần Chi Lĩnh Vực chạy về khu thường. Dựa vào cách này, nhân vật Thần Chi Lĩnh Vực cũng có thể đấu cùng dân khu thường, nhưng thành tích ở đấu trường khu thường sẽ không được tính sang đấu trường ở Thần Chi Lĩnh Vực.

“Tạo lại phòng, chế độ tu chỉnh.” Ngụy Sâm nói với Bánh Bao.

“Hả?” Bánh Bao khó hiểu một lúc, quay đầu nhìn thoáng qua màn hình Ngụy Sâm, rồi thoải mái bảo: “Ầy, ngay cả trang bị cũng không có, ông thảm thiệt, thế phải dùng chế độ tu chỉnh thôi.”

Ngụy Sâm lại mém chút hộc máu. Tuy Nghênh Phong Bố Trận đang trần trụi thật, nhưng quá vớ vẩn, nhân vật Thần Chi Lĩnh Vực buộc phải để lại đồ khi quay về khu thường. Nguyên nhân mình bảo dùng chế độ tu chỉnh có phải chuyện này đâu? Đó là vì cấp bậc hai bên quá chênh lệch. Vấn đề không có trang bị chỉ thuận tiện được chế độ tu chỉnh giải quyết thôi, tuyệt đối không phải nguyên nhân chính, không hề.

“Số phòng!” Tới được đấu trường, Ngụy Sâm đã muốn bùng cmn cháy rồi.