Toàn Chức Cao Thủ

Chương 461: Ám ảnh tâm lý




Vị đại thần có hiểu biết sâu rộng này cũng vô cùng kinh ngạc. Trần Quả quay đầu lại nhìn. Sau đó lại vội vàng ngoảnh sang ngó màn hình Diệp Tu, kết quả bắt gặp gương mặt phóng đại của Người Áp Tải Hoang Dã.

Người Áp Tải Hoang Dã đã bị nhét vào, nhưng vẫn chưa chui qua được lỗ chó, tất nhiên là vì ban nãy Ám Dạ Sơ Ảnh nằm ngáng đường. Lực đẩy Lạc Hoa Chưởng với BOSS cũng không đủ mạnh, lại thêm vật cản, mới thành ra thế này.

Nhưng vì vậy mà nửa cơ thể Người Áp Tải Hoang Dã bị mắc kẹt ngay đó. Trần Quả nhìn màn hình của Diệp Tu thấy Người Áp Tải Hoang Dã uốn éo quái dị, sau đó một loạt tiếng súng nổ “Đùng đùng đùng đoàng!” vang lên.

“Nó tính làm gì vậy...” Trần Quả kinh ngạc.

Diệp Tu dở khóc dở cười, “Chắc là muốn đứng dậy... Nhưng mà kẹt trong lỗ rồi. BOSS này tính đục tường à?”

“Cậu không biết hả?” Trần Quả hỏi lại.

“Sao tui biết được?” Diệp Tu bó tay. Hắn có nắm một ít về Người Áp Tải Hoang Dã, nhưng lại hoàn toàn mù tịt vài vấn đề như việc vì sao sẽ có một lỗ chó thần kì tồn tại nơi đây.

“Coi bộ tụi nó muốn nhét BOSS vô đây giết, mà BOSS này chắc bị ngu nhỉ?” Trần Quả hỏi.

“Ừ, cũng có thể...” Diệp Tu nói.

“Không lẽ nó cứ dính cứng chỗ đó hoài sao?” Trần Quả vừa dứt lời, lại nghe âm thanh “Đùng đùng đoàng!” liên tiếp vang lên.

“Vẫn đang cố dậy kìa...” Diệp Tu bó tay tập hai.

Người Áp Tải Hoang Dã hễ nhấc người lên sẽ Loạn Xạ, vốn nó muốn phát động sóng xung kích hộ thể của BOSS lúc đứng dậy. Nhưng bây giờ kẹt ở đây, không xoay người được, tuy nhiên vẫn có thể nổ súng. Hai tay bị kẹp chặt không thể đổi hướng, thành ra đạn xả hết xuống dưới đất.

“Cấp báo có người tới!!”

Đúng lúc này, hai người chơi rình chỗ hốc tường nhanh chóng nhắn tới.

“Thôi xác định, logout đi!” Ám Dạ Sơ Ảnh nói.

“Đừng sợ, cứ chờ anh ở đây!” Diệp Tu nói, đột nhiên thao tác, Quân Mạc Tiếu cúi người chưởng một chiêu Lạc Hoa Chưởng, “ầm” một phát, Người Áp Tải Hoang Dã bị đẩy bay ra ngoài.

“CLGT!!” Ám Dạ Sơ Ảnh hét to, thế này là lộ tẩy cái chắc rồi.

“Đứng đây chờ anh!!” Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu của hắn liền vụt ra khỏi lỗ chó. Mọi người ngớ người hồi lâu, mới nhận ra đây là kỹ năng thể thuật Trượt của thiện xạ.

Sau chín lần thất bại trong việc đẩy Người Áp Tải Hoang Dã vào lỗ chó, không ngờ được một lần ăn may, khiến cho Thự Quang Toàn Băng cảm thấy vô cùng khó tả.

Có mặt công hội ở đây, chiêu trò gì cũng phải dạt ra một bên nhường đường. Chỉ là những người chơi đánh Người Áp Tải Hoang Dã dùng thủ pháp này đã quen, vô tình lại sử dụng. Người chơi pháp sư chiến đấu chưởng ra một chưởng như đang dỗi, éo ai ngờ đánh vậy mà thành công đẩy Người Áp Tải Hoang Dã kẹt vào lỗ chó.

Dù không sâu lắm. Mà, tới đây cũng không ai đòi hỏi nhiều.

Dù sao cũng không có chủ đích, pháp sư chiến đấu thao tác không quá tỉ mỉ, chỉ nhắm trúng mục tiêu, nên dù góc độ chuẩn xác, lại không đạt được góc văng lớn nhất, chỉ đẩy được một nửa đã ngừng lại.

Tiếp theo, hai súng trên tay Người Áp Tải Hoang Dã tóe ra tia lửa, khiến đám người phía ngoài không khỏi hát bài hoang mang.

Cảnh mắc kẹt kỳ dị này làm cả đám bên ngoài và bọn Diệp Tu bên trong đều kinh ngạc. Khi mọi người còn đang bận há hốc mồm, Người Áp Tải Hoang Dã lại đứng dậy xả súng tiếp, sau đó tuột người ra.

Dù IQ BOSS ngất ngưởng tới độ có thể nằm xuống chui ra, nhưng động tác cũng không cần hoa lệ tới vậy chớ?

“Bên trong có người!!” Lập tức có người hô lên, có người muốn nhích lên coi thử, kết quả vụt một phát có người trượt ra khỏi lỗ chó, sau đó nhảy lên kêu to như đúng rồi, “Mọi người đừng hốt hoảng, là tui là tui nè!”

Cái kiểu “Là tui là tui nè” này nghe thực sự vô cùng vê lờ, cứ như ai cũng đều phải biết hắn vậy.

Nhưng mà, nhân vật trước mặt này, không ai nghĩ như vậy, vì chỉ cần ngước nhìn ID trên đầu hắn đã giật thót mình: Là hắn!

Quân Mạc Tiếu, nhân vật nổi như cồn gần đây, nghe giang hồ đồn đại chính là đại thần Diệp Thu, rốt cuộc là thật hay giả, bàn dân thiên hạ đã đem ra mổ xẻ hết hai ngày ròng.

Thự Quang Toàn Băng của Lam Khê Các và Mộng Thiên Trần của Gia Vương Triều, cảm xúc lúc này của hai người ngổn ngang hơn hết thảy những người khác.

Rốt cuộc cũng chạm mặt ở Thần Chi Lĩnh Vực.

Ý nghĩ trong lòng hai người không hẹn mà đụng nhau.

Thự Quang Toàn Băng, để cứu cánh cho tình hình Lam Khê Các ở khu 10, từng theo bọn Xuân Dịch Lão và đám cao thủ tai to mặt bự khác của Lam Khê Các sang khu 10 cày bản, xem như từng đụng độ với Diệp Tu, kết quả thảm bại mà về. Kỷ lục đám bọn hắn quần quật cày ra, người ta búng cái là bay mất tích.

Các đại cao thủ quay về Thần Chi Lĩnh Vực trong đớn đau nhục nhã. Một mặt nào đó, mọi người đều cảm thấy biết ơn Thùy Dương Quấn Bờ. Nhờ trận PK ầm ĩ của Thùy Dương Quấn Bờ trở thành tiêu điểm trong công hội, mà việc hội trưởng dẫn cao thủ đi giúp đỡ thua thảm chạy về mới bị che mờ đi.

Cũng nhờ lần ấy, cả đám mới biết Quân Mạc Tiếu thật ra là Diệp Thu nhanh vậy. Chuyện này, thậm chí lúc Lam Hà nói chuyện với ổng ổng cũng chính mồm thừa nhận, dù bây giờ thiên hạ lao nhao chuyện này, nhưng là cả đám đã không còn dám xoắn nữa.

Trên tâm lý, nếu người này là đại thần Diệp Thu, mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhờ vậy về sau, tuy biết rằng cạnh tranh ở khu 10 có thể tạm thời né đi. Nhưng đến khi đại thần Diệp Thu vào Thần Chi Lĩnh Vực, làm sao vẫn giả bộ như không có gì được?

Nhất là sau chiến dịch hồ Thiên Ba...

Chiến dịch đó Thự Quang Toàn Băng không tham gia, nhưng có Xuân Dịch Lão tọa trấn chỉ huy, với địa vị của Thự Quang Toàn Băng tất nhiên tường tận hết. Sau trận đó, mọi đối kháng với Quân Mạc Tiếu ở khu 10 bị cho qua không bàn cãi. Hội Lam Khê Các chuyển chiến trường sang Thần Chi Lĩnh Vực, bắt tay chuẩn bị mở tiệc đón đại thần đến.

Lúc ấy mọi người phân tích, tán nhân nhất định 50 cấp đã vào được Thần Chi Lĩnh Vực, mà mới 50 cấp, chúng ta hơn những 20 cấp, còn nữa, ở Thần Chi Lĩnh Vực quân ta đông như quân Nguyên, ngon nhào vô, đây éo sợ!

Đến khi Quân Mạc Tiếu đến thật rồi, Xuân Dịch Lão hạ lệnh: Quan sát tình hình.

Đúng, Xuân Dịch Lão lời ít ý nhiều, lúc người chưa tới, nói ngon nhào vô; lúc tới rồi, lại bảo quan sát tình hình.

Nhưng khi Thự Quang Toàn Băng nhận được mệnh lệnh như cho có ấy, không hề khinh bỉ, ngược lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ưu thế 20 cấp, người đông thế mạnh, bắt một nhân vật cấp 50, dù là tán nhân, đúng là hoàn toàn không cần do dự. Thự Quang Toàn Băng cũng nghĩ như vậy.

Nhưng đến khi Quân Mạc Tiếu xuất hiện, Xuân Dịch Lão nói quan sát tình hình, Thự Quang Toàn Băng lại nghĩ, nói cũng không sai.

Một cái là chiến, một cái là tạm tránh mặt.

Rõ ràng mâu thuẫn với nhau, nhưng Thự Quang Toàn Băng đều cảm thấy hai cái đều đúng cả, nghe cái nào cũng hợp lý.

Thật ra hắn không thân thiết với Quân Mạc Tiếu lắm, chỉ mới thua một lần trong đợt cạnh tranh phó bản, không giống Lam Hà, bị người ta đút hành từ nhỏ tới lớn ở khu 10. Nhưng vì thua một lần, khiến cho Thự Quang Toàn Băng có ám ảnh tâm lý rất lớn. Bởi lúc ấy đội ngũ của hắn, vì cái kỷ lục phó bản nho nhỏ kia, đã phải gắng sức đến chừng nào.

Giới hạn!

Phó bản dù nhỏ, nhưng đó chính là giới hạn của bọn hắn.

Giới hạn của bản thân, lại bị người ta dễ dàng đột phá, cảm giác thất bại ào ạt trong lòng khi ấy, không ai có thể hiểu được.

Tâm lý chịu ám ảnh từ đó.

Sau đó những hành động của Quân Mạc Tiếu, dù Thự Quang Toàn Băng không ở, nhưng đều để ý đến. Thậm chí hắn còn nhận ra sự dao động của Lam Hà.

Người anh em ngự ở đầu chiến tuyến đối địch với Quân Mạc Tiếu này, Thự Quang Toàn Băng vẫn luôn kính ngưỡng. Khi Lam Hà dao động, cả những hành vi tự dìm gà nhà, Thự Quang Toàn Băng đều đồng cảm sâu sắc.

Không phải chúng ta không cố gắng, là kẻ địch quá đáng sợ!

Thự Quang Toàn Băng không kiềm được nghĩ đến phó bản nho nhỏ đó, chính là cố gắng lớn nhất của hắn.

Quân Mạc Tiếu đến Thần Chi Lĩnh Vực, công hội quan sát tình hình, quan sát này cũng không hề qua loa, làm việc vô cùng nghiêm túc vô cùng chăm chỉ. Chú ý nhất cử nhất động của Quân Mạc Tiếu.

Nhưng khi Quân Mạc Tiếu tỏa hào quang giáng xuống Thần Chi Lĩnh Vực, công hội quan sát hắn chỉ có một sao? Không, toàn bộ Thần Chi Lĩnh Vực đều nhìn về hắn.

Không hổ danh đại thần!

Lúc ấy Thự Quang Toàn Băng từng nghĩ như vậy, vì là đại thần, nên nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, mới hoa lệ như vậy, mọi chuyện vốn nên là như vậy.

Sau đó, một chuyện tiếp một chuyện càng thêm đặc sắc. Ánh sáng của Quân Mạc Tiếu, từ khu 10, vượt qua Thần Chi Lĩnh Vực, bao trùm toàn bộ giới Vinh Quang.

Tuyển thủ chuyên nghiệp vây xem, báo chí đưa tin, người đàn ông thần bí, các loại tin tức lá cải, suy đoán bay rợp trời.

Trong chớp mắt ấy, dường như cả thế giới đều đang quan sát.

Với tư cách Lam Khê Các, dường như cả hội đều quên mục đích mình quan sát là cái gì.

Thôi tóm lại cứ nhìn trước đi!

Thự Quang Toàn Băng xem tin báo cáo về, vẫn luôn nghĩ như vậy, không ngờ hôm nay, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Quân Mạc Tiếu đã chui lỗ chó ra, bùm cái xuất hiện trước mặt mình.

“Thự Quang Toàn Băng!”

Thự Quang Toàn Băng giật mình, dường như nghe có ai gọi hắn.

“Chúng ta có quen không?” Lại nghe âm thanh ấy tiếp tục.

Cho nên hắn biết ai nói chuyện với mình rồi.

“Khu 10, tui từng tới.” Thự Quang Toàn Băng đáp.

“Ừm, tui với Lam Hà bên công hội mấy ông thân thiết lắm nè! Có cần giúp một tay không?” Diệp Tu hỏi.

“Hả?” Thự Quang Toàn Băng khẽ giật mình.

“Liên thủ với Gia Vương Triều, diệt Trung Thảo Đường trước!” Diệp Tu nói.

Đám Trung Thảo Đường hết vía, tên dẫn đầu Ngải Thực bật cười, “Chú mày nói sao thì là vậy hả?”

Quân Mạc Tiếu bước lên một bước, âm thanh Diệp Tu vang lên, “Gia Vương Triều bước qua đây hết, không đọc báo hả? Bố mày là Diệp Thu!”