Ở tiệm net Hưng Hân đúng là hơn phân nửa là fan Gia Thế và fan tuyển thủ Gia Thế. Nhưng cũng có một lượng lớn người chơi chọn nghề không trùng với nghề nghiệp của tuyển thủ chiến đội Gia Thế.
Một chiến đội bình thường có xấp xỉ mười một người, game Vinh Quang 24 nghề, tất nhiên không thể ôm trọn được. Hơn nữa, dù là có, cũng không ai quy định thích tuyển thủ nào phải thích luôn chiến đội đó.
Chẳng hạn như trong bốn người này, đã có ma đạo học giả, nhà quyền pháp và thích khách là ba nghề mà Gia Thế không có. Còn tuyển thủ chơi ma đạo học giả được game thủ yêu thích nhất phải kể đến Vương Kiệt Hi. Mà nhà quyền pháp thì không thể bỏ qua Hàn Văn Thanh, nhưng trước nay fan Gia Thế và Bá Đồ vốn không ưa nhau, đa số fan Gia Thế đều gai mắt Bá Đồ, nên tuyển thủ nhà quyền pháp được đa số fan Gia Thế yêu thích, không phải là Hàn Văn Thanh mà là Từ Hối Liễu, một tuyển thủ xuất sắc đến từ chiến đội Hoàng Phong.
Bởi vậy có thể thấy, đúng là những tuyển thủ lọt vào trong top bình chọn của Ngôi Sao Cuối Tuần được nhiều người mến mộ thật, nhưng điều đó không có nghĩa người người nhà nhà đều thích tuyển thủ đó. Một vài tuyển thủ cũng có fan trung thành của riêng mình. Ví dụ như người chơi thích khách này, thích khách mà hắn thích nhất không phải là Dương Thông trên top bình chọn, mà là Lý Tấn của chiến đội Hư Không. Kết quả trong bốn người chỉ có mỗi người chơi bậc thầy pháo súng – fan Tô Mộc Tranh, là bình thường nhất.
“Đây đây, bốn anh này, lại đây lại đây.” Diệp Tu nói xong đứng dậy, mọi người đi ra ngoài đến chạy đến phòng máy số 213. Máy tính ở tiệm net tất nhiên đã được cài đặt đầy đủ chương trình. Diệp Tu vừa đăng nhập QQ vừa nói, “Để tui coi có ai onl không!”
Đã đến nước này, bốn người nhìn nhau, trong lòng đều chắc mẩm người này đúng là Diệp Thu thật rồi.
“Không có ai onl vậy nà!” Kết quả Diệp Tu lại thốt lên câu này, làm lòng nghi ngờ của bốn người lại trỗi dậy.
“Để tui coi có ai chơi ẩn nick không.” Vì vậy bốn người lại vây xem Diệp Tu kéo bốn người trong list friend ra PM.
Không thấy ai reply, bốn người đứng sau im lặng, cả bọn quyết tâm, không có video đừng hòng bố mày tin. Ai biết thằng này bày lắm trò như vậy có phải là đang tìm acc ảo giả danh lừa gạt hay không!
“Cho tui mượn điện thoại.” Diệp Tu mượn điện thoại Trần Quả.
“Gọi cho Mộc Mộc à?” Trần Quả hỏi.
“Ừ!”
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, Diệp Tu nói dăm ba câu, bốn người đằng sau nhìn nhau, niềm tin lại dần quay về.
Sau đó, một trong bốn khung chat vừa nãy Diệp Tu PM có người trả lời, bên kia vừa onl đã mời chat video. Diệp Tu nhấn đồng ý, sau đó nhích ra để mọi người nhìn thấy, trên màn hình không phải Tô Mộc Tranh thì còn là ai nữa. Tô Mộc Tranh vẫy tay, cười tươi chào hỏi.
Thấy bên đây không có động tĩnh nào, Tô Mộc Tranh lại cúi đầu đánh một dòng chữ gửi qua, “Xin chào mọi người, tôi là Tô Mộc Tranh, người bên cạnh các anh, đúng là Diệp Thu đấy!”
“A...” Bốn người cuối cùng cũng hoàn toàn tin tưởng. Gã fan hâm mộ Tô Mộc Tranh kích động quíu cả lưỡi, nhìn tai phone trên bàn, do dự không biết có thể cầm lên nghe không. Không ngờ chỉ mấy giây chần chừ, Trần Quả đã ra tay trước, giành lấy đội lên, “Hi, Mộc Mộc.” Trần Quả vẫy tay chào lại.
Sau đó hai cô nàng bắt đầu chụm đầu xì xầm trò chuyện. Ba câu đầu còn đúng hoàn cảnh, năm câu sau bắt đầu lạc đề, tới câu thứ mười cả đám đã không còn biết mấy nường đang nói về cái gì nữa.
“Mấy người...” Diệp Tu bất lực với Trần Quả, nhìn về bốn người kia.
Bốn người lúc này chợt tỉnh người, sự tình đã được xác thực, không ai còn dám làm mặt khinh thường vô cảm nữa, ai nấy đều vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Tu. Một lúc sau mới có người lên tiếng, “Đại thần... Ký tên cho tui cái nha?”
“Không vấn đề.”
“Bây giờ vào chuyện chính ha?” Diệp Tu đề nghị.
“Được được được.” Bốn người gật như giã tỏi, gã fan hâm mộ Tô Mộc Tranh nhìn Trần Quả hớn hở trò chuyện với thần tượng, vẻ GATO đầy mặt.
“Ấy? Đi hết rồi? Chờ chị với!” Trần Quả nhìn cả bọn muốn đi, vội gọi với theo, sau đó quay lại nói gì đó với Tô Mộc Tranh, tạm dừng chat video rồi cũng đẩy ghế đi theo.
Mọi người trở về phòng khách, đi một vòng làm sáng tỏ thân phận Diệp Tu, thái độ của bốn người này thay đổi hẳn. Trở nên vừa kính cẩn vừa lúng túng. Trong bốn người đúng là có ba người không phải fan tuyển thủ Gia Thế, nhưng chuyện bốn người đều ủng hộ Gia Thế là rõ như ban ngày, vị trí của Diệp Thu trong lòng họ càng không cần phải nhắc tới. Vừa vào phòng khách, sau khi khách sáo qua lại, bốn người bắt đầu bật auto liên hoàn, mấy chuyện lá cải tào lao quái đản thi nhau ném tới đòi Diệp Tu giải đáp.
“Mấy người mấy người, nói chuyện ban nãy trước được không?” Diệp Tu giật ngược chủ đề quay lại.
“Cái này còn cần phải hỏi nữa sao, có thể giúp được đại thần Diệp Thu, tui đây sẵn lòng dâng hiến.” Một người trực tiếp vỗ ngực.
Người cạnh bên hơi do dự, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Vẻ mặt hai người còn lại trở nên khó xử. Tất nhiên, việc vứt bỏ thẻ tài khoản mình đã gắn bó một thời gian dài không phải chuyện dễ dàng. Dù Trần Quả có hứa sẽ cố gắng tạo tài khoản khác có trang bị, kỷ lục nhiệm vụ y hệt, danh sách bạn bè và công hội tuy hơi rắc rối, nhưng cũng không phải không được. Nhưng, tên gọi – vốn là một thứ không ảnh hưởng gì đến thực lực tài khoản, lại là mối liên kết chặt chẽ nhất giữa chủ nhân và nhân vật, một khi thay đổi, cảm giác như là cảnh còn mà người đã mất vậy.
Bởi vì hiểu cảm giác này, nên Diệp Tu và Trần Quả không lải nhải vô nghĩa, chỉ lẳng lặng chờ hai người quyết định. Im lặng hồi lâu, nhìn hai người cứ mãi phân vân do dự, Diệp Tu thở dài, cuối cùng cũng đem tình huống nan giải của mình, chuyện nào nói được đều nói cho mọi người biết.
Bốn người nghe xong kinh hãi thêm lần nữa.
Dù là thế nào, một đại thần từng thay chiến đội chinh chiến tung hoành giang sơn, kết cuộc lại rơi vào tình cảnh bị ông chủ chiến đội đẩy vào ngõ cụt, là chuyện không ai có thể chấp nhận nổi. Hình tượng Gia Thế nhanh chóng sụp đổ, trong một khắc, bốn người từ fan lập tức chuyển thành anti. Giờ phút này, trong lòng bốn người đều chỉ có một hi vọng duy nhất, hi vọng đại thần có thể thành công xây dựng được chiến đội mới, trở về giới thi đấu chuyên nghiệp, sau đó đường hoàng đá văng Gia Thế.
“Lấy đi!” Hai vị vốn do dự ban nãy, lúc này trực tiếp đập thẻ tài khoản của mình lên bàn.
“Cảm ơn.”
“Đại thần nhất định phải cố gắng lên!!” Hai người còn lại cũng vừa móc thẻ vừa nói.
“Tất nhiên.” Diệp Tu nói.
“Tụi tui nhất định sẽ ủng hộ chiến đội mới.”
“Cảm ơn!”
Bốn người sảng khoái đưa thẻ tài khoản ra đồng thời thật tâm cổ vũ, tất nhiên cũng không từ chối phần bồi thường của Trần Quả. Trần Quả làm việc dứt khoát linh hoạt, lập tức lên mạng thu mua acc. Người chơi Vinh Quang đông đảo như vậy, muốn tìm được bốn acc hợp yêu cầu cũng không khó. Dù sao nhân vật của bốn người cũng không trâu bò như nhân vật trong giới chuyên nghiệp. Chỉ là dễ dàng thế nào, cũng không có nhanh như bốn người trực tiếp móc thẻ đập bàn được.
Chuyện chính đã xong, bốn người lại vây xem đại thần, nào cúng bái nào nhiều chuyện một lúc lâu, cuối cùng mới thỏa mãn ra về.
“Bốn tài khoản này làm sao đây?” Trần Quả bấy giờ mới tìm được cơ hội nói chuyện với Diệp Tu.
“Không dùng là tốt nhất.” Diệp Tu nói.
“Ừm.” Trần Quả gật đầu, Diệp Tu đã giải thích hết cả kế hoạch cho cô nghe. Thật ra nguyên nhân chủ yếu đi đổi bốn thẻ tài khoản này, là do không muốn gây rắc rối cho bốn người chơi kia. Chuyện Gia Thế cho người tìm bọn họ thăm dò thực lực là điều tất yếu. Nếu cứ để acc trong tay họ, đảm bảo dò một lần lại chết một lần, game cũng không còn tâm trạng chơi nữa.
Tất nhiên như vậy Gia Thế không thể đạt được mục đích, nhưng vì vậy bốn người chơi tội nghiệp này sẽ phải trở thành vật hy sinh. Diệp Tu và Trần Quả không đang tâm làm chuyện vô nhân đạo, cho nên mới tìm cách đổi lấy bốn thẻ tài khoản của họ. Diệp Tu và Trần Quả vốn không dư dả, làm được đến đây coi như đã giỏi lắm rồi.
Đêm đó, Diệp Tu vẫn tranh thủ thời gian cố gắng luyện cấp như mọi ngày, Trần Quả làm bồi luyện. Bên phía Gia Thế đã không dám tùy tiện tìm đến gây hấn, một đống người trong công hội Gia Vương Triều đều bận rộn tìm kiếm tên bốn nhân vật kia.
Không online!
Không online!
Không online!
Không online!
Bốn nhân vật không một người online, mỗi lần tìm đều là không online.
Tuy rằng tìm kiếm là chuyện nhỏ, nhưng cứ phải tìm mãi cũng rất phiền. Từ Lưu Hạo tới Trần Dạ Huy, mấy người ở một bên chờ tin còn phiền hơn, nôn nóng không biết được rốt cuộc thực lực đám cao thủ này sâu cạn thế nào.
“Quái lạ! Bốn tên này đều không onl, sao thế nhỉ?” Trần Dạ Huy đợi cả đêm, gì cũng chưa làm được, càng lúc càng khuya, đoán chừng bên Lưu Hạo sắp đi ngủ, đành gửi tin nhắn QQ bàn bạc với gã.
“Kiên nhẫn đi, còn nhiều thời gian.” Ngược lại Lưu Hạo rất bình tĩnh. Gã hấp tấp mấy lần, lần nào cũng ăn quả đắng.
“Anh coi... Có phải Diệp Thu đã nắm thóp chúng ta, cho nên mới cố tình sắp xếp bốn acc tạm thời xài rồi bỏ luôn không?” Trần Dạ Huy không ngốc, suy đoán đã gần chạm đến chân tướng.
“Cũng có thể...” Lưu Hạo khi nói đến Diệp Tu, chưa bao giờ dám đánh giá thấp người ấy.
“Nếu là vậy thật, chuyện ra gặp mặt cũng không ổn lắm.” Trần Dạ Huy nói.
“Ngày mai cho hai tên kia quay lại nhìn đi.” Lưu Hạo nói.
Một đêm trôi qua, bên phía Gia Vương Triều vẫn thỉnh thoảng tìm kiếm tên bốn nhân vật kia, kết quả tất nhiên không có gì khả quan.
Hôm sau, hai người chơi đến đập tiệm nghe lệnh, lại tới tiệm net Hưng Hân lên mạng.
“Ơ, đây không phải là hai ông anh cao thủ kia sao?” Hai người vừa vào cửa, Trần Quả đã nhận ra. Khách trong tiệm net người đến người đi, hôm qua đến, hôm nay chưa chắc có mặt, hiển nhiên chẳng ai nhớ mặt hai người này.
“Chị cứ đùa, trước mặt chị nào ai dám xưng cao thủ chứ.” Hai người vội đáp.
“Ha ha.” Trần Quả cười cười, không nhiều lời, “Lên mạng à?”
“Tất nhiên.” Hai người dứt khoát.
Trần Quả gọi một tiếng, phía trước quầy mở máy cho hai người. Hai người lăng xăng bắt chuyện, “Mấy huynh đệ cao thủ có ở đây không?”
“Không có.” Trần Quả quả quyết.
“Chừng nào mới tới?” Hai người giật mình hỏi.
Trần Quả cũng tỏ ra kinh ngạc, “Sao chị biết được! Khách muốn đến lúc nào, sao chị dám quản?”