Toàn Chức Cao Thủ

Chương 431: Dò hỏi




Edit: Tam Kha

“Lợi hại lợi hại...” Hai vị cao thủ tới đập bảng hiệu thua liền tám trận, mặt mày cũng không tệ hại như mọi người nghĩ, khiến đám người vây xem phải nhìn bằng con mắt khác. Tình hình đến hiện tại, Mã Thẩm Nghị cũng xem như được lợi, không đến nỗi rơi vào tình thế khó xử.

Xong phần thi đấu, tất nhiên đến phần vây xem cao thủ. Nhưng bốn vị cao thủ này đều không có trách nhiệm của người bị vây xem, ngồi im không nhúc nhích. Khiến ai ai cũng cho rằng đây là phong phạm cao thủ, chuyện phi thường trong mắt người khác, với họ chỉ là việc cỏn con, không đáng nhắc tới.

Bàn dân thiên hạ vây xem thì thôi, hai người tới đập bảng hiệu cũng đứng dậy, sang nắm tay nắm chân rối rít tỏ lòng ngưỡng mộ. Sau đó hẹn có dịp lại chiến, mới chịu đi về với Mã Thẩm Nghị. Bởi vì hai người này cư xử rất có phong độ, lúc ba người trở về không đến mức ê chề, thậm chí còn được một số người trong tiệmkính trọng. Tình hình như vậy, Trần Quả cũng không tiện đóng vai ác hả hê trên nỗi đau kẻ khác, Mã Thẩm Nghị thua trận, nhưng không có thua người.

Tiễn ba người ra về, bốn vị cao thủ và Trần Quả liếc nhau một cái, xong cũng về chỗ tự chơi game của mình. Không ít người vây xem muốn PK với bốn người, nhưng đều bị khách sáo từ chối. Mọi người cũng đành thôi, sóng gió đập bảng hiệu lần này, xem như đến đây là chấm dứt.

Đường Nhu trực trước quầy lại không thể login game xem thi đấu. Vì nhân vật của cô hiện còn ở khu 10, mà thi đấu lại tổ chức ở Thần Chi Lĩnh Vực, tất nhiên là dùng đấu trường của Thần Chi Lĩnh Vực.

Đấu trường Vinh Quang thi đấu liên khu, nhưng không bao gồm Thần Chi Lĩnh Vực. Có thể giải thích rằng đấu trường Thần Chi Lĩnh Vực là đấu trường cao cấp hơn. Bảng thành tích hai bên trước nay không gộp chung, nhiệm vụ ban thưởng cũng không giống.

Đường Nhu đành xem ké những màn hình gần chỗ mình, cô tưởng lần này mình cũng xuất trận, không ngờ Trần Quả không cho gọi.

Còn về bốn cao thủ này, Đường Nhu đều quen biết. Có người là khách quen của tiệm, cũng có người là nhân viên trực ca ở đây. Đường Nhu ở tiệm net Hưng Hân đã lâu, bây giờ chơi Vinh Quang, cô tất nhiên biết rõ, bốn người này vốn không phải cao thủ gì, đồng thời cô còn biết, bốn người này chắc chắn Mã Thẩm Nghị chưa từng gặp qua. Sắp xếp này của Trần Quả, thật đúng là có mục đích khác, còn chuyện về “cao thủ”, Đường Nhu cũng đoán ra phần nào.

“Coi tiệm chút nha, chị lên lầu.” Trần Quả hiểu những vấn đề này không làm khó được Đường Nhu, nhìn cô một cái, dặn một tiếng rồi lên lầu hai.

Gian phòng 213 trên lầu hai, Trần Quả vừa đầy cửa ra, ý nghĩ đầu tiên xẹt qua là: phòng này quá kín gió, phải thông gấp.

Mới đi có bao lâu, cha nội này đã nhả khói như lũ rồi? Trần Quả sặc khói tới choáng, khói bụi mù mịt làm cô chẳng thấy Diệp Tu đâu nữa.

“Ô? Đi rồi à?” Âm thanh của Diệp Tu vọng qua màn khói, nghe mờ mờ ảo ảo.

Trần Quả mở tung cửa để thông gió, đứng ngoài trước không dám vào. Bốn máy tính trong phòng đều đang mở, từ chỗ Trần Quả nhìn được hai máyđãthoát ra ngoài màn hình desktop.

“Đi rồi.” Cô nói.

“Có phản ứng gì?” Diệp Tu hỏi.

“Không có gì, khiêm tốn chịu thua, rồi đi luôn.” Trần Quả nói.

“Ồ.” Diệp Tu đáp đơn giản.

“Cậulàm gì đó?” Trần Quả hỏi.

“Xem tám trận ban nãy.” Diệp Tu nói.

Trần Quả hít một hơi tiếp sức, khẳng khái bước vào trong phòng, đến đặt mông ngồi cạnh Diệp Tu. Diệp Tu quả nhiên đang xem lại mấy trận đấu. Chỉ là thái độ thua xa lúc hắn nghiên cứu mấy trận đấu chuyên nghiệp, trực tiếp chỉnh speed x2, cũng không có chuyển góc nhìn. Ban đầu Trần Quả còn tưởng là góc nhìn chính diện, nhưng nhìn một lúc, phát hiện đúng là góc nhìn chính, nhưng là góc nhìn chính của đối thủ.

“Hai người này thế nào?” Trần Quả hỏi.

“Tạm được, nhưng thua xa dân chuyên nghiệp.” Diệp Tu nói.

“Tất nhiên không bằng tuyển thủ chuyên nghiệp. Tuyển thủ nhà ai lại vào tiệm net?” Trần Quả nói.

“Ai cũng vậy thôi, tụi nó có quay video lại không?” Diệp Tu hỏi.

“Có.” Trần Quả nói, “Trận nào cũng quay.”

“Coi bộ tui đoán không sai nha!” Diệp Tu gật gù.

“Nhưng làm sao lại liên quan tới tiệm net Hồng Thái nhỉ?” Trần Quả nói.

“Cái này có gì quan trọng đâu? Tìm đại lý do để tới thôi.” Diệp Tu nói.

“Tám trận này cậu đánh thế nào vậy?” Trần Quả hỏi.

“Bốn phong cách.” Diệp Tu nói, “Người bình thường có lẽ không nhận ra, nhưng nếu có tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia phân tích, nhất định sẽ cảm thấy đây là bốn người khác nhau.”

“Người của Gia Thế hẳn rất quen thuộc cậu a!” Trần Quả nói.

“Người bọn hắn quen thuộc, chỉ là Nhất Diệp Chi Thu mà thôi.” Diệp Tu thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ cậu chơi mấy nghề khác cũng pờ rồ như pháp sư chiến đấu?” Trần Quả kinh ngạc. Diệp Tu được xưng là bách khoa toàn thư của Vinh Quang là thật, nhưng đó là vì hắn tiếp xúc Vinh Quang sớm nhất trong giới. Khi đó Liên minh Chuyên nghiệp chưa thành lập, Vinh Quang chỉ đơn thuần là game online. Thưở ấy hắn đã là một game thủ nổi tiếng có sức ảnh hưởng rất lớn,các bàihướng dẫn và nghiên cứu nghề của hắn được truyền bá rộng rãi. Sau khi lấn sân sang Liên minh Chuyên nghiệp, bảy năm qua hắn luôn dùng pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu, dẫu gắn liền với danh hiệu bách khoa ấy, mọi người vẫn coi hắn như Đấu Thần hơn.

“Không đến mức đấy.” Câu trả lời của Diệp Tu khiến Trần Quả thầm thở phào.

“Nhưng cỡcỡ đó thôi.” Diệp Tu lại bổ sung một câu, Trần Quả vì sự biến thái nàymà chịu kích thích một hồi. Trình độ cỡ đó, vậy tất cả các nghề đều ở tầm chuyên nghiệp rồi.

“Chú mày đào đâu ra lắm thời gian thế?” Trần Quả thán phục. 24 nghề, mỗi ngày chơi từng nghề khoảng 1 tiếng, thế chả cần làm gì nữa.

“Tích lũy dần.” Diệp Tu nói.

Trần Quả gật gù.

“Thì tất nhiên còn thiên phú nữa.” Diệp Tu đệm.

Ánh mắt Trần Quả chuyển về màn hình máy tính, không muốn để ý thằng chả nữa. Có điều, cô buộc phải thừa nhận, tên đại thần đứng đầu Vinh Quang này xứng danh thiên tài của cả Vinh Quang.

“Mình muốn biết dáng vẻ của chúng khi quay về xem lại ghi hình quá đi!” Trần Quả vừa chán chường bấm loạn trên desktop vừa thầm ao ước.

Khó khăn lắm mới mượn acc dựng nên một màn như này, lại chẳng thể nhìn thấy kết quả kích thích thật sự, quả thực làm người ta quá đắng lòng.

Câu lạc bộ Gia Thế.

Sau khi rời khỏi tiệm net Hưng Hân, hai cao thủ đập tiệm xin lỗi ông chủ Hoành Thái Mã Thẩm Nghị.

Mã Thẩm Nghị còn nói được gì? Gã biết trình độ của cả hai, đập một tiệm net chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ tiệm net Hưng Hân mới im ỉm mấy ngày mà lòi ra nhiều thú dữ như vậy. Chỉ trách chính mình không điều tra tin tức về đối thủ trước đã ham hố chạy tới đập bảng hiệu.

Huống hồ, biểu hiện của hai người thua trận nhưng không thua mặt mũi. Đây đã là kết quả tốt với kẻ bị đả kích nặng nề sau N lần thua như Mã Thẩm Nghị. Bởi ngay khi biết Hưng Hân có một cao thủ như Quân Mạc Tiếu, gã sống còn hơn chết. Kết quả gã vẫn có thể bình tĩnh rời đi sau khi thua thảm hại. Hùng hổ tới cụp đuôi về mà có được đãi ngộ như thế đã may lắm rồi.

Vì vậy, Mã Thẩm Nghị cũng cảm ơn các đồng chí đã cố gắng, khuyến khích cả hai nên thường xuyên sang chỗ mình chơi. Đôi bên chia tay trong hòa bình, Mã Thẩm Nghị trở về tiệm net của mình, hai người dạo quanh một hồi, cuối cùng chui vào câu lạc bộ Gia Thế.

Trụ sở của câu lạc bộ Gia Thế, thấy hai người vừa về, Trần Dạ Huy lập tức nhảy cẫng lên.

“Sao?” Trần Dạ Huy tức thì hỏi han.

“Đánh rồi.” Quay về địa bàn củamình, vẻ mặt cả hai hằn học ngay lập tức.

“Ừ, theotui.” Trần Dạ Huy dẫn hai người đi, dù tại phòng làm việc của mình, có nhiều chuyện không tiện nói ra. Nguyên nhân vẫn đơn giản như cũ, vì đối thủ là đại thần có danh vọng cực cao trong lịch sử Gia Thế – Diệp Thu. Chuyện đối phó với Diệp Thu, Trần Dạ Huy chỉ dám tìm kẻ thân cận ngầm thảo luận. Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu, những thành viên chủ chốt trong các công hội khác biết gần hết, còn ở Gia Vương Triều, Trần Dạ Huy không dám hó hé với ai.

“Tình huống thế nào?” Trần Dạ Huy dẫn hai ngườibước nhanhvề phía chiến đội, mở miệng hỏi thăm trước trên đường.

“Tổng cộng gồm bốn cao thủ.” Hai người nói.

“Thế đéo nào?” Trần Dạ Huy kinh ngạc dừng bước, quênluônđi đường.

“Hai tụi tui theo dõi hết rồi.” Hai người thề độc.

Trần Dạ Huy ngập ngừng không yên, dẫn hai người đi tiếp, cuối cùng gặp mặt Lưu hạo.

“Đã tìm hiểu chuyện bên Hưng Hân rồi.” Trần Dạ Huy vào thẳng vấn đề.

“Hử?” Giờ Lưu Hạo rất có hứng thú với chuyện này.

Trần Dạ Huy không nói tiếp, chuyển quyền nói chuyện sang hai người vừa tự mình trải nghiệm.

“Tiệm net Hưng Hân có bốn cao thủ.” Cả hai gần như tranh nhau nói.

“Cao thủ? Cao bao nhiêu?” Lưu Hạo nghe tin bình tĩnh hơn Trần Dạ Huy, tuyển thủ trải đời tất nhiên khác xa. Cao thủ vô số trong game online, với đám tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ là mây bay.

“Tụi tui có ghi hình lại.” Hai người bảo.

“Lấy ra coi thử.” Lưu Hạo đáp.

Một người tiến lên mở máy tính, đăng nhập vào ổ chứa trực tuyến, lúc ấy họ đã lưu file ghi hình trên đấy. Nhanh chóng tải xong 8 trận đấu, người nọ vừa nói vừa đứng dậy nhường vị trí: “Gồm bậc thầy pháo súng, ma đạo học giả, thích khách và nhà quyền pháp.”

“Bậc thầy pháo súng là Trục Yên Hà hả?” Trần Dạ Huy ngắt lời.

“Không phải… Bốn đứa đều là nam...” Lúc cả hai bị sai đi, Trần Dạ Huy còn dặn phải chú ý hỏi thăm Trục Yên Hà. Kết quả Trục Yên Hà chưa hỏi rõ, lại xuất hiện thêm bốn em mới toanh…

Trên màn hình, Lưu Hạo mở một video, đó là trận đấu của bậc thầy pháo súng kia.