Toàn Chức Cao Thủ

Chương 426: Trái lại tự dâng mình




Thật ra, nếu muốn bàn thân phận trong Vinh Quang, đó cũng là chuyện dễ chứng minh nhất. Kẻ login một nhân vật như Nhất Diệp Chi Thu, dù người điều khiển phía sau không phải Diệp Thu hay Tôn Tường, mọi người cũng sẽ tin đây ít ra không phải một tên ất ơ nào. Nói tóm lại, người đó sẽ đáng tin hơn bất kỳ một nhân vật chợt nhảy ra ầm ĩ trên kênh thế giới.

Tất nhiên, Trần Quả nghĩ ngay đến Tô Mộc Tranh, nếu dùng Mộc Vũ Tranh Phong của cô nàng lên nói đôi câu, dám chắc đủ để gây sóng khắp Thần Chi Lĩnh Vực. Tiếp theo, nhờ vào sự sùng bái của fan với thần tượng, Trần Quả cảm thấy chuyện lập công hội chỉ là chuyện nhỏ. Còn đám fan nhất định sẽ đoàn kết ở cạnh đại thần, bảo vệ hắn sít sao. Hệt như mình bấy giờ vậy.

“Chuyện này... Được thì được, nhưng chưa tới lúc đâu.” Diệp Tu nói.

“Sao vậy?” Trần Quả hỏi.

“Quá kịch liệt.” Diệp Tu nói.

“Kịch liệt?”

“Giờ tui đang là tâm điểm ném đá, mỗi công hội vẫn giữ thái độ dè dặt vì cả đám từng bị ăn hành. Nhưng Thần Chi Lĩnh Vực không phải khu 10, công hội nào cũng mạnh hơn nhiều, hoàn cảnh chúng ta có thể được vậy cũng không dễ dàng. Thừa cơ chầm chậm mà tiến mới là tốt nhất. Ý kiến làm lớn chuyện trong nháy mắt của chị sẽ khiến các công hội gấp rút chèn ép chúng ta. Trong hoàn cảnh đó, chị thực sự cảm thấy chỉ bằng mình tui triệu tập người ủng hộ cũng có thể đú nổi với nhiều công hội hùng hậu ư?”

“Không thể ư?”

“Đừng nói số nhiều, cho dù một nhà, chúng ta cũng sẽ thua rất nhanh, chị tin không?” Diệp Tu nói.

“Sao thế được?” Trần Quả thật sự không tin lắm, cô cảm thấy với lời kêu gọi của Diệp Tu, quân đội fan triệu tập được đọ thế nào cũng nổi một công hội.

Diệp Tu lắc đầu nói: “Chị đừng coi thường những công hội có câu lạc bộ quá, bộ máy quản lý của họ rất khoa học, khác xa với những công hội do người chơi lập giải trí. Tụ tập nhiều người như chúng ta bây giờ, có nhiều mấy cũng chỉ là đám tạp nham, đấu cùng những công hội do người chơi lập còn được, nếu thực sự tranh cao thấp với những công hội dưới trướng câu lạc bộ, người ta có hàng tá phương pháp chơi chết chúng ta.”

Trần Quả ngẫm nghĩ, nhận ra hiện thực phũ phàng. Cô chơi game nhiều năm, từng gia nhập công hội của người chơi thường, sau mới gia nhập Gia Vương Triều. Tuy không phải thành viên trọng yếu, cô cũng có thể cảm nhận được sự trật tự nề nếp trong công hội. Diệp Tu không nói, cô còn không lưu ý điểm này, giờ lấy ra so sánh, Trần Quả ngẫm lần nữa, tránh không được mất lòng tin.

“Đội mạnh có thể là đội mạnh, ấy là do bản thân người ta, không chỉ đơn giản vì trong chiến đội có nhân vật cấp thần hay tuyển thủ cấp đại thần. Chắc chị cũng không muốn đội chúng ta chỉ nổi một thoáng như phù dung sớm nở chóng tàn đâu nhỉ?” Diệp Tu nói tiếp.

“Ừ, thế cậu nói coi nên làm gì?” Trần Quả hỏi.

Lời vừa dứt, tầm nhìn của Trần Quả chợt xuất hiện vài bóng người, cô không đáp lời Diệp Tu nữa, chuột lập tức rê lên người chúng, vừa bày thế sẵn sàng tấn công vừa nhắc nhở Diệp Tu: “Có người nữa kìa.”

“Đừng lo.” Diệp Tu cười.

“Hử?” Trần Quả bình tĩnh nhìn thử, người đến gần chính là đám Trảm Lâu Lan mới chia tay không lâu.

Thấy vẻ mặt không bất ngờ của Diệp Tu, Trần Quả giật mình: “Cậu hẹn họ hả?”

“Đúng vậy.” Diệp Tu gật gật đầu.

“Cậu định làm gì?”

“Tạm gia nhập phe họ, chị thấy sao?” Diệp Tu nói.

“Không tốt lắm.” Trần Quả thốt lên mà chẳng cần suy nghĩ, cô không quen Trảm Lâu Lan, song cô vẫn mang thành kiến với những kẻ quăng tiền như bao người chơi khác. Thêm ý đồ mượn sức Diệp Tu của Trảm Lâu Lan, sao Trần Quả có thể nghĩ tốt cho gã được.

“Đừng đáp nhanh thế chứ...” Diệp Tu câm nín.

Trần Quả thầm “Hừ” bằng giọng mũi, trong lòng hơi rối rắm. Cuối cùng, đại thần vẫn cần hợp tác với kẻ có tiền ư? Trần Quả muốn Diệp Tu được nhiều điều tốt, bản thân lại chẳng giúp được gì, cứ thế mà lăn tăn đủ điều. Tựa như chuyện cô không chịu trốn trước trong cuộc chiến ban nãy. Cô biết mình chẳng thể giúp được gì trong trận chiến của dân chuyên nghiệp, thế nhưng, dù có là vật hi sinh, Trần Quả cũng cam tâm tình nguyện, cô không muốn mình chẳng làm gì cả.

“Nhanh vậy đã gặp mặt hai bạn nữa rồi.” Đám Trảm Lâu Lan vẫn là một nhóm năm người, thoáng chốc đã đến trước mặt chào hỏi Diệp Tu và Trần Quả.

“Trên đường đến đây, anh bạn suy xét thế nào rồi?” Diệp Tu lăn lộn trong game cũng lâu. Mới gặp mặt một hai lần đã xưng anh gọi em, không hề ngượng mồm tí nào.

“Ông thật sự là Diệp Thu?” Giọng điệu Trảm Lâu Lan cực kỳ nghiêm túc.

“100% là Diệp Thu mà ông đang nghĩ.” Diệp Tu cũng không thua kém.

“Nghe cứ như đang bóng gió điều chi?” Trảm Lâu Lan nói.

“Nghĩ nhiều quá rồi.” Diệp Tu nói.

Một trận im lặng kéo dài.

“Mặc kệ tui có phải Diệp Thu không, giờ ông mượn sức tui chính là một nước cờ hay.” Diệp Tu nói.

“Chuyện này khó nói lắm.” Trảm Lâu Lan cười cười, “Tui phát hiện hoàn cảnh của ông bây giờ hơi bị ghê.”

“Thế nhưng, ông chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn với mấy tình huống ấy, cũng không biết chuẩn bị tới đâu rồi, hiện tại vẫn chịu được chứ?” Diệp Tu nói.

Trần Quả đứng bên nghe cuộc đối thoại sắc bén của cả hai, không hiểu gì mấy. Lại ngại hỏi, đành âm thầm gửi tin cho Diệp Tu: “Tụi bây nói gì vậy?”

“Lát nữa kể chị sau.” Diệp Tu đáp.

Trảm Lâu Lan hồi lâu không nói tiếp, đây chỉ là nhân vật trong game, nhìn không thấy vẻ mặt, ai cũng không biết tên này đang làm gì.

“Đội của ông định tiến vào giải đấu trong mùa giải sau đúng không?” Diệp Tu bỗng nhiên nói.

“Sau ông biết?” Trảm Lâu Lan bất ngờ.

“Đoán.” Diệp Tu nói.

Trảm Lâu Lan cũng không hỏi kỹ, dứt khoát thừa nhận: “Đã xin xét duyệt rồi, theo quá trình hiện tại, tui tin sẽ không gặp vấn đề gì lớn.”

“Thế bây giờ nên bắt đầu tuyên truyền tạo thế, thu hút sự chú ý của người chơi nhỉ.” Diệp Tu cười.

“Quân Mạc Tiếu quả thật là một tin hot gần đây.” Trảm Lâu Lan nói.

“Tin hot như vậy không thường xuất hiện đâu.” Diệp Tu nói.

“Nếu ông thật sự là Diệp Thu, thế tin này càng hot hơn.” Trảm Lâu Lan nói.

“Là tui mà.”

“Nhưng chẳng phải đại thần Diệp Thu chưa từng tham gia mấy chuyện quảng bá thế này ư?” Trảm Lâu Lan nói.

“Tui có nói mình sẽ ra mặt thay mấy ông làm chuyện này đâu?” Diệp Tu đáp.

“Ờ... Chỉ cần tên thôi là đủ rồi.” Trảm Lâu Lan nói.

Diệp Tu nói xong lời muốn nói, tới phiên hắn trầm mặc. Mà Trần Quả ở bên không cần Diệp Tu giải thích nữa, cô rốt cuộc hiểu rõ ý định của hắn.

Trảm Lâu Lan chuẩn bị thành lập chiến đội, cần người tuyên truyền tạo thế. Mà Diệp Tu tự dâng mình để trảm Lâu Lan mượn sức quảng bá.

Quân Mạc Tiếu hiện là nhân vật đáng chú ý nhất Vinh Quang. Người chơi đang đoán mò đoán non xem người này đã bị chiến đội chuyên nghiệp nào nhìn trúng và lôi kéo. Nay tân chiến đội của Trảm Lâu Lan chợt tuyên bố cướp được người, chắc chắn sẽ thu hút được tất cả sự chú ý từ người chơi. Thứ gã cần chính là sự chú ý đó. Còn chuyện Diệp Thu có phải một trong những thành viên trong chiến đội của họ không, đấy chỉ là thứ yếu.

Diệp Tu gia nhập công hội của Trảm Lâu Lan, coi như cũng chiếm được ô dù, nhưng tên kia có đáng tin không?

Sau khi ngẫm nghĩ, Trần Quả đột nhiên hoảng hốt, chả màng gửi tin, kéo thẳng Diệp Tu sang: “Làm thế được không?”

“Sao vậy?” Khi Diệp Tu nói chuyện còn cẩn thận lấy tai nghe ra, đồng thời nhắc nhở Trần Quả.

Trần Quả bèn dứt khoát ném tai nghe sang một góc: “Cậu bán thân cho chúng, chúng lợi dụng xong thì đá cậu đi, thế phải làm sao hả?”

“Chúng không đá tui cũng đi thôi, tui không muốn gia nhập chiến đội của chúng, tụi mình tự lập đội mà.” Diệp Tu nói.

Tụi mình tự lập đội, Trần Quả nghe mà ấm lòng, có điều bây giờ không phải lúc để vui vẻ.

“Chị lo chuyện hiện tại ấy, cậu gia nhập chúng, chúng dùng xong tin này, các công hội khác vừa tới thì vờ đá người làm như chẳng liên quan đến mình, thế phải làm sao?” Trần Quả nói.

Diệp Tu cười nói: “Nếu thật sự dễ đến vậy, thằng chả đã sớm đồng ý, còn cần suy ngẫm lâu thế ư.”

“Ừ há?”

“Qua sông đoạn cầu trắng trợn, thanh danh sẽ trở nên rất tệ. Mới thu hút được sự chú ý liền tự trét cớt vào mặt… Chắc chúng sẽ không chơi trò tuyên truyền tự hại bản thân vậy đâu?” Diệp Tu nói.

“A... Nói thế… Cũng phải há?” Trần Quả ấp úng.

“Hơn nữa, sau này chúng sẽ đứng cùng chiến tuyến với ta, không nhất thiết phải vứt chúng ta sang bên.” Diệp Tu nói.

“Là sao?”

“Cùng tạo một đội mới, chị nghĩ vì sao những công hội có câu lạc bộ lại chướng mắt mình tui? Cũng không phải vì tui là Diệp Thu. Nếu chỉ đơn giản là một cao thủ, thì sẽ không có gì đáng nói. Quan trọng là vì chúng phát hiện tui muốn lập chiến đội, tui sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp, nên thủ đoạn mới càng thêm hiểm độc. Chúng đối với tui như vậy, nhất định cũng sẽ đối xử y chang với Trảm Lâu Lan muốn lập chiến đội. Thi đấu Vinh Quang không giống những môn đấu bình thường khác, giải đấu chuyên nghiệp chỉ là nơi chứng kiến thành quả sau cùng, nó không phải chiến trường duy nhất.” Diệp Tu nói.

“Hiểu rồi.” Trần Quả gật đầu, phát hiện bản thân lại sợ hãi không đâu. Xong chuyện cũng đỏ cả mặt, cô cứ luôn lo sợ, nghe Diệp Tu giải thích mới vội hiểu ra. Rõ ràng là vì kiến thức của cô không đủ. Không thì là không chịu nhìn tổng quát, không hiểu đủ sâu hay không rõ nguồn căn quan hệ trong ấy. Sếp ư? Trần Quả vãi cả mồ hôi, nếu chiến đội này để một người sếp như cô chèo lái, sợ chưa sờ được cánh cửa giải đấu chuyên nghiệp đã đứt từ vòng gửi xe rồi.