Bộ đôi hợp tác tốt nhất Vinh Quang, Diệp Thu và Tô Mộc Tranh chắn chắn là ví dụ điển hình cho việc một thêm một lại lớn hơn hai. Tuy rằng3 đấu 2 chiếm ưu thế số lượng hay đối mặt với Quân Mạc Tiếu bị áp chế 20 cấp, thế nhưng ngay giây phút phát hiện bậc thầy pháo súng này thật ra là Tô Mộc Tranh, trong đầu ba người chỉ còn mỗi một câu: tụi mình sai rồi...
Đặc biệt là tay thiện xạ của Vương Trạch hiện đang bị Vệ Tinh Xạ Tuyến bắn trúng, sau đó sáu cột sáng nhỏ xoáy ra cũng giữ chặt chân nhân vật của Lưu Hạo và Hạ Minh, cuối cùng, một chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn với thời cơ chuẩn xác khiến cả bọn hoàn toàn từ bỏ ý định tiếp tục chiến đấu.
Cặp đôi át chủ bài này cùng hợp tác, họ không phải đối thủ.
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng nên thừa nhận thì phải thừa nhận, bằng không sẽ trở thành kẻ lỗ mãng đâm đầu hy sinh.
Vì vậy nhân vật của Vương Trạch vừa tạch, Lưu Hạo và Hạ Minh quyết định nhanh chóng rút lui.
“Tô Mộc Tranh!!” Lưu Hạo hung hăng đập bàn, trong nháy mắt, thù hận của gã với Tô Mộc Tranh còn hơn cả Diệp Thu.
Vương Trạch và Hạ Minh ngồi bên nhìn nhau. Giờ cả ba đều ở chung một chỗ, muốn nói chuyện vô cùng thuận tiện.
Hạ Minh mở miệng định nói gì, đột nhiên nghe thấy có người ngân nga đến gần, ba người thầm giật mình, sau đó liền thấy bóng dáng yểu điệu của Tô Mộc Tranh lướt qua ngoài cửa sổ trước bàn cả ba.
Ba người ngơ ngác.
Sau một lúc lâu, Lưu Hạo giật mình hỏi một câu: “Vừa nãy là ai thế?”
“Hình như là… Tô Mộc Tranh?” Hạ Minh kinh ngạc nói.
Trong số ba người, một là đội phó, một tínhlà chủ lực, Vương Trạch là thành viên dự bị, địa vị thấp nhất, bèn đứng dậy chạy đến nhú đầu ra cửa sổ, quả thực nhìn thấy bóng lưng Tô Mộc Tranh, tóc dài phất phơ cứ thế đi xa dần.
“Là Tô Mộc Tranh...” Sau khi Vương Trạch thò đầu về, giọng nói không còn kinh ngạc như trước.
“Sao nhỏ ở đây được chứ?” Mà dáng vẻ của Lưu Hạo càng trở nên hoảng hốt hơn. Rõ ràng Tô Mộc Tranh còn đang thao tác nhân vật trong Vinh Quang, sao có thể đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ? Lẽ nào nhỏ biết Thuật Phân Thân của ninja ư?
Đáp án rất đơn giản, chẳng qua Lưu Hạo không muốn tin mà thôi. Giây trước gãcòn khẳng định bậc thầy pháo súng trong game chính là Tô Mộc Tranh, ai ngờ giây tiếp theo Tô Mộc Tranh đãlướt qua cửa sổ, chuyện này chẳng khác gì bôi tro trát trấu vào mặt gã, mà con nhỏ kia còn đang ngân nga ca hát nữa chứ, vui lắm hả? Lưu Hạo phẫn nộ trong lòng!
“Con bé kia không phải Tô Mộc Tranh, vậy nó là ai?” Hạ Minh ít ra vẫn thực tế hơn.
Vấn đề này họ nghĩ mãi không ra. Không phải Tô Mộc Tranh lại có thể phối hợp xuất sắc cùng Diệp Thu đến vậy, chẳng lẽ cả bọn đều đoán sai hết, thật sự là mèo mù vớ cá rán sao? Thế nhưng thao tác chuẩn xác như vậy, lừa cũng lừa đúng chỗ quá đi, hơn nữa những hai lần liên tiếp, thoáng chốc đánh cho họ không còn sức đánh trả…
“Trục Yên Hà.” Vương Trạch ngồi cạnh nói ra ID nhân vật.
“Là tên của người nọ sao?” Trong mắt Lưu Hạo chỉ có Quân Mạc Tiếu, gã không hề chú ý những kẻ xa lạ khác.
“Tên này nghe hơi quen?” Hạ Minh tự hỏi.
“Trước kia từng có một video…” Vương Trạch nói.
Hạ Minh bỗng nhiên nhớ tới: “Video bậc thầy pháo súng seckill, là nhân vật này đúng không?”
“Gì cơ?” Gần đây Lưu Hạo thật sự chuyên tâm vào chiến đội, không chú ý mấy chuyệnbuôn dưa lê.
Hạ Minh ấn mở trang web, rất nhanh liền xuất hiện một video, ấn vào, ba người ngồi xem.
Thao tác liền mạch lưu loát, chuẩn xác, thích hợp, đây tuyệt đối là phong cách cao thủ. Nhưng mạnh hay không thì còn phải xem xét, vì đối thủ cô ta không thể thi triển tốt khả năng của mình, ngoại trừ hành động khiến người ta thấy hắn có vài tính toán lúc ban đầu, thì sau khi trúng đòn đầu tiên, hắn không hề có cơ hội giãy dụa gì.
“Trình độ chắc chắn không phải dân chuyên nghiệp.” Hạ Minh thoáng bình luận về vị kiếm khách kia.
“Nói thừa.” Lưu Hạo tức giận bảo. Rõ ràng chiếm được cơ hội cứu vớt tình thế, kiếm khách kia lại làm không được, trình độ như vậy tất nhiên kém xa dân chuyên nghiệp, ai nhìn chẳng ra, vậy cũng nói.
“Nhưng từ loạt công kích ngắn ngủi, ta có thể đoán chắc rằng thực lực của bậc thầy pháo súng kia không phải dạng vừa.” Hạ Minh nói.
“Video này hot lắm sao?” Lưu Hạo hỏi.
Hạ Minh cũng muốn quát “nói thừa”, nhưng đây là đội phó đại nhân, gã không dám làm, chỉ đành click chuột hai lần vào số lượt view của video: “Rất hot.”
“Người này có từng qua lại với câu lạc bộ nào không?” Lưu Hạo nghi hoặc.
“Chuyện này không rõ lắm…” Hạ Minh nói.
Vương Trạch đứng một bên, hai người đang nói chuyện, hắn cũng không muốn ngắt lời. Chẳng qua có một chi tiết trong video mà hai người kia sống chết không phát hiện ra. Rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn bèn mở miệng nói: “Nhìn công hội của Trục Yên Hà.”
“Công hội?” Hạ Minh thoáng khó hiểu, kéo kéo video, thấy được hình ảnh của Trục Yên Hà, nhìn lên phía trên, tên công hội rõ ràng là Gia Vương Triều.
Lưu Hạo và Hạ Minh đều ngây ra.
“Gia Vương Triều… Chẳng lẽ là nick phụ của Tô Mộc Tranh?” Hạ Minh suy đoán.
“Người hồi nãy không thể là Tô Mộc Tranh.” Lưu Hạo nói. Vừa mới chiến đấu trong game xong đã lập tức xuất hiện ngoài cửa sổ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
“Chú em vào công hội nhìn xem.” Lưu Hạo nói.
Hạ Minh bèn đổi sang nhân vật pháp sư nguyên tố Pháp Bất Dung Tình của mình. Tuy nó không phải tài khoản cấp thần, nhưng bản thân là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đủ gây chấn động rồi. Pháp Bất Dung Tình vừa online liền tạo nên một náo động nhỏ trong kênh trò chuyện của công hội Gia Vương Triều. Có điều, ba người làm gì còn tâm trạng để ý tới chúng, Hạ Minh vội vã xem danh sách thành viên công hội, lại phát hiện thật ra không có nhân vật này. Nhìn lại video một chút, xác nhận chính là tên đó, tức thì không thể làm gì khác hơn là mờ mịt thoát ra.
Lưu Hạo đành rút điện thoại ra: “Để anh hỏi thử.”
Điện thoại đương nhiên gọi cho Trần Dạ Huy, Trần Dạ Huy khẳng định biết nhiều nhân vật trong game hơn đám Lưu Hạo.
Kết quả, chuyện mà tuyển thủ chuyên nghiệp không hề biết, hỏi Trần Dạ Huy liền rõ ràng. Người từng chơi khu 10, từng tham gia cuộc cạnh tranh giữa các công hội, ai chẳng biết trận chiến này là do Thùy Dương Quấn Bờ thách đấu Quân Mạc Tiếu! Thành thử Trần Dạ Huy vừa nói, Lưu Hạo cũng thầm giật mình. Sau đó lại hỏi thăm Trần Dạ Huy đôi chút về trình độ nhân vật tên Trục Yên Hà.
Dù là trình độ hay nhân vật, Trần Quả không kém cạnh đám người chơi thường, cô còn khá có tiếng nói trong công hội Gia Vương Triều. Tuy nhiên, cô không phải người chuyên trách chuyện công hội như bọn Trần Dạ Huy, nên nói thế nào cũng không phải thành viên chủ chốt của Gia Vương Triều. Trần Dạ Huy không ấn tượng mấy với nhân vật này, cũng chỉ sau khi video hot mới chú ý hơn.
Thêm chuyệnsau khi biết Diệp Thu từng đánh dùm nhân vật này, gã càng chắc cú người nọ có quan hệ gì đấy với Diệp Thu. Chẳng qua cả bọn chưa nghĩ được nên lợi dụng thế nào, thì không lâu sau người nọ đã rời khỏi công hội, hình như bắt đầu từ lúc Diệp Thu xây dựng công hội Hưng Hân ở khu 10. Xét đi xét lại, nói có quan hệ trực tiếp thì không quá logic, còn bảo không quan hệ, thì chuyện đánh dùm ít ra chứng tỏ Diệp Thu có quen biết, còn thân thiết với người nọ lắm chứ?
Lưu Hạo nghe Trần Dạ Huy giới thiệu xong, vẻ mặt trở nên không ổn. Trần Dạ Huy lại bóng gió hỏi thăm tình huống tiêu diệt Quân Mạc Tiếu thế nào rồi. Mà vấn đề này đương nhiên đụng phải chỗ đau của Lưu Hạo, gã đen mặt trả lời “Gấp cái gì”, rồi cắt đứt cuộc trò chuyện.
“Con bé nọ... Có lẽ là người của Diệp Thu.” Lưu Hạo báo kết quả cho Hạ Minh cùng Vương Trạch.
“Là người mới mà Diệp Thu bồi dưỡng ư?” Hai người hỏi.
Sau khi lướt nhìn video lần nữa, Hạ Minh nói: “Thực lực coi bộ cũng khá, chẳng lẽ chưa kịp được câu lạc bộ mời chào đã bị Diệp Thu lôi kéo?”
“Không đâu, Diệp Thu đánh dùm đấy. Hình như cả hai quen biết nhau lâu rồi.” Lưu Hạo lắc đầu nói.
“Đánh dùm? Ý anh là, Trục Yên Hà trong video thật ra là Diệp Thu?”
“Ừ.”
“Đánh dùm, chứng tỏ thực lực của nhỏ không đủ nên mới cần Diệp Thu ra tay!” Hạ Minh suy đoán.
“Không phải như vậy. Lúc đó Diệp Thu bị người ta khiêu chiến, nhưng không có nhân vật nào có đẳng cấp phù hợp nên mới mượn dùng tạm.” Lưu Hạo nói.
Vẻ mặt của Hạ Minh và Vương Trạch đều nghiêm trọng, thế thì khó mà đoán được thực lực của Trục Yên Hà. Nếu chỉ bằng lần tiếp xúc vỏn vẹn trong hôm nay, vậy quá đáng sợ rồi. Cả bọn còn hiểu lầm thành Tô Mộc Thành đấy, lợi hại làm sao!
Giờ họ lại thành tâm hy vọng đây chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu người nọkhông phải Tô Mộc Tranh, nhìn hai người quen thuộc đến vậy, có lẽ Diệp Thu đã xem người đó như thế thân của Tô Mộc Tranh rồi? Thực lực có thể kém đến đâu chứ? Cả ba có thể giải quyết được bộ đôi này hay không? Họ cũng không thể sử dụng tài khoản chuyên nghiệp được.
Ba người cứ lưỡng lự, bất an như vậy.
Hạ Minh vì phải đăng nhập Pháp Bất Dung Tình nên log out nhân vật, Lưu Hạo còn đang ở khu hoang dã vắng vẻ, Vương Trạch đang ở nơi sống lại, bất lực vô cùng.
Trong lúc bó tay bó chân, nhân vật của Lưu Hạo đột nhiên mất máu, thanh HP bị tuột một đoạn. Lưu Hạo đang thầm tính toán phải đối phó Diệp Thu ra sao, đột nhiên bị công kích, vô cùng giật mình, gã vội vã lăn mình ra trước, thuận thế xoay người lại. Quay ra nhìn, không phải Quân Mạc Tiếu, gã thực sự không nhận ra người nọ, dự là thấy nhân vật của mình đang ngẩn người nên cho rằng game thủ đang treo máy, quyết định tới đánh lén. Đây là Thần Chi Lĩnh Vực, kinh nghiệm tổn thất 20% cực kỳ hại người, nhưng tỷ lệ rơi đồ cao lại nâng bầu không khí PK lên.
Lưu Hạo vừa nhìn, chả biết là nhân vật tép riu nhảy từ đâu ra, nhất thời nổi trận lôi đình, đến cả một tên tép riu còn đến bắt nạt mình, sao còn có thể nhịn? Lưu Hạo bùng nổ tốc độ tay ngay tại chỗ, cứ như gặp phải kẻ thù giết cha, cắn răng tiêu diệt tên đánh lén.
“Muốn chết, hừ!” Tiêu diệt xong nhân vật của người kia, Lưu Hạo ngạo mạn nói.
Hạ Minh và Vương Trạch yên lặng lau mồ hôi bên cạnh. Có thể thấy được, áp lực của đội phó đại nhân lúc này rất chi là lớn!