Toàn Chức Cao Thủ

Chương 40: Kỷ lục đổi mới




Lam Hà hậm hực trả lời rồi tiếp tục công kích, lòng muốn vào lúc Trại Ân Băng Sương đánh ra đại chiêu lần nữa thì quăng một chiêu Liệt Ba Trảm ra để cứu vãn danh dự, lại chỉ hận vừa rồi lỡ bảo chưa học Liệt Ba Trảm. Hiện tại đột nhiên sử dụng, làm sao giải thích đây? Hóa ra vô tình học lúc nào mà không hay ư? Đệch, quá vụng, Lam Hà nghĩ thôi đã muốn đỏ mặt.

Uy hiếp lớn nhất sau khi Trại Ân Băng Sương bùng nổ đã vì sự phát huy vô vàn tự tin của Quân Mạc Tiếu mà bị hóa giải sạch sẽ. Nó cũng chẳng còn trò mới nào, dưới sự vây đánh đầy bạo lực của năm người, rốt cục ngã xuống. Trang bị rơi ra, nhưng đám Lam Hà vốn không quan tâm, mọi người đều nhìn chăm chú về cửa sổ chứa tin tức hệ thống.

Chúc mừng người chơi Lam Hà, Lôi Minh Điện Quang, Quân Mạc Tiếu, Vân Quy, Tri Nguyệt Khuynh Thành của Lam Khê Các phá vỡ kỷ lục qua phó bản Rừng Rậm Băng Sương, thành tích 20 phút 24 giây 11.

Bốn người Lam Hà tự mình cảm thụ toàn quá trình qua bản lần này, từ lúc cả đám quái của đợt đầu bị diệt gọn, bọn họ biết ngay rằng chỉ cần không xảy ra sai sót, phá kỷ lục là chuyện tất yếu. Vốn kết quả này không hề gây bất ngờ cho họ, nhưng mức độ phá bản lại vẫn khiến cả đám vô cùng sục sôi.

Kỷ lục trên đấy đang là 26 phút 12 giây 48 của Trung Thảo Đường, kết quả bọn họ chỉ cần một lần đã nhanh hơn 5 phút.

Loại kỷ lục này nào có thể nâng lên một bước lớn thế chứ? Với thân phận từng trải của bọn Lam Hà, đều biết được thứ này đổi thay tám đến mười lần là còn xem như ít, chênh lệch mỗi lần cơ bản đều vẻn vẹn 1 phút, lên thẳng 5 phút nhanh gọn súc tích như bọn Lam Hà quả thật hơi trái lẽ thường rồi.

So sánh với họ, người chơi khác sau khi nhìn thấy tin tức hệ thống cũng hoàn toàn kinh hãi.

Đám Điền Thất lên 20 chuyển nghề xong thì rời khỏi thôn tân thủ, sau khi tìm thêm một người nữa thì vào Rừng Rậm Băng Sương, đang đánh đến sứt đầu mẻ trán trong phó bản, nãy giờ còn chưa qua được nửa bản, kết quả chợt thấy tin tức kia hiện ra, đám Điền Thất ngơ ngác, ma mới Trầm Ngọc đang chơi cùng họ kêu lên: “Nhìn kìa, là đại thần, đại thần lên TV rồi!!”

Ma mới với từ ngữ như “lên TV” trái lại học xong rất nhanh.

“Ừ, đúng vậy…” Đám Điền Thất buồn bực đáp lại, lòng cay đắng. Lam Khê Các, bọn họ đương nhiên biết đây là một trong ba công hội lớn của Vinh Quang, cũng chỉ có công hội đỉnh cao như thế mới xứng với thực lực của cao thủ đại ca. Còn công hội hạng hai nhân vật hạng hai như bọn họ, có thể được cao thủ đại ca dẫn lên TV hai lần cũng phải thỏa mãn rồi chứ?

Cả ba đang buồn bã, Trầm Ngọc bên kia vẫn đang thầm thì: “Rừng Rậm Băng Sương? Không phải phó bản tụi mình đang đánh ư?”

“Đúng a!” Điền Thất nói.

“20 phút… Chúng ta cũng đánh được 20 phút, bây giờ đánh đến đâu rồi?” Trầm Ngọc hỏi.

“Một nửa…” Điền Thất phiền muộn. Nhìn đi, đây chính là thói hư tật xấu khi quen biết cao thủ đại ca đấy, tỷ lệ một phần hai thế này, thành tích hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, bởi thế sẽ nảy sinh hoài nghi với trò chơi đấy, chuyện này rất nghiêm trọng.

Người thứ năm trong đội họ, một mục sư tên Dạ Vị Ương, vẫn luôn chuyên tâm trị liệu, không nói câu nào. Lúc này nghe được bốn người thảo luận, thình lình chen vào một câu: “Kỷ lục chiếm đầu của mấy ông chủ yếu dựa vào người kia mới lấy được ư?”

Điền Thất ngẩn người. Ba người họ quả thực cũng lên TV cả rồi, giống như lúcTrầm Ngọc nhập đội đã từng sùng bái họ. Chuyện này tạo áp lực cho bọn Điền Thất khi thêm người vào đội. Một khi giống Trầm Ngọc, đi vào nhìn thấy tên của cả ba thì cho rằng đã gia nhập một đội thần thánh, kết quả không có cao thủ đại ca, mọi người làm sao “thần” được đây? Đến lúc đó rất lúng túng.

Mục sư nhập đội xong cũng không thốt lên bình luận kinh ngạc nào, chỉ trò chuyện đôi câu bình thường, tiếp đấy là vài câu giao lưu qua lại lúc đánh quái, ba người Điền Thất còn cho rằng người này không chú ý đến họ chính là thành viên của “đội chiếm đầu” đây, trong lòng vừa mất mát vừa thấy may mắn. Ai nhờ người đột nhiên hỏi một như vậy, hóa ra đã sớm chú ý đến thân phận của cả ba. Hơn nữa còn theo đội ba người họ, 20 phút mới qua được một nửa Rừng Rậm Băng Sương, nhưng Quân Mạc Tiếu bên kia chỉ 20 phút đã phá xong kỷ lục lên TV. Cứ thế trực tiếp phản ứng ra: Quân Mạc Tiếu trong “đội chiếm đầu” là cao thủ thật sự, mấy đứa còn lại chỉ là bèo bọt.

Giây phút xấu hổ nên tới cũng đã tới, ba người Điền Thất đành trả lời: “Đúng a, dựa vào ông anh kia cả đấy.”

“Đệch, tui nói mà, theo mấy ông suốt 20 phút. Nhìn chả ra mấy ông là cao thủ chỗ nào cả.” Dạ Vị Ương nói.

“Ông nói thẳng quá đó!” Sau khi thành thật càng thấy xấu hổ hơn, đám Điền Thất khó chịu.

“Được rồi được rồi, tiếp theo nghe tui chỉ huy.” Tên Dạ Vị Ương này đột nhiên sôi nổi hẳn lên.

“Tại sao?” Mọi người đều hỏi.

“Tui là cao thủ Dạ Vị Ương của Mưu Đồ Bá Đạo đây, trước đấy muốn xem thực lực của mấy ông mới không phát biểu ý kiến gì, tui nhịn ông lâu lắm rồi, chỉ huy kiểu gì tùm bậy tùm bạ, để tui làm để tui làm.” Dạ Vị Ương nói.

“Móa!” Người chỉ huy ban đầu – Điền Thất buồn bực không thôi, thằng này là đứa nào! Nào có ai tự xưng mình là cao thủ chứ, đem ra so sánh, cao thủ đại ca khiêm tốn bao nhiêu, chỉ dùng hành động để thể hiện.

“Không cần.” Điền Thất hoàn toàn không bị tiếng tăm Mưu Đồ Bá Đạo của đối phương hù dọa.

“Đại ca đừng vậy chứ! Chúng ta mau mau xong bản nào, tui còn có việc nha!” Dạ Vị Ương nói.

“……”

“Để tui để tui để tui!”

“……”

“Xin ông đó.”

“……”

“Móa, cho ông cho ông.” Điền Thất chịu rồi, cao thủ cái mịe gì chứ! Cực kỳ làm người ta sụp đổ hình tượng với hai chữ “cao thủ”.

“Được rồi, tiếp theo nghe tui chỉ huy.” Dạ Vị Ương chỉ cần dùng chớp mắt, ngay cả trang bị cũng đổi sạch, tay đưa lên một cái mặt dây hình thánh giá, ánh bạc rực rỡ, nhìn là biết ngay không phải hàng thường.

“Vờ lờ, cái thằng này đóng kịch nãy giờ!” Đám người Điền Thất rốt cuộc đã nhìn ra.

Phía bên này Dạ Vị Ương vừa chỉ huy, vừa gửi tin đến công hội: “Nhầm rồi, đội chiếm đầu kia chỉ có Quân Mạc Tiếu là cao thủ, đám còn lại toàn là hàng nhái.”

“Quá trễ, Quân Mạc Tiếu đã bị Lam Khê Các lừa qua rồi. Kỷ lục lên hẳn 5 phút, quá đáng sợ, tuyệt đối bởi vì tên kia gia nhập.”

“Aish aish aish aish.” Dạ Vị Ương thở dài.

“Mày đang làm gì đấy?”

“Tao mịe nó phải giúp đám cao thủ nhái kia qua bản này.” Dạ Vị Ương đáp lại.

Đồng thời, cùng thời điểm sau khi kỷ lục qua bản bị đổi mới, đội ngũ lập nên kỷ lục ban đầu Trung Thảo Đường cũng một trận xôn xao.

“20 phút 24 giây 11! Đệch mọe, cái này quá vô lý rồi! Thằng Lam Hà kia không có thực lực này.” Hội trưởng đội khai hoang của Trung Thảo Đường, cũng là cao thủ trước đấy đã dẫn đội phá kỷ lục, Xa Tiền Tử mạnh mẽ đưa ra ý kiến của mình.

“Là tên Quân Mạc Tiếu đó! Chắc chắn do tên này gia nhập mới nâng cao được thực lực của đám kia.” Cao thủ cùng đội, Hạt Đười Ươi nói.

“Mẹ kiếp, để tao hỏi Lam Hà thử!” Xa Tiền Tử nói xong đã gửi tin cho Lam Hà, đều là cao thủ cao cấp của ba công hội lớn, quen biết ở Thần Chi Lĩnh Vực, đã thêm bạn tốt của nhau cả rồi.

“Ê ê, không chú ý đến, mấy ông đã nắm được một đại cao thủ như vậy a!” Xa Tiền Tử gửi đến Lam Hà.

“Ha ha ha ha, phục chưa hả? Phục chưa hả? 20 phút 24 giây 11, ông lên cấp 25 rồi có phá nổi không?” Lam Hà đắc chí, ở trước mặt cao thủ có hơi bị dày vò, nhưng ở bên ngoài thì vô cùng có mặt mũi đấy! SƯỚNG. Lam Hà thầm nghĩ.