Bình yên vượt qua một đêm, sự khẩn trương trong lòng những người chơi công hội lớn cuối cùng cũng bình phục. Bình minh đến, thời điểm ai nấy chuẩn bị logout, bọn hội trưởng đột nhiên nhận được tin nhắn của Quân Mạc Tiếu: “Đừng quên chuẩn bị vật liệu của ngày mai đấy.”
“Cái gì!!” Các hội trưởng đều chấn động, phất phơ trong gió, rít gào trong gió, tay run run không biết nên đáp gì.
Sau đó nhanh chóng nhận thêm một tin nữa: “Đùa chút thôi.”
“Đệch!” Có người thậm chí nhắn lên kênh thế giới, không biết thì không rõ, nếu biết đương nhiên rõ tin này dành cho ai.
Cả đámlogout, thay dự bị ra sân. Bên Diệp Tu, tối hôm qua Trần Quả đi theo hóng hớt, ép mình ngủ trễ còn hơn cả Tô Mộc Tranh, bình minh rồi mà còn chưa rời giường. Ban ngày Đường Nhu vẫn đi làm như thường, sau không hề nấn ná, cũng logout nghỉ ngơi. Còn Diệp Tu thì hăng hái luyện cấp một mình, mãi đến khi Trần Quả thức dậy, bèn chuyển nhân vật cho Trần Quả luyện tiếp theo những gì đã thương lượng tối qua.
“Chị đã nói rồi, chị không muốn chơi sẽ ngừng luyện ngay đó.” Trần Quả nhấn mạnh.
“Ờ, biết rồi. Tui chưa làm mấy cái nhiệm vụ cơ bản đâu, chị có thể làm nhiệm vụ luyện cấp.” Diệp Tu nói.
“Được.” Trần Quả gật đầu, chính thức bắt đầu kiếp sống cày thuê của mình. Là một cô gái nói một là một, nếu Trần Quả đã nói thế với Diệp Tu, ắt biết chính mình đã dần mất kiên nhẫn với Vinh Quang sau thời gian dài, thứ gì cũng từng chơi và trải qua, trò chơi dầndễ dàng đâm ra chán ngán. Trừ một số hoạt động đặc biệt hoặc những thời điểm đặc thù, cô không thể kiên nhẫn cày cấy máy móc mỗi ngày như Diệp Tu và Đường Nhu được.
Trần Quả cảm thấy mình luyện cấp vài ba giờ sẽ hết muốn chơi nữa, sự thật chứng minh cô hiểu rất rõ bản thân mình, bất kể chạy nhiệm vụ hoặc đánh quái cày cấp, cô nhanh chóng ngán ngẩm vì chả thấy mới mẻ gì. Cũng nhờ món vũ khí tự chế mới lạ Ô Thiên Cơ, cô mới chịu đựng được lâu thế.
“Giao xong nhiệm vụ lần này là được.” Trần Quả nghĩ thế trong đầu, tiếp tục rồi tiếp tục... Mãi đến khi Diệp Tu thức dậy, đứng phía sau cô, Trần Quả vẫn đang bôn ba làm nhiệm vụ, trong lòng lặp lại không biết bao nhiêu lần “Đây sẽ là lần cuối, làm xong thì thôi”.
“Tuyệt, luyện nhanh đó, không hổ là tay lão làng.” Diệp Tu nói, kết quả Trần Quả đang đeo tai nghe, nghiêm túc đánh quái nên không nghe thấy.
“Chị chủ, nên tan ca thôi.” Diệp Tu đành phải đến gần tai cô rống to.
“Hả?” Trần Quả giật nảy mình, vừa quay đầu đã thấy Diệp Tu đứng sau, cô ngạc nhiên, lại ngó thời gian, thế mà đã chiều rồi...
“Không phải chị nói chơi mệt sẽ nghỉ sao? Có tinh thần vậy?” Diệp Tu xem thanh kinh nghiệm tăng lên, biết ngay Trần Quả chẳng hề nghỉ ngơi, bằng không sao có thể tăng được chừng ấy.
“Ờ, phải há....” Trần Quả nói.
“Mệt chưa? Không mệt chị chơi tiếp đi.” Diệp Tu nói.
“Trả cho cậu.” Trần Quả đứng dậy. Lúc rời đi còn thấy mờ mịt, cô bất giác chơi lâu thế ư? Bản thân nên sớm thấy chán, chuyện gì đã giúp côchịu đựng được đến giờ? Trần Quả rời khỏi rồi đi một vòng, cuối cùng cũng vòng về xem Diệp Tu đang làm gì. Nhìn thử, Diệp Tu chỉ đang đánh nốt con quái mình chưa đánh xong, làm nốt nhiệm vụ mình chưa làm hếtthôi, chẳng có gì mới lạ, không có gì đáng nói. Trần Quả cứ đứng ngẩn ngườinhìn thật lâu. Cô chợt phát hiện bản thân luyện thì nhàm, không luyện sẽ càng nhàm hơn... Bao nhiêu gửi gắm với Vinh Quang, cô dường như đã giành hết cho khu 10, cho công hội Hưng Hân ở khu 10, cho nhân vật nghe bảo là trọng yếu nhất chiến đội Quân Mạc Tiếu.
“Tán nhân à...” Trần Quả gãi gãi đầu. Nếu Quân Mạc Tiếu thật sự xuất hiện ở giải đấu chuyên nghiệp, vậy sẽ tạo nên cảnh tượng gì đây? Chiến đấu cùng Vương Bất Lưu Hành, Đại Mạc Cô Yên, Dạ Vũ Thanh Phiền, thậm chí Nhất Diệp Chi Thu tiếng tăm lừng lẫy, vậy trận chiến sẽ như thế nào?
“Chà, chị làm xong nhiệm vụ này rồi.” Trần Quả còn đang ngơ ngác, Diệp Tu bỗng nhiên nói một câu.
“Hả?” Trần Quả tiến lại gần, xem thử Diệp Tu đang nói nhiệm vụ gì, cô lập tức gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, làm xong rồi.”
“À......” Diệp Tu cũng không nói gì nữa, tiếp tục bận rộn, Trần Quả bèn kéo ghế ngồi bên, khoa tay múa chân như một quân sư đang bày mưu tính kế. Tuy cô biết rõ đây chỉ là múa rìu qua mắt thợ, song vẫn phấn chấn vô cùng, nhất là khi Diệp Tu hoàn toàn làm theo lời cô, quả thực rất thành tựu.
Sau bữa cơm chiều, tiệm net lại trở nên náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt hơn bình thường. Bởi vì hôm nay là vòng đấu thường lệ của giải chuyên nghiệp, thường thì tiệm net Hưng Hân sẽ chiếu màn ảnh rộng trận của Gia Thế, việc nàyđã trở thành điểm đặc sắc của tiệm. Mỗi khi đến ngày này, tiệm net đều tụ tập được nhiều khách hơn bình thường, đứa nào chiếm máy sẽ bị tínhphí, còn dân đứng xem chỉ cần đừng cản trở tầm mắt của người khác thì chẳng ai để ý.
Sau giờ cơm chiều hôm nay, Trần Quả chỉ huy đám quản lý tiệm bắt đầu bố trí, gắn xong tất cả đường dây trước khi trận đấu bắt đầu, hình ảnh bèn được tiếp sóng thẳng lên TV. MC và khách mời đang tán gẫu, mọi người nghe nội dung mà thấy là lạ, vài vị khách chú ý tình hình phát sóngvòngđấu vừa thấy màn hình đã la lên.
“Chị chủ, sao kì vậy?” Giọng nói nối tiếp nhau.
“Kì gì?” Trần Quả chống nạnh đứng cạnh màn hình chiếu của mình.
“Gia Thế đó, hôm nay TV không tiếp sóng trận của Gia Thế, chị mau tiếp sóng trên Internet đi.” Có người hô.
Giải đấu chuyên nghiệp của Vinh Quang tổng cộng có 20 chiến đội, từng cặp sẽ đấu với nhau trong vòng đấu thường lệ, 10 trận tiến hành cùng lúc. Kênh TV lại có hạn, không thể nào tiếp sóng cả 10 trận. Nên những kênh về e-sport thường sẽ truyền trực tiếp những trận lôi cuốn, thu hút nhất hoặc những trận đã giao kèo theo quy định, thế mới câu được lượng người xem rộng rãi.
Ví dụ như hôm nay, có cuộc chiến giữahai kẻ thù mạnh là Vi Thảo và Lam Vũ, cuộc chiến của Gia Thế với một đội yếu hơn đành bị đẩysang bên. Muốn xem trận của Gia Thế chỉ có thể lên mạng, trên mạng tiếp sóng cùng lúc 10 trận, thích xem trận nào thì xem.
Ở tiệm net Hưng Hân, Trần Quả vẫn luôn tiếp sóng trận Gia Thế, thành thử ra tạo nên đám khán giả trung thành đều là fan kiên trung của Gia Thế. Chỉ cần là trận của Gia Thế, họ đách thèm quan tâm trận đấu cấp vương giả giữaVi Thảo và Lam Vũ. Mà màn hình lại đang trình chiếukênh TV, đương nhiên là Vi Thảo đấu với Lam Vũ, đây không phải trận cả bọn muốn xem, bèn nhanh chóng nhắc nhở chị chủ.
“Gia Thế hôm nay đấu với Minh Thanh, có gì hay mà xem? Trận kinh điển không thể bỏ qua hôm nay đương nhiên phải xem Vi Thảo đấu với Lam Vũ.” Trần Quả lớn tiếng nói.
Cả đám kinh ngạc. Những người đến vì nguyên nhân đặc biệt này chắc chắn chỉ toàn khách quen, ai chẳng biết cô chủ xinh đẹp của Hưng Hân là fan bự trung thành của Gia Thế. Hơn nữa nghe nói tuổi không còn nhỏ, là phụ nữ mà lại say mê cuồng nhiệt Tô Mộc Tranh, chuyện này bị không ít kẻ lấy làm đề tài buôn dưa.
Một fan bự như thế, lại bảo Gia Thế có gì hay mà xem, chả biết có bị trúng tà không?
Mọi người kinh ngạc một hồi, rốt cục thì có người bảo: “Chị chủ đừng đùa nữa, mau chuyển kênh, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Tất cả đồng thanh, nhiều người quả quyết cho rằng Trần Quả chỉ nói giỡn, không có khả năng không xem trận đấu của Gia Thế.
“Ai nói giỡn, hôm nay chịtrực tiếp Vi Thảo và Lam Vũ đấy!” Cuối cùng, giọng điệu chắc cú của Trần Quả khiến người ta vỡ lẽ đây không phải đùa.
“Gia Thế! Gia Thế! Chúng tôi muốn xem Gia Thế!” Nhiều người lập tức nổi dậy khởi nghĩa, hô hào, huýt sáo, ném này nọ lọ chai, kịch liệt kháng nghị.
Ai ngờ Trần Quả không hề lùi bước, cô chỉ vào màn hình, nhảy lên băng ghế: “Là Vi Thảo đấu với Lam Vũ, muốn Gia Thế về nhà mà xem”
Tất nhiên, sự trung thành của đám fan Gia Thế lớn hơn tình cảm giành cho tiệm net nhỏ Hưng Hân. Thấy chị chủ hôm nay chập cheng chết cũng không tiếp sóng trận Gia Thế, cả bọn nhất thời nổi giận. Không ít người kêu gào đủ loại khẩu hiệu như “Đéo đến đây nữa”, vèo cái liền biến mất hơn nửa. Nhiều kẻ thừa lúc ầm ĩ còn cố tình gây chuyện, kéo đôi con chuột phá hai bàn phím, nhắm chuẩn cơ hội là phá hoại đồ đạc ngay. Dẫu Trần Quả nhìn thấy, cũng đành bất lực, cô không nói gì, chỉ nhìn theo mọi người rời đi.
Số người còn lại, ngoại trừ không xem trận đấu, vài người trông khá chững chạc, không đến mức bởi vậy mà tức giận sinh sự. Tiệm không phát sóng, nếu muốn xem Gia Thế, chẳng phải cứ tự mình kiếm trận của Gia Thế trên máy tính là xong?
Trong màn hình, trận đấu của hai kẻ mạnh đã bắt đầu, ngoài tiệm thì heo hút, nơi nơi lộn xộn. Chuột và bàn phím bị kéo rơi trên đất, hoặc bị kéo hỏng vô số kể, một số màn hình còn bị đập vỡ, may thay CPU đặt trong bàn máy tính, bằng không cũng khó thoát khỏi số phận.
Nhân viên của tiệm yên lặng thu dọn, cứ nghĩ với cá tínhchị chủ, chị chắc chắn sẽ bị chọc điên mất, không ai dám lên tiếng bắt chuyện.
Ai ngờ chỉ thấy Diệp Tu nãy giờ đang chơi game, chợt bâng quơ đi thẳng tới trước màn hình chiếu từ vị trí của mình, kéo ghế thoải mái ngồi xuống, miệng bảo: “Nói rất đúng, trận Gia Thế hôm nay có gì hay mà xem, tất nhiên phải xem Vi Thảo và Lam Vũ, chẳng hiểu chút thường thức nào. Người đẹp mau lên, chị đang chắn màn hình đấy.”
“À...” Trần Quả đang đứng trên ghế bỗng dưng bật cười, nhảy xuống, kéo chiếc ghế đã giẫm lên sang, không hề lau chùi, ngồi xuống cạnh Diệp Tu cùng nhau nhìn màn hình.
“Khụ......” Diệp Tu đột nhiên ho một cái.
“Sao, muốn hút thuốc?” Trần Quả liếc sang.
“Không phải... Chị không thấy là, hai ta ngồi thế này gần quá ư?”
Trần Quả ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu siêu lớn của mình, gật đầu: “Hơi hơi.”
“Mau tránh xa chút, nhỡ lát nữa chiếu cận cảnh Vương Kiệt Hi, cam đoan chị sẽ bị tỉ lệ hai mắt của cậu ta hù chết.” Diệp Tu nói.