Cùng một vấn đề, cùng sự xoắn xuýt. Sau khi hội trưởng bảy công hội cẩn thận tự ngẫm xong, đều quyết đoán loại bỏ phương án thứ ba.
Chuyện nguy hiểm này thật sự không gánh nổi. Mà ngoài áp lực ra, một sự thật vô tình đang bày ra trước mặt họ. Đấy chính là, nếu như trong bảy nhà lại có người đào ngũ đầu quân cho phe kia…Thế chỉ sợ bọn họ cũng như Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, lập tức thay đổi hướng tấn công rồi mượn gió bẻ măng.
Đừng tưởng giờ họ ôm chung lòng căm phẫn khinh bỉ Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo mà lầm, nếu thực sự gặp tình huống như thế, mỗi nhà trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhất là trong thế giới ảo, họ càng chẳng biết thẹn.
“Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn”, những lời này dùng để hình dung mối quan hệ của những công hội thật sự quá thích hợp.
Giả sử nếu nhà mình tiếp tục duy trì tình trạng này, mà đám khác lại đào ngũ, nguy cơ áp lực sẽ tăng lên, không một công hội nào còn dám tiếp tục dây dưa ở hồ Thiên Ba nữa.
Rồi sau đó, chỉ còn vấn đề nhượng bộ hay thỏa hiệp.
Nhượng bộ,rời khỏi khu luyện cấp hồ Thiên Ba; thỏa hiệp,nộp vật liệu cho Quân Mạc Tiếu cầu hoà. Một bên là tổn thất kinh nghiệm, một bên là tổn thất vật liệu, cá và chân gấu không thể nào chiếm hết được, nhưng trên phương diện tình cảm, thỏa hiệp chắc chắn sẽ gây uất ức hơn. Tuy hội trưởng các công hội thường cân nhắc vấn đề trên cơ sở đề cao lợi ích, nhưng cũng không thể phớt lờ cảm xúc của các thành viên trong công hội nhà mình.
Mà hiện nay, thân phận của Quân Mạc Tiếu là đại thần Diệp Thu, lập tức thoáng an ủi tâm lý cả bọn. Có đôi khi người của bảy công hội còn không biết rằng, giao đấu với đại thần là chuyện vui hay buồn.
Vô cùng kiên định loại bỏ phương án thứ ba, giờ còn mỗi nhượng bộ hoặc thỏa hiệp, vấn đề không chỉ suy xét lợi ích nữa, mà là xem cảm xúc và khả năng trấn an của tất cả các công hội. Bảy công hội cũng biết kéo dài việc này là vô ích, bèn nhanh chóng đưa ra quyết định. Bên Diệp Tu nhanh chóng nhận được tin nhắn của năm nhà trong bảy công hội, dò hỏi nếu họ không muốn gắng tiếp nữa thì phải làm sao đây.
Diệp Tu không nói gì thêm, chỉ ung dung gửi một bản danh sách vật liệu đi năm lần.
Hội trưởng năm công hội vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn danh sách cũng không khỏi nghiến răng một phen. Số lượng vật liệu đã tăng so với lần báo giá trước. Người của năm công hội chỉ đành bó tay. Nói là mượn gió bẻ măng cũng được, mỗi thời mỗi khác, năm công hội cũng từng nghĩ tới chuyện Diệp Thu sẽ tăng giá vào lúc này.
Họ chỉ có thể bực tức trong lòng, chả ai nói ra cả, tin nhắn trả lời đều là đồng ý.
Sau đó hai bên hẹn ngày và địa điểm giao dịch, danh sách vật liệu không hề ít, Diệp Tu còn đặc biệt dọn sạch ô vật phẩm trước. Địa điểm hẹn nhau là khu vực an toàn trong chủ thành, tất nhiên không cần kiêng dè chuyện đặt bẫy. Vừa đến nơi, năm người chơi mang tên năm công hội trên đầu đã tề tụ đông đủ, tất nhiên toàn những em trong top 100. Tuy những công hội trải qua ngày hôm nay rất gian nan, thứ tự đẳng cấp cũng thay đổi loạn xạ, nhưng ít ra toàn danh sách chưa bị thay đổi. Nhưng nếu còn kéo dài như vậy, ai cũng không dám chắc trên top 100 có xuất hiện thêm khuôn mặt mới nào hay không.
“Mọi người vất vả rồi.” Diệp Tu chính mình đi đến, tuy đối phương đông người,khí thế lại thua hoàn toàn, không tên nào nói chuyện, cuối cùng Diệp Tu vẫn phải chủ động mở miệng, kết quả vừa nói xong liền khiến cả bọn nghẹn lời.
“Ai tớigiao dịch trước?” Diệp Tu hỏi.
“Tôi tới trước...” Một nhân vật đi về phía Quân Mạc Tiếu, chỉ là nhân vật trong trò chơi, lúc này lại mang một cảm giác u ám.Cả đám phát hiện đây thật sự rất giống nghi thức đầu hàng, mà bọn họ chính là bên bại trận.
“Ah ah, là ông.” Diệp Tu nhìn tên của người đầu tiên tới giao dịch, mở cuốn sổ của mình ra: “Đã chết năm lần, khổ cực rồi.”
Đại diện của Yên Vũ lâu đã chết năm lần vội vàng giao dịch xong, khóc lóc chạy đi.
“Ông chết ba lần, không dễ dàng mà!” Tên thứ hai là người Trung Thảo Đường lên giao dịch cũng bị Diệp Tu nhận xétgiống thế,nhanh chóng giao dịch rồi xoay người rời đi.
“Bốn lần.”
“Hai lần.”
“Ồ ông không vừa đâu, thế mà chưa chết lần nào? Sao hả, có hứng thú đến Hưng Hân của tụi tui phát triển không? Công hội bọn tui rất cần những người may mắn như ông.” Người cuối cùng tiến lên không có dấu “X” nào trong sổ ghi chép, Diệp Tu lập tức tán thưởng, còn lôi kéo một phen, kết quả người ta giao dịch xong cũng tức giận đi mất.
“Cậu thật xấu tính.” Trần Quả ở một bên nhìn Diệp Tu nhận vật liệu, đương nhiên biết rõ Diệp Tu cũng không thật sự muốn lôi kéo, chỉ châm chọc khiêu khích mà thôi. Nói theo thuật ngữ chuyên nghiệp, đây là đang dùng lời rác rưởi. Cô vừa khinh bỉ vừa cười đến không đứng thẳng nổi.
“Năm nhà... Còn hai nhà, coi bộ không chịurồi.” Diệp Tu nhìn cuốn sổ, sau cùng vẫn còn hai công hội 301 Độ và Hô Khiếu Sơn Trang chưa thương lượng cùng hắn.
“Xác nhận thử đã.” Hội trưởng hai công hội đều có mặt trong danh sách bạn tốt của Diệp Tu, hắn bèn gửi tin sang. Hai nhà trả lời tương tự nhau, chọc không được thì trốn.
“Tiếc ghê.” Diệp Tu thở dài. Tất nhiên là, hắn hoan nghênh đối phương cung cấp vật liệu cho mình hơn. Đối với những công hội lựa chọn thối lui khỏi khu luyện cấp, tốc độ luyện cấp sẽ bị chậm lại, nhưng với một công hội vừa mới bắt đầu như Hưng Hân, cục diện nhượng bộ tạo nên cũng không chiếm được nhiều ưu thế, mọi người còn chưa đứng trên cùng vị trí đâu! Việc đám kia nhượng bộ, sợ chỉ có các công hội dưới trướng câu lạc bộ khác mới vui vẻ thôi. Đối với Diệp Tu, hắn càng ưa thích loại hành động thực dụng như đổi vật liệu…
“Thu hoạch rất tốt!” Đếm lấy từng đống vật liệu trong túi, Diệp Tu vô cùng hài lòng. Một số vật liệu lấy được không thể dùng nâng cấp Ô Thiên Cơ, nhưng có chừng ấy vốn liếng, những vật liệu cần thiết có thể dùng cách giao dịch để đổi được. Ngoài ra, trừ một vài vật liệu hữu hạn về số lượng, còn sót lại, dựa vào sự tích lũy cho tới nay, hắn đã có thể trải bằng con đường nâng cấpÔ Thiên Cơlên level 50 rồi.
Mà việc tăng level về sau mới càng quan trọng. Vì Diệp Tu cũng không biết chính xác danh sách vật liệu cần thiết để nâng cấplà gì, cần phải căn cứ theo dòng suy nghĩ trước giờ rồi từng bước nghiên cứu thực tế. Trong quá trình này, nếu chọn sai vật liệu mà làm hỏng Ô Thiên Cơ thì chỉ đành tạo lại từ đầu, vậy nên chưa thể ngừng tích lũy vật liệu. Giai đoạn khám phá từ cấp 50 đến 70, Diệp Tu không tin mình có thể thành công ngay lần đầu. Mà lỡ thành công ngay lần đầu, hiệu quả đạt được cũng chưa chắc như mong đợi.
Tăng cấp Ô Thiên Cơ, giai đoạn trước 50 thì chỉ cần kiếm vật liệu, sau 50 mới được xem là tiến hành thực sự.
Tính toán xong, Diệp Tu cất tất cả những vật liệu mới lấy được vào nhà kho. Theo dự tính ban đầu chỉ là đánh thuê đổi ít vật liệu lẻ tẻ, rồi đồng ý thách đấu với Vương Kiệt Hi, lại đến bán kỷ lục phó bản, sau cùng thành bồi thường đầu hàng, vật liệu trong kho của hắn đã chồng chất được rực rỡ muôn màu, hơn nữa những vật liệu này còn là vật liệu hiếm. Trần Quả đứng xem mà muốn rớt cả mắt, cô chỉ là một người chơi Vinh Quang thật thà, dù tích lũy tất cả những vật liệu hiếm trong nhiều năm, cũng còn lâu mới sánh được với đống trước mắt.
“Rốt cuộc phải chơi thế nào mới được như này hả!” Trần Quả thực sự bị kích động mém khóc.
Sắp xếp xong nhà kho, Diệp Tu nhận được tin nhắn, là Dạ Độ Hàn Đàm đang hào hứng báo cáo phát hiện của họ.
“Há, không cần nữa đâu!” Diệp Tu trả lời.
“Tại sao?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Bọn chúng sẽ không gây rối nữa.” Diệp Tu trả lời.
“À...” Dạ Độ Hàn Đàm hiểu ra ngay lập tức, tuy vậy vẫn có một câu gã rất muốn nói nhưng cuối cùng lại nhịn được: Người quấy rối chính là ông mới đúng chứ?
Xử lý hết thảy xong xuôi, hai nhà công hội 301 Độ và Hô Khiếu Sơn Trang lặng yên rời khỏi hồ Thiên Ba. Chuyện giả bộ rời khỏi rồi bí mật đến luyện trộm cũng là một thủ đoạn, nhưng hiển nhiên giờ không nhà nào có tâm tư làm chuyện ấy, cảm giác cày cú trong lo sợ, mọi người chịu quá đủ rồi.
Sau khi đuổi Dạ Độ Hàn Đàm, Diệp Tu lại chủ động nhắn tin cho Lam Hà: “Hiện tại không cần tình báo nữa.”
“Tại sao?”Theo thường lệ, Lam Hà đương nhiên muốn hỏi thử.
“Bọn chúng sẽ không gây rối nữa.” Câu trả lời của Diệp Tu giống y xì đúc.
“Người quấy rối chính là anh chứ?” Nhưng Lam Hà lại không giống Dạ Độ Hàn Đàm, cậu có chuyện là nói thẳng ra.
“Là mấy cậu trước mà!” Diệp Tu nói.
“Là ông anh đi đào người trước!” Lam Hà nhắc nhở.
“Tui không có à nha, tui chỉ nói mình là Diệp Thu, người ta liền tự tới luôn, nói thật cũng không được hả?”
Lam Hà rơi lệ đầy mặt, cậu lại thua rồi.
“Đánh phó bản, vẫn còn vị trí, cậu có tới không?” Diệp Tu hỏi Lam Hà. Gần 2 giờ, mấy công hội hiện đã xong hết ba chuyến phó bản. Ngày mai Tô Mộc Tranh còn phải thi đấu chuyên nghiệp, hôm nay dự định nghỉ sớm, cô đã logout trước rồi.
“...” Lam Hà.
“Nếu mấy ông năm người một đội, hẳn còn dư ba người chưa có đội nhỉ? Muốn mang theo không?” Diệp Tu tiếp tục hỏi.
“Ông mang một đứa còn hai đứa tính sao!” Lam Hà tức giận.
“Ầy...” Diệp Tu trả lời, ngay sau đó nói tiếp: “Tụi mình tính sai rồi, mấy cậu năm người một đội, thì chỉ còn hai người thôi chứ.”
Lam Hà khẽ giật mình, lập tức nhớ ra, vốn còn một chỗ của Thiên Thành, nay gã đã đi ăn máng khác, đương nhiên chỉ còn hai người.
“Hai người thật sự không thể vào phó bản à nha? Đến đây,tụi tui có thể mang một em.” Diệp Tu nói.
“Thế còn mộtem tính sao!” Lam Hà hỏi.
“Cùng công hội khác gom góp thành một nhóm?” Diệp Tu nghĩ kế.
Thật ra trong khoảng thời gian này, quân đoàn dẫn đầu của họ thường gặp phải một ít đội lộn xộn như vậy. Bởi vì mỗi công hội gồm tám người, muốn lập kỷ lục chắc chắn phải có năm người, còn lại ba người đánh bản nhất định sẽ vô cùng vất vả, mà hiện chỉ có đám bọn họ chứ không có dã đội, nên đôi khi mọi người cũng không xoắn xuýt chi, tìm người của công hội khác lập đội cho xong. Vậy nên, đề nghị của Diệp Tu cũng chính là biện pháp mà tất cả công hội lớn thường lựa chọn trong khoảng thời gian này. Nhưng Lam Hà chợt cảm thấy, chung đội với Hưng Hân cứ như đang cấu kết với họ vậy.