Toàn Chức Cao Thủ

Chương 388: Tự bê đá đập chân mình




“Lam Hà, ông thật đê tiện!” Xa Tiền Tử thoáng chốc hiểu rõ. Lam Hà cố giãy dụa, hóa ra là chờ đợi cứu viện. Mà cứu viện của cậu ta quả thực quá mạnh, mạnh đến mức Xa Tiền Tử không cách nào trừ khử, chỉ có thể tức giận rống trên mặt hồ. Tiếp đó, nhân vật đột nhiên mất khống chế. Một dòng nước phun trào từ bên dưới cơ thể, Xa Tiền Tử bị hất bay giữa không trung. Cố gắng xoay góc nhìn xem thử, ba đồng bọn của gã không ai không bị giống vậy.

Gần như trong cùng một lúc, Quân Mạc Tiếu làm cách nào đánh bay cả bốn đứa? Xa Tiền Tử không nghĩ ra được, gã chỉ có thể thoáng hạ góc nhìn, ngó người thứ năm đãchui khỏi mặt nước, ID trên đầu chính là kẻ khiến bao người vừa hận vừa bó tay: “Quân Mạc Tiếu”.

Trong lòng Xa Tiền Tử chỉ có hai suy nghĩ.

Đầu tiên, khinh bỉ Lam Hà.

Thứ hai, trốn thế quái nào đây.

Ắt phải có cơ hội chứ... Xa Tiền Tử cảm thấy hơi run. Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu đấy, nhưng phe mình có hẳn 4 người, tách nhau ra chạy, chắc trốn được 3 em nhỉ? Không biết mục tiêu đầu tiên mà đối phương chọn sẽ là ai?

Xa Tiền Tử còn đang phỏng đoán, chợt thấy Quân Mạc Tiếu không chần chừ mà bơi thẳng về phía mình. Nhất thời khóc cả một dòng sông. Ngẫm lại, mình thật sự không cần đoán đâu, thân làm hội trưởng, chẳng lẽ còn chưa đủ hút thù hận sao? Còn bày đặt nghĩ ngợi thù hận của đối phương rơi vào người ai hả?

Thấy kết cuộc đã định, Xa Tiền Tử chỉ đành show ra trách nhiệm của một hội trưởng, hét to một tiếng: “Tụi bâychạy mau!”

“Chạy đâu?” Có người tiếp lời, giọng nói khác biệt, âm điệu lại cực kỳ quen thuộc. Xa Tiền Tử nghe xong tức chết được, người lên tiếng là Lam Hà, giọng bắt chước y chang lúc mình đuổi theo cậu ta chọi đạn sao vừa nãy.

“Tên vô dụng Lam Hà, tui khinh bỉ ông, ông có ngon thì solo với tui.” Xa Tiền Tử hô to.

Thật ra Lam Hà cũng không thoải mái mấy. Ban đầu, cậu không hề muốn tìm tình báo thay đại thần, ấy vậy mà tin tình báo lại chủ động tìm cậu. Mới nãy thấy đối thủ là Trung Thảo Đường, Lam Hà thấy hơi bực dọc, mà đại thần còn trùng hợp mò đến hỏi tin, Lam Hà bèn thuận tiện nói luôn tình hình bản thân. Vậynênđại thần chỉ cậu một phương hướng, Lam Hà bơi điên cuồng suốt một đường, quả nhiên gặp được cứu binh, tình thế nháy mắt nghịch chuyển. Chẳng qua, giờ bị Xa Tiền Tử chỉ trích, Lam Hà chợt cảm thấy không nói nên lời.

Ai ngờ Diệp Tu ở phía kia đã đáp: “Solo? Ông nghĩ đang thi đấu hả, chơi game online chủ yếu là lấy lớn hiếp nhỏ, thân là hội trưởng, ngộ tính kém thế.”

Đương lúc trò chuyện, Xa Tiền Tử rơi xuống lại bị Quân Mạc Tiếu tấn công, tiếp đấy là một màn khiến người xem khó lòng tưởng tượng.

“Đù má, trong nước còn có thể liên kích vô hạn trên không hả?” Xa Tiền Tử khóc, gã còn chả có cơ hội rơi xuống nước đây.

“Đừng xem say mê thế, coi chừng cái thằng trong tay mình, nói ông đó Thiên Thành” Diệp Tu chợt hô một câu.

“A? A…” Một tiếng nói truyền ra từ phương hướng khác, Thiên Thành nãy giờ luôn lơ đãng, đối thủ bị gã bám dính đang chuồn mất, gã bèn vội vàng đuổi theo.

Giờ Xa Tiền Tử mới phát hiện, hóa ra phe đối phương không chỉ mình Quân Mạc Tiếu. Hàn Yên Nhu, Thiên Thành, thêm Lam Hà nữa, vừa vặn ba người, lúc này mỗi người đang quần từng em trong đám anh em nhà mình.

Xa Tiền Tử câm nín, ngay cả đại thần như Diệp Thu cũng chơi bầy đàn, gã còn gì để nói chứ?

Cuối cùng, kết thúc màn lơ lửng liên tục, Xa Tiền Tử rơi xuống mặt nước, đồng thời thanh máu cũng chạm đáy, gã ôm theo cõi lòng không cam quay về chủ thành.

“Sao rồi, đỡ nổi không?” Diệp Tu quay đầu hỏi ba người.

“Không được không được, mau qua hỗ trợ.” Lên tiếng là một giọng nữ, tất nhiên truyền từ phía Hàn Yên Nhu. Nếu là người quen chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, sao Đường Nhu có thể nói thế chứ? Sự thật hiển nhiên là vì người thao tác Hàn Yên Nhu không phải Đường Nhu, mà là Trần Quả. Đường Nhu đang làm thu ngân ở quầy, bước vào giờ cao điểm, cô không còn thời gian chơi bời, vì thế Trần Quả được tạm thời gọi tới mượn sức.

Tuy Trần Quả cũng ngưỡng mộ Diệp Thu, đồng thời hiểu khá rõ nghề pháp sư chiến đấu, thậm chí còn từng luyện qua một acc nhỏ, nhưng thật ra cô không chơi nghiêm túc, đó vẫn là một nghề xa lạ trong thao tác với cô. Mà đối thủ của cô lại là tinh anh của công hội lớn, nên bấy giờ mới chật vật đối phó, cứ tiếp tục thế này, có lẽ cô sẽ tự quần chết mình.

May mà Diệp Tu tay chân lanh lẹ, tiêu diệt Xa Tiền Tử chưa tới một phút, cậu tinh anh của Trung Thảo Đường kia lại không thể giết kẻ lão làng như Trần Quả trong một phút. Diệp Tu quyết đoán sang trợ giúp, cục diện lập tức đơn giản như một cộng một, Trần Quả cũng thừa cơ trả thù lộ liễu. Chẳng qua trong môi trường nước và chơi nghề không quen, kỹ năng thường xuyên lạc đạn sang Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Hên mà đồng đội miễn trừ thương tổn, bằng không Quân Mạc Tiếu có khi bị thương nhiều như đối thủ.

Người thứ hai tạch, lại nhìn sang hai bên. Lam Hà làm đâu chắc đấy, quần nhau với đối thủ, tạm thời không phân thắng bại. Bên kia, nguyên nhân lơ đãng nên để đối thủ chuồn mất, Thiên Thành đang cố gắng đuổi theo, rút dần khoảng cách nhờ Huyễn Văn tăng trạng thái của pháp sư chiến đấu.

Diệp Tu vừa thấy, lập tức chỉ huy Quân Mạc Tiếu tiến về phía Thiên Thành, một bên chỉ thị Trần Quả: “Chị qua bên Lam Hà giúp một tay đi.”

“Được.” Trần Quả nghe lời bơi qua đấy, vươn tay dùng Long Nha, ai ngờ sóng ập đến nữa, nhân vật bị xô sang bên, chiêu Long Nha vốn dĩ đâm về phía Trung Thảo Đường thực tế bị dời một ô, nhắm về phía Lam Hà. May đúng lúc Lam Hà đang di chuyển, Long Nha vồ hụt, chỉ lướt qua người mà thôi.

“Cô ở phe nào vậy?” Lam Hà cũng kinh hãi.

“Ngại quá, lỡ tay.” Trần Quả hổ thẹn giải thích.

“Mau kéo tui vào đội, kéo tui vào đội!” Lam Hà gấp rút kêu to, đám Quân Mạc Tiếu là một đội, Lam Hà lại không vào đội, không được miễn thương tổn, nếu cú Long Nha ban nãy đánh trúng, chẳng khác nào bị ăn đòn của đối thủ.

“Kéo nó vào!” Trần Quả sợ Diệp Tu không nghe, quay đầu báo với Diệp Tu một tiếng. Diệp Tu vừa đuổi theo vừa xoay nhân vật một vòng, một yêu cầu thêm đội hiển thị trên đầu Lam Hà, Lam Hà vội đồng ý.

Trần Quả điều khiển Hàn Yên Nhu duy trì một khoảng cách với Lam Hà. Diệp Tu quen biết lâu không sao, ở trước mặt người xa ạ, Trần Quả cũng không thể quá mất mặt, những đòn tấn công tiếp theo trông có vẻ rất cẩn thận.

Thực lực của Lam Hà vốn trên cơ đối thủ, bấy giờ có thêm cứu viện có hay không cũng được, lợi thế càng rõ ràng, cậu ta nhanh chóng chiếm được ưu thế. Mà đối thủ đã mất sẵn ý chiến đấu, biết có mạnh đến đâu đụng Quân Mạc Tiếu cũng ẻo, nên gã còn đang xem xét phải thoát thân ra sao. Chẳng qua kinh nghiệm của Lam Hà phong phú hơn, khiến gã chẳng tìm được cơ hội. Cuối cùng, sau khi xuất hiện thêm viện binh như Trần Quả, ông bạn tinh anh này thậm chí không chịu nổi đến khi Quân Mạc Tiếu ra tay, liền chết dưới kiếm Lam Hà.

“Lam Hà ông thật đê tiện!” Ông bạn sắp chết này còn không quên quán triệt tinh thần của hội trưởng nhà mình.

Bị mắng trước mặt gái, Lam Hà cũng ngại lắm. Ai dè Trần Quả không hề để ý, thấy đối thủ đã bị giải quyết, cô lập tức dõi theo phương hướng mà Diệp Tu và Thiên Thành đang truy đuổi: “Bên kia thế nào rồi?”

“Có sự cố được à?” Lam Hà tuyệt đối không lo lắng.

“Ngốc à, thế chị còn đứng đây làm gì.” Trần Quả bỏ lại một câu khó hiểu cho Lam Hà, quay đầu nhìn màn hình của Diệp Tu.

Diệp Tu đúng lúc đuổi kịp, như lời Lam Hà nói, chẳng có sự cố gì sau đó. Một loạt liên kích ra liền tù tì, trong mắt Trần Quả, Thiên Thành trợ giúp ở bên trông hệt như đang phá hoại mỹ quan.

“Bên mấy chị xong rồi hả?” Diệp Tu thoải mái diệt tên nọ, hỏi Trần Quả.

“Xong.” Trần Quả dựng thẳng ngón tay chữ V lên.

Diệp Tu gật đầu, một bên bơi về một bên nhắn Lam Hà: “Tuyệt đấy, một lần kéo hẳn bốn người, cậu gợi đòn thật đó.”

“......” Lam Hà câm nín.

“Cố gắng tiếp hén!” Diệp Tu nói.

“......” Tiếp tục im ỉm.

“Đừng sợ, cách di chuyển trong nước đa dạng, người chơi nói chung sẽ không quen, cứ trốn một hồi tui sẽ tới ngay.” Diệp Tu nói.

“Tui đi luyện cấp đây......” Lam Hà không muốn nói gì tiếp.

“Cậu cứ bận đi, có việc nhớ hú” Diệp Tu đáp.

Hành vi của Lam Hà tất nhiên bị Xa Tiền Tử vạch trần, rồi bị 7 công hội lớn mắng thẳng một chập, nhưng theo đà tình thế phát triển, họ rốt cuộc phát hiện, kẻ có hành vi như thế không chỉ mỗi Lam Hà. Mà là từng em trong Lam Khê Các, và từng em trong Mưu Đồ Bá Đạo.

Hai công hội đã gia nhập vòng tranh đấu lần nữa, chỉ là, giờ chúng đứng cùng phe Quân Mạc Tiếu, vẽ đường cho hươu chạy ức hiếp các công hội khác. Chuyện này khiến bảy công hội càng thêm giận dữ, đồng thời chẳng biết phải làm gì. Đánh chết một mục tiêu trong nước đã khó, nay người của hai công hội này hễ bị chú ý bèn triệu hồi Quân Mạc Tiếu.

Quân Mạc Tiếu đường đường là đại thần chuyên nghiệp thế mà chẳng để ý gì, cứ hú là tới như thú triệu hồi, người chơi thuộc hai công hội không còn là mục tiêu tập kích nữa, mà trở thành mồi dụ họ mắc mưu.

Càng khốn nạn hơn là mấy con mồi này quá manh động, chủ động lộ liễu dạo khắp hồ Thiên Ba, phát hiện có cá thì bu lại gần, vứt thế nào cũng không ra, tiếp đó Quân Mạc Tiếu sẽ nhanh chóng bị triệu hồi đến, quăng lưới bắt hết cá.

Bảy công hội lớn khóc ròng.

Họ vốn chỉ cần cẩn thận trốn mấy em Hưng Hân thôi, nay chợt phát hiện người phải trốn tăng đột biến. Hành động ra tay với người thuộc hai công hội lớn trước đó chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình.

“Có khác nhau à?” Một hội trưởng còn đang an ủi chính mình: “Hai nhà kia đứng bên phe kia từ đầu mà, tụi mình có đuổi giết chúng không, chúng cũng sẽ giúp Diệp Thu tìm chúng ta thôi, thế khác gì việc ta nên giết chúng hay không?”

“Khác thì không, nhưng vấn đề là chúng ta quả thực kém xa Diệp Thu về mặt hành sát trong nước, cứ đấu đá như vậy, tụi mình không những mất hết danh dự, mà còn chịu nhiều thiệt thòi hơn, hôm nay đã có bao nhiêu người mưu sát thất bại rồi bị giết rồi?”

Mọi người trầm mặc, bao nhiêu người bị giết, họ đã không màng thống kê nữa. Mặt khác, Diệp Tu hiện đang đánh thật nhiều dấu “X” lên sổ ghi chép của mình.