Đêm nay là đêm không mấy vui vẻ gì với bảy nhà Trung Thảo Đường, Hô Khiếu Sơn Trang, Yên Vũ Lâu, Bách Hoa Cốc, Hoàng Phong, 301 và Đạp Phá Hư Không. Thường ngày thì là cao thủ tinh anh chói lóa, đêm nay thì như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Với level đó, sau khi cày phó bản xong đương nhiên phải chạy nhiệm vụ train quái ở khu luyện cấp hồ Thiên Ba. Nhưng bảy nhà không muốn thỏa thuận với Quân Mạc Tiếu, ỷ có khu vực rộng rãi mà đánh cược chơi trò trốn tìm.
Thực chất ý tưởng này có tính mạo hiểm không cao, vì hồ Thiên Ba là một khu luyện cấp rộng lớn, chỉ với từng ấy người thì khả năng đụng nhau rất thấp. Nhưng thấp không đồng nghĩa với không thể. Ba người Diệp Tu quay lại hồ Thiên Ba, cũng nhiệm vụ cũng đánh quái, có điều không ru rú một chỗ như người ta, mà chạy lăng xăng toàn diện tích, mục đích cao cả là tạo vài tình huống tình cờ gặp nhau.
Người bị gặp trúng thì xác cmn định. Diệp Tu lúc nào cũng có cách xuất quỷ nhập thần kề sát đối thủ. Nếu đôi bên đồng thời phát hiện nhau, thao tác của Diệp Tu cũng có thể áp bách được đối thủ.
Thực ra tình huống tình cờ này không cao lắm, đến tờ mờ sáng mới chỉ xảy ra ba lần. Nhưng không nhiều thì không nhiều, chỉ cần xảy ra cũng đủ chứng minh là có thể xảy ra. Những việc hết sức nhẹ nhàng như nhiệm vụ và train quái với đám lão làng, nay không thể không đề cao cảnh giác. Cả đêm xoay đi xoay lại chóng cả mặt, cổ tay cũng mỏi nhừ. Cơ mà biết sao được, không xoay 360 độ sẽ không tránh được mấy cuộc gặp tình cờ kia.
Mà với nhóm Diệp Tu, đêm nay cũng như bao đêm bình yên khác, có khi còn khoái chí hơn chút đỉnh. Ngoài nhiệm vụ train quái, cả bọn còn háo hức ngóng trông những pha “tình cờ”, nó đã khiến quá trình cày kéo trở nên tuyệt vời, làm người ta phải mỏi mắt chờ mong.
“Sáng rồi.” Trước kia, mỗi lần nói câu này, đa số đều là hội cú đêm, mặt mày phờ phạc, giọng nói khàn đặc. Nhưng hôm nay, Thiên Thành nói mà không hề thấy mệt nhọc, thậm chí còn hơi tiếc nuối. Chỉ nghĩ cả đêm qua mình được ở bên idol đứng đầu giới chuyên nghiệp Diệp Thu, Thiên Thành đã cảm giác như đó là giấc mộng đẹp, suýt nữa véo sưng cả giò.
“Ờ ha, sáng rồi, nghỉ ngơi thôi.” Diệp Tu nói.
“A…” Thiên Thành hãy còn bịn rịn, “Khi nào đại thần onl tiếp?”
“Cũng không có giờ giấc cụ thể, dậy lúc nào onl lúc ấy.” Diệp Tu đáp.
“Vậy á, tui cũng thế nè.” Thiên Thành lại hớn hở vì tìm ra điểm chung với idol.
“Ừ, mau đi nghỉ đi.” Diệp Tu tạm biệt Thiên Thành.
Thiên Thành logout, Đường Nhu vẫn đang đánh quái. Đêm nay, trừ nhiệm vụ đánh quái và chờ đợicuộc hội ngộ tình cờ, Đường Nhu cũng nhờ Diệp Tu hướng dẫn cô thủy chiến. Có thể dạy được bao nhiêu, Diệp Tu đều dạy hết, vừa hướng dẫn Đường Nhu thủy chiến vừa thiết kế nó trong bài luyện tập giới hạn. Một đêm chưa thể nói rõ tiến bộ đến đâu, nhưng chí ít cũng tiến gần hơn đến mục tiêu chuyên nghiệp. Thủy chiến, ngoài tuyển thủ chuyên nghiệp, người chơi nào quan tâm mới tập trung nghiên cứu, còn đa số thì không.
“Sao, tối qua thế nào rồi?”
Lúc này, Trần Quả cũng dậy xuống tiệm net, đầu tiên là sốt ruột chạy ra hỏi han tình hình, mấy hôm nay tuy không có mặt, nhưng tâm trí lúc nào cũng hướng về khu 10. Chưa từng tham gia quá trình xây dựng Hưng Hân, cô cũng đã vui buồn cùng nó mất rồi. Nếu chẳng phải hôm qua không có clone chơi, có khi cô cũng cố gắng cú đêm một phen.
“Không có gì, giết mấy chục mạng thôi.” Diệp Tu nói.
“Mấy chục mạng” trong mắt Trần Quả thực sự là một con số đáng sợ.
“Mấy chục người mà không có gì à? Nick đỏ chưa?” Trần Quả hỏi.
“Đương nhiên.” Diệp Tu nhìn màn hình, ba chữ Quân Mạc Tiếu vẫn đỏ lừ. Đây là chuyện thường xảy ra mỗi khi người chơi PK trong game online. Nick đỏ cũng gặp phải một vài rắc rối, ví như không thể tương tác với hầu hết các NPC, chết sẽ có tỷ lệ rớt kinh nghiệm, tiền, vật phẩm cao hơn. Còn mức độ tăng thế nào, tuy hệ thống không biểu thị, nhưng người quan tâm thì đã thống kê được, nhân vật giết bao nhiêu người, hệ thống đều có ghi chép cụ thể, từ đó điều chỉnh mức độ phạt nặng nhẹ.
Đêm PK này, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh giết nhiều nhất, riêng Đường Nhu một mình diệt toàn bộ 4 người, giờ đã sáng, thời gian nick đỏ cũng sắp hết. Chỉ có Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, vì không nhớ mình giết bao nhiêu nên hết nick đỏ lúc nào cũng không rõ.
“Thế cẩn thận đấy.” Trần Quả nhắc nhở. Chưa nói cái khác, chỉ riêng vũ khí bạc trong tay Diệp Tu, nhỡ tử vong rơi mất thì đúng là lỗ to.
“Chính xác, chị cẩn thận đấy, đừng để bị quái cào chết.” Diệp Tu đứng dậy bảo.
“Là sao?”
“Tui đi nghỉ, acc để đây, chị trông giúp tui một lát.” Diệp Tu nói.
“Hả? Cậu đi nghỉ mà không thoát acc à.” Trần Quả hỏi.
“Không được, người của mấy công hội lớn còn online kìa, treo acc đấy mới làm chúng rét.” Diệp Tu nói.
“Quá xấu xa.” Đường Nhu vừa chém xong một em quái, nghe Diệp Tu nói thì hiểu ngay âm mưu của hắn. Chỉ cần Quân Mạc Tiếu còn online, đồng nghĩa với hồ Thiên Ba không an toàn, người của chúng phải thật cẩn thận. Tuy không phải Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu nên chẳng đáng sợ gì, nhưng chúng vẫn phải tập trung cao độ mà để ý xung quanh. Cảm giác có đại cao thủ như thế rình rập sau lưng thật là thốn.
“Ê này, nhỡ bị giết thì sao?” Trần Quả vẫn dùng dằng chưa dám nhận.
“Đùa, chị nghĩ tui là ai… bọn nó dám tấn công chắc.” Diệp Tu nói.
“Sao không, tụi nó đông mà.”
“Dù có dám, sau đêm qua cũng rét rồi.” Diệp Tu cười, lại bổ sung thêm, “Chỉ cần đừng ra khỏi nước là được.”
Trần Quả bán tín bán nghi ngồi vào chỗ Diệp Tu, điều khiển Quân Mặc Tiếu hơi rối loạn.
“Chị không phải điều khiển đâu, cứ chơi của chị đi, thỉnh thoảng để ý đừng để quái cắn chết là được, còn không cứ để nó nổi ở đấy.” Diệp Tu nói.
“Thế giả tạo quá, cứ để chị điều khiển cho.” Trần Quả cầm Quân Mạc Tiếu bắt đầu đánh quái. Nhân vật chưa quen sẽ lạ tay, nhưng tán nhân cũng có kỹ năng của bậc thầy pháo súng, hôm hoạt động Noel, Trần Quả đã học được cách đổi hình thái vũ khí, sau khi cô đổi sang hình thái súng, đánh cũng ra dáng hẳn. Lực sát thương của vũ khí bạc Ô Thiên Cơ rất mạnh, đánh quái dễ như không. Trần Quả lại không phải gà mờ, thủy chiến chưa tốt, nhưng thủy chiến chủ yếu là PK trong nước, còn đánh quái trong nước thì khác, tiểu quái ngu ngốc, cứ đứng bắn là xong, không trốn, không chạy, là ok tuốt.
Trần Quả đánh mấy con quái xong, nhận ra khá dễ dàng, thế mới yên tâm, phẩy phẩy tay đuổi Diệp Tu đi, “Rồi rồi, chú mày đi đi.”
“Em cũng treo được chứ?” Đường Nhu hỏi ké.
“Ừ, treo đi, chết kệ em.” Trần Quả không quay sang, tập trung điều khiển Quân Mạc Tiếu.
“Ha ha.” Diệp Tu cười bước đi. Đường Nhu biết Trần Quả chỉ đùa thôi, không giận dỗi vì bị phân biệt đối xử, cô thò tay vò đầu Trần Quả rối xù lên rồi bỏ chạy. Chạy được mấy bước ngoái lại nhìn, Trần Quả vẫn chăm chú điều khiển Quân Mạc Tiếu, tóc tai bù xù, cũng không để ý.
Diệp Tu giở trò xỏ lá, nhưng người công hội khác có biết đâu. Nhân vật của họ được thay nhau cày kéo, sau khi train cả đêm sẽ có người khác tiếp sức, vì tình huống đặc biệt mà còn phải dặn dò cẩn thận. Tinh thần chỉ đạo đều thống nhất là: Gặp Quân Mạc Tiếu, né càng xa càng tốt.
Nghe được sự tích đau thương đêm qua, nhân viên thay ca không dám lơ là, còn nhân viên hết ca thì đầy hâm mộ và ghen tị. Họ cho là nhất định Diệp Thu cũng phải nghỉ ngơi, thời gian sắp tới Quân Mạc Tiếu sẽ không online, tất cả lại quay về bình thường, sướng biết bao?
Bấy giờ các cao thủ mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc giản đơn.
Nhân viên thay ca chơi tiếp, duy trì đề phòng cao độ. Họ đoán Quân Mạc Tiếu sắp logout rồi, thỉnh thoảng lại hỏi thăm tin tức.
Một tiếng, còn onl.
Hai tiếng, còn onl.
Ba tiếng, vẫn onl.
Tốp nhân viên thay ca cũng phải xoay 360 độ để quan sát khu vực hồ nước, trông muốn lòi con mắt, tay rã rời, vậy mà Quân Mạc Tiếu vẫn không logout.
“Có thấy hắn đâu không?” Mọi người hỏi nhau.
“Không thấy.”
“Nhìn thấy là xác cmn định rồi.” có người nói.
“Ờ ý, không thấy mới tốt… Ông thấy hắn rồi, hắn có thể không thấy ông sao?”
“Chưa chắc à.”
“Thích thì thử đê, đi tìm xung quanh kiểu gì cũng gặp.”
“Ầy, thôi.”
Sáng ra, tuy không chạm trán Quân Mạc Tiếu, nhưng hắn đã là đề tài bàn luận trong mỗi công hội.
Nhân viên thay ca cứ trợn mắt canh chừng cho đến lúc hết ca vẫn chưa thấy Quân Mạc Tiếu logout. Các tổng hội trưởng bắt đầu công tác sau thời gian nghỉ sức, nghe thấy tin tức này cũng lấy làm ngưng trọng.
Sau khi trao đổi tình báo, biết trong thời gian này không có ai bị tấn công, mọi người cũng không rõ đây là may mắn hay còn nguyên nhân quỷ quái nào khác.
“Có khi nào hắn đi ngủ, chỉ có nhân vật là treo không.”
“Cố ý phô trương tạo áp lực cho ta hả?”
“Thằng cờ hó.” Thường xuyên khinh bỉ, thẳng thắn phỉ nhổ Diệp Tu đều là người của Mưu Đồ Bá Đạo.
“Nói vậy, chắc giờ hắn cũng lên rồi…”
Mọi người im lặng.
“Vờ lờ… Hắn dậy thật rồi…” bên công hội 301 gửi một biểu cảm ức chế, “Một người bên chúng tôi vừa bị giết.”
“Kiểu này thì chịu chết… ai biết lúc nào là hắn, lúc nào hắn treo.”
“Có khi hắn bất động để dụ dỗ chúng ta tiến lên nữa ấy.”
“Đại thần nhà ai hiển linh, thu ngay mối họa này đi.” các công hội ôm nhau khóc.